- Ta và Hữu Nhược mặc dù kết giao sâu nhưng là quan hệ cá nhân. Mà ta ăn lộc của chủ, trung thành với chủ, thì việc cá nhân chỉ có thể đặt sang một bên. Nếu Hữu Nhược có trách ta, ta cũng không một câu oán hận. Nếu y quả thực có sơ suất, Điền Phong ta liền mang cái mạng này bồi theo y, coi như trả lại toàn bộ giao tình này.
Thấy Điền Phong kiên định như vậy, Tự Thụ không kìm nổi thầm than trong lòng.
- Nếu Nguyên Hạo đã quyết ý như vậy, ta sẽ không ngăn trở nữa.
Chỉ có điều, nếu sau khi ngươi làm như vậy, cũng mời ngươi rời khỏi Nghiệp Thành.- A?
- Ngươi nói ngươi sẽ bồi tính mạng theo, đám người Tân Bình, Tân Bì sẽ tha thứ cho ngươi sao?
Ngươi đem Hữu Nhược đến Ngũ Nguyên thì cũng giống như đã hoàn toàn cắt đứt với sĩ tộc Dĩnh Xuyên... Ta tin tưởng rằng, đám người Tân Trọng Trị sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ với ngươi.
Cho nên, nếu ngươi thực sự quyết ý cho Hữu Nhược đi Ngũ Nguyên, cũng mời ngươi rời khỏi Nghiệp Thành, nếu không ắt sẽ có họa sát thân.
Điền Phong trầm mặc.Sau một lúc lâu, y mới khàn khàn nói: - Việc này ta sẽ suy tính, mời Công Dữ chớ lo nghĩ.
+ + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + +
Lại là một hồi đại tuyết!
Mùa đông năm Kiến An thứ tư, dường như cực kỳ rét lạnh.
Sau khi trải qua một hồi bão tuyết đầu mùa, vào tháng mười lại nghênh đón tiếp một trận tuyết lớn.
Đầu tháng mười, Lưu Sấm đến Tương Bình, vừa lúc nghênh đón trận tuyết lớnnày. Tuyết rơi dày khắp nơi, đường càng thêm khó đi, rất nhiều đường nhỏ của địa phương đã bị tuyết lớn phong tỏa, không thể đi xe được nữa. Việc này cũng khiến cho Công Tôn Khang vốn đang chuẩn bị xuất binh ở Tây An Bình giờ không thể không từ bỏ kế hoạch ban đầu. Dù sao, trận tuyết lớn này mang đến phiền toái không chỉ đối với Lưu Sấm mà cả đối với Công Tôn Khang.
Sau khi tuyết lớn ngăn đường, xe cộ đi lại rất khó khăn.
Binh pháp có câu: Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Nếu Công Tôn Khang muốn dùng binh với Lưu Sấm, vậy lương thảo, đồ quân nhu nhất định phải đi theo đúng lúc.
Cho dù binh mã Liêu Đông dưới trướng của y đã quen loại thời tiết này, nhưngnếu muốn dùng binh thì cũng đều gặp phải phiền toái trong công tác vận chuyển....
Ngược lại, Thái Sử Từ đang xây tường thành cao ở Tân Xương, tỏ vẻ phòng thủ kiên cường. Dưới tình hình như vậy, nếu muốn cường công, Công Tôn Khang nhất định phải cẩn thận.
Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng không vì thế mà cảm thấy thả lỏng.
Càng là như thế thì càng biểu hiện tiếp theo sẽ nghênh đón một hồi ác chiến.
Sau khi đến Tương Bình, Lưu Sấm lập tức lệnh cho Ngụy Diên, Bàng Đức càng nhanh chóng tốc độ chỉnh hợp hàng binh.
Sau khi công chiếm Tương Bình, Lưu Sấm có được ba vạn hàng binh Liêu Đông.Nhưng theo Lưu Sấm thấy, ba vạn hàng binh nghe có vẻ rất kinh người nhưng thực ra sức chiến đấu cực kỳ thấp, cơ bản là không thể so sánh nổi với quân Hán vừa đến Liêu.
Cho nên, hắn hạ lệnh chỉnh hợp hàng binh, chỉ để lại thanh niên cường tráng có thể huấn luyện được.
Đồng thời, của cải mà Công Tôn Độ mấy đời nối tiếp nhau tích góp từng tí một cũng đều bị Lưu Sấm đoạt được.
Không xem không biết, tuy rằng Liêu Đông cực kỳ lạnh lẽo, nghèo khổ, nhưng của cải của họ Công Tôn lại cực kỳ kinh người.
Chỉ riêng sáu điền trang tại một huyện Tương Bình đã tích trữ năm mươi khuânlương thảo. Một khuân là ba ngàn hộc, cũng chính là ba ngàn thạch lương thảo. Chỉ một mình điền trang ở Tương Bình đã cung cấp đầy đủ lương bổng cho đại quân của Lưu Sấm. Lưu Sấm không rõ, Công Tôn Độ này tích trữ nhiều lương thực như vậy rốt cục là có dụng ý gì? Tuy nhiên mặc kệ như thế nào, rất nhiều lương thảo đó cuối cùng vẫn là béo bở cho Lưu Sấm.
Lưu Sấm chợt hạ lệnh, mở nhà kho thả lương, dùng để trấn an dân chúng Tương Bình.
Cũng không thả nhiều lương thực cho lắm, tổng cộng chỉ ba khuân, nhưng chỉ ba khuân lương thực này lại đủ để tiêu trừ sự sợ hãi và căng thẳng của tám vạn người Tương Bình.
Sau khi mở nhà kho thả lương, rất nhanh, Tương Bình lại khôi phục sự ồn ào,náo động ngày xưa.
- Bởi vì nguyên nhân thời tiết cho nên Công Tôn Khang tạm thời sẽ không công kích.
Nhưng chỉ cần chờ thời tiết chuyển biến tốt đẹp, tất nhiên y sẽ có hành động... theo ta được biết, y đã phái người đi tới thành Hột Thăng Cốt để liên lạc với Cao Cú Lệ. Một khi y thảo luận thỏa đáng với người Cao Cú Lệ xong, Liêu Đông ắt sẽ bị vào thế hai mặt giáp công. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ.
Lưu Sấm đứng lên, bồi hồi trong đại sảnh.
Lửa than hừng hực trong lò sưởi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động đì đùng.- Khổng Minh, có thể nghĩ được làm sao để đối phó với phiền toái tiếp theo chưa?
Trước đây, Gia Cát Lượng tập kích bất ngờ Tương Bình là bởi vì được Tô Phó Diên trợ giúp.
Hiện tại nếu còn muốn lặp lại bài cũ, bất ngờ tập kích Cao Cú Lệ và Tây An Bình, chỉ sợ sẽ khó có thể thành công. Không nói đến tuyết lớn chặn đường, chỉ mấy trăm dặm lộ trình này nếu muốn tập kích bất ngờ sẽ cực kỳ khó khăn. Càng không cần phải nói, Gia Cát Lượng đã từng đánh lén một lần, Công Tôn Khang sao có thể không phòng ngừa chứ?
- Huynh trưởng, Lượng vẫn đang tự hỏi chuyện này.Lượng nghĩ rằng, so với việc ngồi chờ xem Công Tôn Khang và người Cao Cú Lệ đến xâm phạm, thà rằng chủ động công kích còn hơn.
- Chủ động công kích?
Lưu Sấm đột nhiên phát hiện, ý nghĩ của mình có chút không theo kịp Gia Cát Lượng.
Không chỉ hắn có chút mơ hồ mà cả bốn người Diêm Nhu, Mi Chúc, Trần Quần, Trần Kiểu, đều có chút mờ mịt.
- Khổng Minh, ngươi cần phải hiểu rõ, mặc kệ là tấn công thành Hột Thăng Cốt hay là công kích Tây An Bình, mấy trăm dặm đường xá đều không phải là nói đùa đâu.Không nói đến binh lực của người Cao Cú Lệ và Tây An Bình đều hơn chúng ta, thời tiết đông lạnh thế này, xe cộ đồ quân nhu khó đi, chỉ sợ cũng là một việc rất khó giải quyết. Ta nghĩ, dưới tình hình trước mắt, chúng ta hẳn là nên thủ vững mà không phải chủ động xuất kích... Nếu không sẽ khó có phần thắng.
Bộ Chất cũng coi như là một người có trí mưu, cũng cực kỳ tôn sùng Gia Cát Lượng.
Nhưng lúc này, y lại không thể không đứng ra phản đối hành vi mạo hiểm gần như là chịu chết này của Gia Cát Lượng.
Lưu Sấm nhìn Gia Cát Lượng, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Gia Cát Lượng cười nói:- Huynh trưởng, Tử Sơn tiên sinh, ta biết các ngươi sẽ cảm thấy, sau khi trải qua đại thắng Tương Bình thì ta có chút quên hết tất cả.
Kỳ thật, một trận chiến này là không thể tránh né.
Binh mã của chúng ta chưa chỉnh hợp xong, nhưng chẳng lẽ Công Tôn Khang đã chuẩn bị thỏa đáng, xong xuôi rồi sao?
Hiện giờ các huyện Liêu Đông, bao gồm quận Nhạc Lãng và quận Huyền Thố đều không có phản ứng gì, chính là muốn xem hành động tiếp theo của chúng ta. Nếu Công Tôn Khang chủ động xuất kích, cường hào các huyện cũng nhất định sẽ sinh ra dao động. Huynh trưởng từng nói, muốn chấm dứt chiến trận đối với Liêu Đông trong mùa động này, vậy làm sao có thể ngồi ở Tương Bình chờ thời cơ chiến đấu đến? Về phần nói đường xá xa xôi, đường khó đi, thực ra ta lại có một chủ ý, khôngbiết chừng lại có hiệu quả kỳ diệu.
- Ồ?
Gia Cát Lượng đứng lên, lớn tiếng nói: - Huynh trưởng, giờ đang là mùa gì?
Lưu Sấm nói: - Đã vào tháng mười, trời đông giá rét rồi.
- Ha ha... Huynh trưởng hẳn là biết, Liêu Đông này không giống với Trung Nguyên.
Nếu ở Trung Nguyên thì lúc này tuy có chút rét lạnh nhưng còn không phải làkhông thể chịu được. Tuy nhiên ở Liêu Đông, hiện tại bên ngoài phòng đã là nước đóng thành băng.
Ta có một kế, lệnh cho Tử Nghĩa tướng quân dẫn quân bộ Tân Xương xuất kích, mỗi ngày hành quân năm mươi dặm liền xây dựng một thành.
Từ Tân Xương đến Tây An Bình không đến tám trăm dặm. Nếu trên tám trăm dặm đường này, chỉ sau hơn một tháng liền xuất hiện mười sáu tòa thành trì thì sẽ khiến Tân Xương sinh ra rung động đến mức nào?! Ta nghĩ, chỉ sợ không cần chờ binh mã của Tử Nghĩa tướng quân đến, Tây An Bình đã không chiến tự vỡ.
- Chậm đã chậm đã... Khổng Minh ý của ngươi là, một ngày xây dựng một thành?Bộ Chất và Trần Quần cảm thấy đầu hơi không kịp phản ứng, đều lộ vẻ kinh hãi.
Lưu Sấm thì hai mắt sáng lên, cùng Diêm Nhu nhìn nhau, lộ ra sắc mặt vui mừng...
Bọn họ dường như hơi hiểu được ý của Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh, ngươi nói là dùng băng tuyết xây thành?
- Không sai!
Gia Cát Lượng nói chuyện, càng ưỡn ngực thẳng lưng lên.
- Huynh trưởng quả nhiên lợi hại, không ngờ đoán ra ý nghĩ của ta.Bộ Chất thì nghi hoặc nhìn Lưu Sấm, có chút hơi không hiểu được rốt cục là có ý gì.
Lưu Sấm thì khẽ gật đầu, trong mắt toát ra vẻ tán thưởng.
Tam Quốc Diễn Nghĩa từng có một chuyện như vậy: Tào Tháo và Mã Siêu quyết chiến ở Vị Thủy, Tào Tháo phát hiện, doanh trại nhà mình bị tàn phá, khó có thể ngăn cản thế công của Mã Siêu. Một vị ẩn sĩ ẩn cư ở núi Chung Nam tên là Lâu Khuê, hiệu là Mộng Mai Cư Sĩ thăm hỏi Tào Tháo, đang ra phương pháp tưới nước kết băng xây thành.
Lâu Khuê này đúng là có thật trong lịch sử.
Tuy nhiên có phải là Mộng Mai Cư Sĩ hay không thì không biết, có tưới nướcxây thành hay không cũng không rõ lắm.
Nhưng y đích thật là một viên đại tướng dưới tay Tào Tháo, chỉ có điều sau này vì nói năng không đúng mức, đắc tội Tào Tháo nên bị giết.