Buổi tối, Tào Tháo và Biện phu nhân chơi trò Lục bác ở trong phòng.
Nói ra hôm nay Tào Tháo không được may mắn cho lắm, không ngờ bị thua Biện phu nhân liên tiếp sáu lần liền.
Trò chơi Lục bác này là một loại trò chơi rất phổ biển thời Đông Hán. Hai bên đấu cờ với nhau đi khoảng mười hai đường. Giữa hai đường là “Thủy”. Mười hai quân cờ, sáu đen, sáu trắng đặt trên mười hai đường uốn khúc. Hai bên có một quân cờ hình con cá tròn đặt ở vị trí giữa “thủy” rồi sau đó giao xúc xắc. Số bước đi sẽ căn cứ theo số xúc xắc gieo được. Quân cờ được đi đến vị trí quy định nào đó sẽ được dựng thẳng lên gọi là “kiêu kì”. Rồi sau đó kiêu kì vào thủy là có thể ăn được một con cá. Mỗi lần ăn được một cá là có hai cây bác trù nếu hai lần liên tiếp bắt được cá thì có thể được ba cây bác trù.
Ai có được sáu cây bác trù trước thì người đó giành chiến thắng.
Trò chơi này rất phổ biến thường được chơi trong phòng.
Biện phu nhân nhìn thấy Tào Tháo đổ đầy mồ hôi, bà không kìm nổi mà mỉm cười: - Hôm nay Tư Không có vẻ không được an lòng, không phải có tâm sự sao?
- À, không có, không có!
Tào Tháo xua tay muốn bày lại ván cờ nhưng bị Biện phu nhân ngăn lại.
- Tư Không nếu có tâm sự thì cứ nói ra thiếp sẽ chia sẻ với chàng.
Biện phu nhân là một người đàn bà rất biết chăm sóc người khác. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng lại càng hiểu được phải làm thế nào Tào Tháo mới vui.
Tào Tháo thả quân cờ trong tay xuống hạ giọng nói: - Phu nhân còn nhớ hồi đầu năm Sấm Nhi giết con gấu Hứa Điền kia không?
Biện phu nhân ngẩn người ra: - Tư Không nói là Lưu hoàng thúc sao?
- Đúng vậy!
- Đương nhiên là thiếp nhớ, lần đó nếu không có hắn thiếp và Ngọc Oa cũng đã bị con súc sinh kia giết chết rồi... Nhưng không phải là Lưu hoàng thúc đã đi rồi sao? Thiếp nghe nói, hắn ở Liêu Đông rất cực khổ, Viên Thiệu rất nghi kị với hắn, lẽ nào xảy ra chuyện rồi sao?
Tào Tháo lắc đầu nói: - Tên kia sao xảy ra chuyện được chứ, hắn không khổ mà rất sung sướng. Lúc trước Viên Thiệu có chèn ép hắn ghê lắm, cuộc sống cũng không phải là tốt. Nhưng bây giờ đã thay đổi nhiều rồi. Tên kia từ mùa đông đã bắt đầu đánh lén Liêu Đông. Chiếm Liêu Đông ba tháng nay rồi, cả ba quận Huyền, Thố và Nhạc Lãng đánh cho Cao Cú Lệ phải cầu hòa với nó. Bây giờ nó đã ổn định ở Liêu Đông rồi. Viên Thiệu muốn tìm nó gây phiền toái e rằng phải đắn đo rồi...Vốn dĩ ta coi trọng nó nhưng không ngờ là mình đã khinh thường thủ đoạn của nó rồi. Lần này ở Liêu Thành nó lật tay thành mây, đảo tay thành mưa làm rất giỏi.
Biện phu nhân tỏ rõ sự kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bà Tào Tháo rất ít khi khen một người còn trẻ tuổi như vậy.
- Nói như vậy thì Lưu hoàng thúc này lợi hại thật.
- Đâu chỉ lợi hại... Ta còn thấy nó là một kẻ yêu nghiệt, vùng lên nhanh như vậy mới hai mươi tuổi đầu mã đã nghiễm nhiên thành chư hầu một phương. Trước kia, ta thấy Giang Đông Tiểu Bá Vương đã là lợi hại! Nhưng xem ra bây giờ Tôn Sách cũng không thể so được với nó.
Tào Tháo nói đến đây rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: - Phu nhân nói xem nó mà là con rể ta thì sẽ thế nào?
- Hả?
- Nhớ lúc đó. Lã Bố hứa gả con gái cho nó, nó liều chết giúp Lã Bố... Ừ nếu như nó trở thành con rể ta, thì có giúp ta không?
Biện phu nhân cũng là người thông minh sao lại không nghe ra Tào Tháo có ý gì chứ. Trong lòng bà liền thấy chán nản.
Bà đã đoán được ý đồ của Tào Tháo, bà hạ giọng nói: - Lẽ nào Tư Không...
- Ta sẽ cho người đến làm đám hỏi với Sấm nhi, cũng có có Ngọc Oa là thích hợp nhất. Tính ra năm nay Ngọc Oa cũng sắp mười bốn tuổi rồi, cũng đến lúc tìm một nhà tốt để gả nó đi. Ta thấy Sấm nhi này rất khá, phu nhân nghĩ thế nào?
Ngọc Oa vốn tên là Tào Hiến, trong sử sách có ghi nàng là “người đẹp kiêu kì”. Nhưng nói về tuổi Tào Hiến cũng mới mười hai. Ở thời đại này mọi người đều tính cả tuổi mụ cho nên Tào Tháo nói nàng đã mười bốn. rồi. Con gái thời xưa mười bốn. tuổi là đã có thể lập gia đình được rồi. Về phần tuổi mụ hay tuổi thật thì cứ căn cứ theo tình hình mà tính.
Đám hỏi này đậm mùi vị chính trị, ở thời Đông Hán cũng là chuyện thường thấy.
Biện phu nhân thở dài thầm cười khổ nói: - Cũng không tránh khỏi một lần.
Thực ra nếu lần này không gả Tào Hiến cho Lưu Sấm thì sớm muộn gì nàng cũng biến thành một vật hi sinh cho cuộc hôn nhân chính trị mà thôi. Trong lịch sử, Tào Tháo giết chết Phục hoàng hậu để khống chế Hán đế và gả ba chị em Tào Hiến cho Hán đế. Chỉ có điều lúc đó tuổi của Tào Hiến cũng không còn nhỏ nữa không thích hợp để làm hoàng hậu cho nên chỉ được thân phận quý nhân mà hoàng hậu là Tào Tiết.
Đương nhiên Biện phu nhân rất rõ giữa Lưu Sấm và Tào Tháo sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc chiến. Bây giờ Tào Tháo muốn gả con gái cho Lưu Sấm là để Lưu Sấm không uy hiếp được lão, hơn nữa còn tiện cho nhiều việc.
Nhưng sau này...
Biện phu nhân thở dài nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra tươi cười ràng rỡ: - Nếu Tư Không đã nói Lưu hoàng thúc tốt thì thì chắc là tốt thật rồi. Đúng là Ngọc Oa đã đến tuổi thành thân, thỉnh thoảng nó còn hỏi thiếp vì sao lâu rồi không thấy ca ca giết gấu. Thiếp thấy Ngọc Oa nó cũng có cảm tình với Lưu hoàng thúc, gả cho Lưu hoàng thúc cũng coi như một chuyện may mắn. Chỉ là thiếp nghe nói Lưu hoàng thúc đã lấy vợ hơn nữa còn có năm người thiếp, Ngọc Oa gả vào đó thì là cái gì? Lẽ nào Ngọc Oa phải làm thiếp sao?
Tào Tháo nghe thấy vậy mặt trầm xuống.
- Sao có thể?
Lão bỏ quân cờ trong tay xuống lưỡng lự.
Một lát sau lão nói: - Dù thế nào cũng phải cho Ngọc Oa một danh phận chứ.
- Nhưng nếu Lưu hoàng thúc không muốn thì làm sao bây giờ?
Tào Tháo cười: - Sao nó lại không muốn chứ? Ta nhớ sau khi nó giết được con gấu được hai con gấu con, nó và Ngọc Nhi mỗi đứa một con, đây không phải là duyên trời định sao? sao nó có thể từ chối được? Ừ! Cứ quyết định vậy đi. Ta nghĩ Lưu Mạnh Ngạn cũng là người thông minh sẽ không từ chối việc này đâu. Chỉ có điều con nhỏ Ngọc Oa kia... Xin phu nhân hãy thay ta nói tốt tránh để nó đến lúc đó lại giở tính trẻ con.
Thực ra trong lòng Tào Tháo sao lại không rõ chứ đây là lão đang đẩy con gái mình vào đống lửa. Bây giờ lão và Lưu Sấm sung đột càng để cho Lưu Sấm khống chế được Viên Thiệu cho nên lão mới chuẩn bị gả con gái cho hắn. Nhưng sau này một khi hắn đánh bại Viên Thiệu thì nhất định lão sẽ quyết đấu với Lưu Sấm. Đến lúc đó con gái mình chẳng khác nào rơi vào miệng cọp... Mặc dù Tào Tháo là gian hùng nhưng cũng yêu thương con gái chẳng khác nào người thường. Nhưng đây là chính trị lão không có lựa chọn nào khác.
Trong lòng Biện phu nhân rất rõ điều này.
Bà biết trong tình huống này một người đàn bà không thể thay đổi được gì bà chỉ biết thở dài một tiếng trong lòng.
- Việc này thiếp sẽ đi nói rõ với Ngọc Oa. Chỉ có điều sau này...
Tào Tháo im lặng.
Một lúc lâu sau lão mới nói: - Sau này nàng cũng là Ngọc Oa của ta.
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái... nó giống như sau khi Tào Ngang chết trận, trong lòng Tào Tháo khổ sở và áp lực vô cùng.
Có lẽ lần này thực sự đã mất Ngọc Oa rồi.
Nhưng còn có cách khác sao?
*********