Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 314-1: (p1) Bạo Tuyết (3)

- A Hoảng!

Ngay khi Công Tôn Hoảng đánh về phía Ngụy Diên, Công Tôn Độ tuyệt đối không ngờ lại phát sinh biến hóa kịch tính đến như vậy.

Ngựa của Công Tôn Hoảng bị ngã, cứ như thế bị Ngụy Diên giết? Nhìn tử thi không đầu kia, lại nhìn máu me đỏ thắm nền tuyết, Công Tôn Độ đỏ hết cả mắt, rút kiếm rít lên:

- Ai cùng ta giết đám giặc này!

Mười mấy tên gia tướng không nói gì đều ùa cả lên.

Cùng lúc đó, gần ngàn gia binh của họ Công Tôn cùng hò hét đánh về phía quân Hán.

- Mọi người không được rút lui, rút đao, cùng ta nghênh địch!

Ngụy Diên thét lớn, tiến nhanh về phía trước.

Ở sau lưng y, quân Hán nhịp bước chỉnh tề, đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng nghênh đón gia binh của họ Công Tôn.

- Sát!

Ngụy Diên bước lên, một đao chém ngã đối thủ.

Trong mắt y, mặc dù đối thủ gấp mười lần cũng không đáng để lo nghĩ. Y chỉ cần dũng cảm tiến tới, mở một đường máu là được. Đây là phú quý của y, đây là tiền đồ của y. Vào lúc này, nếu ai dám cản trở phú quý của y, cản trở tiền đồ của y, chính là đại địch sinh tử của y.

Ngụy Diên làm võ tướng Luyện Thần, giờ phút này khí huyết sôi trào.

Đại đao trong tay y không có bất cứ chiêu thức đẹp mắt nào, đi thẳng về thẳng, không hề có đòn nào quá hai chiêu.

Nhưng chiêu thức đi thẳng về thẳng nhìn tưởng như vô cùng đơn giản này lại không một ai có thể ngăn cản. Áo bào của y đã sớm bị máu ướt sũng, biến thành băng cứng trong gió lạnh, rồi lại bị nhiệt khí trên người Ngụy Diên làm cho bốc hơi, hóa thành một làn sương như máu bao quanh thân mình y.

- Quân Hán, theo ta giết, không để sót một tên nào cả!

Ngụy Diên gần như là một bước giết một người, từng đao đều cực kỳ tàn nhẫn.

Đám gia tướng của Công Tôn Độ vốn còn muốn dựa vào người đông thế mạnh để chém giết Ngụy Diên nhưng chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười người chết. Nhìn thấy Ngụy Diên bừng bừng như sát thần đang tiến tới gần, đám gia tướng này đều hoảng sợ. Họ liên tục lùi về phía sau, mặc dù là Công Tôn Độ ở phía sau cao giọng hò hét cũng không thể ngăn cản Ngụy Diên đi tới. Mà đám gia binh đó lại bị quân Hán tấn công sát hại, liền tan tác nhanh chóng.

- Ngăn bọn chúng lại. Ngăn bọn chúng lại …

Lúc đầu Công Tôn Độ còn muốn báo thù cho Công Tôn Hoảng nhưng không ngờ đối phương càng ngày càng tới gần, đã tới dưới bậc cửa.

Đến lúc này, Công Tôn Độ cũng sợ hãi! Tính cách gã tàn bạo, nhưng đó là đối với người khác. Nếu thực sự đến lúc nguy hiểm tính mạng bản thân thì Công Tôn Độ còn chạy nhanh hơn người khác nhiều.

Thấy không thể ngăn cản được quân Hán, Công Tôn Độ cũng không muốn tiếp tục kiên trì nữa.

Gã vừa chỉ huy nhân mã tiến lên ngăn cản, vừa mang theo người muốn chạy trở về phủ.

Thấy Công Tôn Độ muốn chạy, Ngụy Diên đột nhiên hô to:

- Lão già Công Tôn Độ đã chết. Các ngươi còn không mau đầu hàng, nếu không sẽ giết hết.

- Lão già Công Tôn Độ đã chết!

Tướng sĩ quân Hán sao có thể không hiểu ý Ngụy Diên chứ, lập tức cùng hô to theo.

Điều này khiến các gia binh không biết phải làm sao.

Khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện đúng là đã không còn thấy bóng dáng Công Tôn Độ … Mặc kệ là Công Tôn Độ đã chết hay chưa, cũng không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là … Không thấy Công Tôn Độ, vậy thì bọn họ còn đánh cái gì? Nhìn tình hình này, quân Hán đã có chuẩn bị kỹ càng, sợ rằng Liêu Đông sẽ phải đổi trời rồi.

Cũng không thể là ai vứt bỏ binh khí đầu tiên, chỉ một lát, bốn năm trăm gia binh đều vứt bỏ vũ khí trong tay, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Ngụy Diên lại làm như không thấy, thả người xâm nhập vào phủ Công Tôn.

Lúc này, trong phủ Công Tôn đã hỗn loạn. Gia đinh, tôi tớ chạy trốn khắp nơi, tất cả đều có vẻ kinh hoảng.

Bọn họ đã dự cảm được rằng, sau tối nay, họ Công Tôn sẽ trở thành lịch sử, không còn tồn tại nữa. Trận gió tuyết đến sớm này dường như là dự báo đất trời Liêu Đông sắp thay đổi. Dưới tình huống như vậy, đám gia đinh tôi tớ làm sao có thể tiếp tục an tâm chứ.

Dọc theo đường đi, Ngụy Diên gặp phải rất ít kháng cự, gần như không có ai tiến lên ngăn cản.

Ngay từ đầu giết vào, cơ bản là không gặp phải sự chống cự hữu lực nào, Ngụy Diên toàn thân đẫm máu, giống như một vị Sát Thần, xâm nhập vào phủ Công Tôn, thẳng tiến vào sau nhà thứ sáu. Mười mấy tên quân sĩ theo sát phía sau, cũng máu đẫm áo bào, đều lộ vẻ hưng phấn.

- Công Tôn Độ ở đâu?

Ngụy Diên tóm lấy một nam tử đang hốt hoảng chạy trốn, lớn tiếng quát hỏi.

Gia đinh đó run run nói:

- Công Tôn Độ vừa mới đi từ đây chạy ra phòng củi phía sau. Tiểu nhân cũng không biết y trốn ở đâu. Tướng quân tha mạng.

Ngụy Diên nghe vậy liền đẩy ngã gia đinh đó, chạy về phía sau nhà theo hướng tay gã chỉ.

Ở hậu viện, chỉ có một phòng củi trơ trọi, nhìn rất ngăn nắp, nhưng không hề thấy bóng dáng Công Tôn Độ, khiến trong lòng Ngụy Diên không khỏi căng thẳng.

- Tướng quân, ở đây có một hang chó.

Khi Ngụy Diên còn đang không hiểu Công Tôn Độ chạy đi đâu thì chợt nghe một quân sĩ la to.

Y vội vàng chạy tới, thấy ở góc tường có một hang chó cao khoảng nửa thước nối thẳng ra bên ngoài. Ngụy Diên giật mình, vội vàng mang người tìm cửa nách của hậu viện. Ra khỏi hậu viện chính là một ngõ nhỏ. Ngụy Diên nhìn thoáng dưới mặt đất, thấy một chuỗi dấu chân mới, liền biết Công Tôn Độ tất nhiên là trốn từ đây. Vì vậy y không nói hai lời, mang theo người đuổi theo dấu chân … Ngụy Diên biết rõ, lần này bọn họ đánh cho Công Tôn Độ trở tay không kịp nên mới có thể đại thắng, nhưng dù sao Công Tôn Độ cũng đã thống trị Liêu Đông nhiều năm, họ Công Tôn lại là đại tộc ở Liêu Đông, căn cơ rất thâm hậu nếu đợi khi Công Tôn Độ ổn định lại thì sẽ mang đến phiền toái lớn.

Cho nên, nhất định phải mau chóng bắt Công Tôn Độ! Chỉ cần bắt được Công Tôn Độ, vậy thì Tương Bình sẽ thành rắn mất đầu, đại cục Liêu Đông liền định.

Nhưng nếu như … Ngụy Diên không dám tưởng tượng đến hậu quả sau khi Công Tôn Độ trốn thoát, trong lòng rất bất an.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ thì có một kênh rạch.

Ngụy Diên đang muốn tiếp tục truy tìm chợt nghe phía trước có người hô to:

- Xin hỏi tướng quân có phải là bộ khúc của Lưu hoàng thúc không?

- Ai?

Từ trong bóng tối có một nam tử đi ra, tay cầm một thanh Khai sơn bổng, trên thân bổng vẫn còn dính máu.

Một bàn tay y kéo một người như kéo một con chó vậy, bước chân hơi lảo đảo đi tới trước mặt Ngụy Diên, ném Khai sơn bổng xuống đất, sau đó cung kính nói:

- Ta tên là Lý Dật Phong, tất cả mọi người gọi ta là Hàm Ngưu Nhi (trâu khờ), là Ngũ trưởng ở cửa tây. Vừa rồi trên đường, ta gặp được Công Tôn Độ và thủ hạ của y nên liền ra tay ngăn cản. Ta đã sớm nghe được danh của Lưu hoàng thúc, chỉ hận không có quà gặp mặt, cho nên liền giết thủ hạ của Công Tôn Độ, mang theo Công Tôn Độ đến quy thuận. Không biết tướng quân có nguyện ý giới thiệu ta, ra sức chó ngựa vì Lưu hoàng thúc hay không? Lý Dật Phong? Chỉ nghe tên này là biết người này xuất thân không cao.

Tuy nhiên, Ngụy Diên cũng không phải là xuất thân cường hào thế phiệt nên cũng không thèm để ý.

Y đánh giá Lý Dật Phong từ trên xuống dưới, khoát tay lên, mọi người phía sau liền chạy tới, đi vào trong ngõ nhỏ … Một lát sau, có người đi tới báo cáo:

- Trong ngõ có mười hai thi thể, nhìn cách ăn mặc thì đều là gia tướng của Công Tôn gia, đều bị một đòn mất mạng.

- Lý Dật Phong!

Trong mắt Ngụy Diên thoáng hiện lên vẻ tán thưởng, nhẹ nhàng gật đầu.

- Có tiểu nhân!

Ngụy Diên đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, một lát sau lại đi tới trước mặt nam tử đang ngồi bệt dưới đất tuyết kia, giơ tay kéo mặt gã lên, liền thấy một khuôn mặt hoảng sợ, tái nhợt. Toàn bộ khuôn mặt không còn chút máu. Tuy rằng ánh sáng không tốt nhưng Ngụy Diên vẫn có thể nhận ra, đây đúng là Công Tôn Độ.

Lần hành động trảm thủ này, Ngụy Diên là chính, Bàng Đức là phụ. Nếu ngay cả Công Tôn Độ mà Ngụy Diên còn không nhận ra thì đó đúng là truyện cười.

Ngụy Diên ngẩng đầu nhìn Lý Dật Phong, nói:

- Làm tốt lắm!

- Đa tạ tướng quân khích lệ!

- Ngươi đi theo ta, chờ khi Nhị công tử đến Tương Bình, ta sẽ mời công cho ngươi.

Lý Dật Phong chính là Ngũ trưởng Hàm Ngưu lúc trước tuần tra trên đầu thành.

Gã tên là Lý Dật Phong, vốn là người quận Huyền Thố.

Những năm gần đây, quận Huyền Thố liên tục gặp thảm họa chiến tranh, gã liền mang theo vợ con từ quận Huyền Thố đi tới Tương Bình, sau đó tòng quân, coi như ổn định.

Lúc trước, thái độ của Mã Quân Hầu khiến Lý Dật Phong cảm thấy nghi hoặc.

Khi nghe nói trong thành bốc lửa, Lý Dật Phong đột nhiên cảm thấy cơ hội của y đã tới.

Nhớ ngày đó y ở quận Huyền Thố, dựa vào săn bắn mà sống, luyện được võ nghệ cao cường. Nhưng sau khi tới Liêu Đông này mới biết, muốn nổi bật ở quận Liêu Đông quá khó khăn. Y vốn là thân phận dân đen, thậm chí ngay cả bình dân cũng không phải, cơ bản là không có ai muốn đề bạt y. Có thể làm đến chức Ngũ trưởng chính là nhờ công lao giết địch mấy năm nay, lại thêm Mã Quân Hầu chiếu cố cho, nếu không thì y vẫn chỉ là một tiểu binh bình thường như trước mà thôi. Vẫn thường nghe người ta nói, nếu muốn trở nên nổi bật thì nhất định phải nắm lấy cơ hội … Nếu họ Công Tôn không chịu cho y cơ hội thì y nhất định phải tự tìm cơ hội khác. Mà Lưu Sấm quật khởi từ phố phường, tuy là hoàng thúc nhưng lại cực kỳ thân dân.