Lưu Sấm lúc này đứng vững, lớn tiếng nhắc nhở. Trong đình viện, hơn trăm vệ sĩ mặc áo giáp đã cầm chắc trong tay cung nỏ bảo kiếm, nhắm thẳng vào Vương Việt. Trác Ưng đem giáp kiếm đưa cho Lưu Sấm, Lưu Sấm sau khi tiếp nhận đại đao, khí thế lập tức tăng vọt.
Vương Việt gặp tình huống như vậy, cũng trong lòng âm thầm hoảng sợ.
Mới vừa rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi giao phong, lão đã cảm giác được hai người Triệu Vân và Hạ Hầu Lan đều đã đến cảnh giới Luyện Thần. Đặc biệt Triệu Vân, gần như không phân cao thấp với Lưu Sấm, là võ tướng Luyện Thần trung kì. Không ngờ tới dưới tay Lưu Sấm lại tụ tập nhiều người tài ba như vậy.
- Vương sư. Ta biết lão kiếm thuật tinh diệu, trong thiên hạ không người nào có thể bì kịp. Nếu như đơn đả độc đấu. Ta cũng không phải là đối thủ của lão. Nhưng lão nếu là đến ám sát ta, ta liền không cần nói gì đến đạo nghĩa với lão… Hiện tại nếu lão buông kiếm đầu hàng, ta tuyệt đối không thương tổn đến lão. Nhưng nếu lão còn một mực khăng khăng, đừng trách ta không niệm mối giao tình năm đó giữa lão và gia phụ mà lập tức giết chết lão.
Vương Việt hít sâu một hơi, lại cười.
- Hoàng thúc, tới giết ta đi!
Vừa nói lão vừa lắc mình ra khỏi thư phòng, thân mình quỷ mị, lách mình xuyên qua hai thanh thương lớn của Triệu Vân và Hạ Hầu Lan, lao thẳng đến chỗ Lưu Sấm.
Tốc độ của người này thật sự quá nhanh! Lưu Sấm căn bản không kịp phản ứng lại, theo bản năng nâng đao bổ về phía Vương Việt. Đã thấy bảo kiếm trong tay Vương Việt hướng xuống, mũi kiếm chống thẳng lên áo sống đao, thân thể như chim lập tức bay lên, càng thêm hiểm hóc tránh thoát thương lớn của Triệu Vân và Hạ Hầu Lan. Ba gã võ tướng Luyện nhưng vẫn không mảy may làm gì được Vương Việt.
Lưu Sấm cũng không khỏi âm thầm khen ngợi, Vương Việt này quả nhiên không hổ là Đông Hán đệ nhất kiếm thủ. Nhưng Vương Việt là tới ám sát hắn, cho dù Lưu Sấm có thưởng thức Vương Việt hơn nữa, thậm chí còn muốn mời chào Vương Việt, đám thuộc hạ cũng sẽ không có nổi nửa điểm cảm tình. Đối phó với một đối thủ như Vương Việt, chỉ cần ngươi có chút lơi lỏng liền sẽ mất mạng.
Ba người Lưu Sấm, Triệu Vân và Hạ Hầu Lan bao vây Vương Việt vào giữa, đao quang kiếm ảnh thương thế như rồng bay lượn. Tốc độ của bốn người ngày càng nhanh hơn, chặt chẽ vây khốn Vương Việt lại. Nhưng Vương Việt cũng không hề hoảng hốt, từng bước xê dịch trong đao quang thương ảnh, như một âm hồn bất định khiến người ta rất khó suy đoán. Ước chừng sau hơn hai mươi hiệp, Vương Việt đột nhiên phát lực, bức lui Hạ Hầu Lan, vọt người lên muốn chạy trốn.
Lưu Sấm tiến nhanh lên muốn ngăn trở, nào biết được Vương Việt lại đột ngột trong khoảnh khắc ấy xoay chuyển thân mình, quay ngược tay lại, một kiếm đâm thẳng về phía Lưu Sấm.
Keng! Một tiếng vang nhỏ, thương lớn của Triệu Vân chặn bảo kiếm của Vương Việt, Lưu Sấm thuận thế chuyển đao liền bổ về phía Vương Việt, không ngờ Vương Việt lại đột nhiên thu tay lại.
Nhìn thanh giáp kiếm đang bổ đến chính diện, trên mặt Vương Việt lộ ra một nụ cười, không tránh không né. Trong lòng Lưu Sấm tự nhiên có chút chấn động, lập tức hiểu được ý tứ của Vương Việt, mạnh mẽ kiềm chế lực đạo của đại đao trong tay, chỉ có điều thân thể lại có chút không thể khống chế được, lảo đảo một bước, rồi sau đó cất bước hung hăng đánh thẳng lên người Vương Việt, bởi vì lúc đó thương lớn của Hạ Hầu Lan cũng đang đâm tới.
Lão nhân này, không ngờ muốn chết!
Lưu Sấm đẩy được Vương Việt ra nhưng không ngăn được thương của Hạ Hầu Lan đâm trúng bụng của Vương Việt.
Một luồng máu tươi phun tung toé trên người Lưu Sấm, Vương Việt hộc máu ra rồi ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Hạ Hầu Lan ngây ngẩn cả người! Y cũng là võ tướng Luyện Thần, sao có thể nhìn không ra, Vương Việt vừa rồi rõ ràng là không né tránh. Nếu không phải Lưu Sấm đẩy y ra thì một thương này của y tuyệt đối có thể đâm trúng lồng ngực của Vương Việt.
Sao lại thế này?
- Người đâu, mau mời Ngô tiên sinh đến!
Lưu Sấm đầu tiên vứt bỏ đao trong tay, một tay còn lại đỡ lấy Vương Việt.
- Hoàng thúc, Việt có một chuyện muốn xin người giúp đỡ. Ta chỉ có một cháu gái, tên là Vương Quyền, hiện giờ bị Công Tôn Khang giam giữ. Nếu như hoàng thúc có thể đánh bại Công Tôn Khang, xin hãy giúp ta cứu lấy đứa cháu ấy… Chỉ tiếc, Việt không thể hoàn lại mối ân tình năm ấy của Trung Lăng Hầu, cũng không cách nào báo đáp hoàng thúc, nguyện kiếp sau dốc hết tấm thân chó ngựa giúp sức cho Lưu hoàng thúc.
Nếu không phải là Vương Việt, chỉ sợ Lưu Sấm vĩnh viễn sẽ không biết phải làm sao mới có thể đột phá Long Xà Biến, luyện thành Giao Long biến. Kiếm đạo của lão đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao. Nếu không phải vừa rồi cố ý lộ ra khí cơ (theo y học thì hiểu là hình thức vận khí trong cơ thể), Lưu Sấm căn bản không có khả năng cảm nhận được sự hiện hữu của lão.
Lưu Sấm ôm lấy Vương Việt, đè lại vết thương trên bụng lão:
- Vương Việt lão nhân, lão không được nói với ta cái gì kiếp sau. Ta muốn lão kiếp này liền hoàn lại ân tình của gia phụ, cháu gái của lão ta nhất định sẽ cứu ra, lão phải sống thật tốt cho ta, ta còn có trọng trách giao phó cho lão.
Biến cố bất thình lình, khiến Triệu Vân và Hạ Hầu Lan có chút mơ hồ. Tuy nhiên hai người cũng nhìn ra, Vương Việt dường như cũng không phải thật sự muốn ám sát Lưu Sấm, chỉ sợ phần nhiều là do bị người ta bức bách, bất đắc dĩ mới phải đến ám sát.
Lúc này, Ngô Phổ từ bên ngoài vội vàng đi tới. Y sau khi kiểm tra thương thế của Vương Việt, hạ giọng nói:
- Còn may, chỉ lệch một chút thôi liền trúng vào chỗ hiểm. Thương thế tuy nặng nhưng vẫn có thể cứu chữa được. Nếu vết thương này chỉ lệch một điểm thôi có thể đam đứt ruột lão rồi… Tuy nhiên không cần đến nửa năm sẽ bình phục như thường.
- Hoàng thúc!
Vương Việt chìm vào hôn mê lại đột nhiên mở miệng nói:
- Kim Hành ở sông Mã Tí, Tương Bình là người Cao Cú Lệ…
- Vương sư đừng vội lo lắng, ta biết phải làm như thế nào.
Lưu Sấm sai người đưa Vương Việt đi, đứng dậy quay đầu nói với Hạ Hầu Lan:
- Hành Nhược, lập tức dẫn Phi Hùng thiết vệ của ta đi dò xét Kim Hành ở sông Mã Tí, không để cho bất kì ai chạy thoát.
- Vâng!
Hạ Hầu Lan tuy rằng vẫn chưa rõ lắm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám có nửa điểm chậm trễ, liền lĩnh mệnh mà đi. Tự có thiết vệ tiến lên đưa Vương Việt tới thư phòng, Ngô Phổ theo sát sau cùng đi vào, tiến hành cứu chữa cho Vương Việt.
- Công tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Vân tiến lên thấp giọng hỏi.
Đã thấy Lưu Sấm trên mặt lộ ra một vẻ lành lạnh:
- Công Tôn Khang tưởng rằng đến ám sát ta thì có thể xoay chuyển đại cục Liêu Đông sao?
Hắn đón lấy Cự Khuyết kiềm từ trong tay Trác Ưng, rồi sau đó nói với Triệu Vân:
- Vương sư bị Công Tôn Khang ép đến ám sát ta. Nhưng kia Công Tôn Khang lại không ngờ đến Vương sư năm đó ở Lạc Dương từng nhận qua sự chiếu cố của gia phụ, sao có thể có thể thật sự giết ta? Chẳng qua là cháu gái lão bị Công Tôn Khang giam giữ, không thể không tiến đến Tương Bình.
Lúc này, đám người Gia Cát Lượng vội vàng từ bên ngoài đi tới. Lưu Sấm bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ tự nhiên không có khả năng không biết được. Thấy Lưu Sấm không gặp trở ngại gì, đám người Gia Cát Lượng mới thở phảo nhẹ nhõm.
Sau khi nghe Lưu Sấm thuật lại tình hình, Gia Cát Lượng mày nhăn lại lạnh lùng nói:
- Công Tôn Khang nếu không còn chưa chết, Liêu Đông liền chưa thể có được một ngày bình yên…Huynh trưởng, xem ra chúng ta vẫn còn quá mềm lòng, phải mạnh tay bức bách y thêm nữa mới phải.
- Khổng Minh có cao kiên gì?
- Công Tôn Khang chưa từ bỏ ý định, đơn giản là còn có Cao Cú Lệ đứng sau y chống lưng, mặt khác còn có hai đội hải tặc Nhạc Lãng chịu sự sai khiến của y. Hải quân Hưng Bá từ khi thành lập đến nay vẫn chưa hành động trên quy mô lớn một lần nào. Vốn là ta muốn để y làm chệch hướng hai đội hải tặc Phong Trì và Lê Đại Ẩn, hiện tại xem ra, chỉ kiềm chế thì còn xa mới đủ, phải giáo huấn chúng một chút mới khiến Công Tôn Khang hoàn toàn tuyệt vọng, tránh để cho y khỏi gây thêm phiền phức.