- Khi nào được?
Tiết Văn thốt ra.
Lưu Sấm nói:
- Ngươi muốn báo thù, chẳng những ta không ngăn cản ngươi, hơn nữa sẽ giúp đỡ cho ngươi. Nhưng, trước hết, ta cho ngươi một tháng, phải nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể cho ta … Nếu như thân thể của ngươi không tốt, đừng mong tham dự việc này. Ta nói ngươi có hiểu không?
Tiết Văn hít sâu một hơi, gật mạnh đầu.
- Công tử yên tâm, Tiết Văn hiểu.
- Lui xuống đi, chờ ta thông báo.
- Vâng!
Người này, nếu có chút hy vọng, tinh thần lập tức sẽ phát sinh biến hóa. Tiết Văn lúc này, cả người tiều tụy, hơn nữa nhìn cực kỳ sa sút. Nhưng hiện tại biết được có hi vọng báo thù, tinh thần của Tiết Văn lập tức khởi sắc, kích động rời khỏi …
- Biểu huynh, thật sự muốn hắn tham gia sao?
Sau khi Tiết Văn đi, Tư Mã Ý không kìm nổi mở miệng hỏi.
Lưu Sấm gật đầu, nhìn Tư Mã Ý đột nhiên cười nói:
- Trọng Đạt, nghe nói lần này đệ ở thành Cô Trúc, đã tìm được một trợ thủ rất tốt?
Tư Mã Ý cũng cười:
- Đúng vậy, người này tên là Cát Phổ, gia thế cũng rất trong sạch. Nếu như lấy năng lực mà nói, hắn cũng không có gì xuất chúng. Nhưng trọng yếu là, hắn rất kiên nhẫn, cũng cực kỳ cẩn thận. Lần này tôi có thể tra ra manh mối, ít nhiều có sự hỗ trợ của Cát Phổ. Nếu không phải Cát Phổ theo giúp tôi không ngủ không nghỉ tìm đọc các loại bản ghi chép, chỉ sợ tôi cũng rất khó tìm ra manh mối.
- Một hàng rào ba cái cọc, một hảo hán bằng ba lần giúp đỡ.
Lưu Sấm gật đầu nói:
- Trọng Đạt đệ có thể nghĩ như vậy, ta vô cùng vui mừng. Một người năng lực cho dù rất giỏi, trước sau gì cũng không thể làm việc hoàn hảo được. Nhưng một người nếu như có thể phối hợp với người bên cạnh, liền có thể phát huy ra năng lượng cực mạnh. Hoàng Các hiện nay, mới được hình thành. Nhưng thủ hạ của đệ, nhân tài vẫn rất thiếu thốn như cũ, chỉ sợ cũng không phải việc lâu dài.
Trọng Đạt, đệ phải nhớ kỹ, nhân tuyển của Hoàng Các, chú trọng trung nghĩa làm đầu. Đệ xem Tử Phương, Trương Thừa, Trương Siêu, Lý Luân, đây đều là những người đi theo ta nhiều năm; nhưng bọn họ là người của ta, không phải là người của đệ, đệ phải hết sức lôi kéo một số người, đệ mới có thể tự mình đem Hoàng Các đứng lên. Nguyên Đại đi theo ta, cũng rất nhiều năm … Năm đó ta gặp rủi ro ở núi Úc Châu, được Tiết Giáo Úy chiếu cố, và đem Nguyên Đại phó thác cho ta. Chỉ chớp mắt, đã bốn năm. Năng lực của Nguyên Đại không thể nghi ngờ, ta hỏi ngươi, có bằng lòng trọng dụng hắn hay không? Phải biết rằng, lần này đệ vì hắn tìm được kẻ thù giết cha, hắn đối với đệ tất nhiên sẽ cảm kích trong lòng.
Hạn chế lớn nhất của Tư Mã Ý, đó là thời gian ở bên cạnh Lưu Sấm quá ngắn, người quen biết cũng không nhiều. Đếm trên đầu ngón tay, người quen bất quá chỉ có năm người là Triệu Vân, Hạ Hầu Lan, Ngô Ban, Bàng Đức và Đỗ Kỳ … Trong đó, người chân chính thân cận với y cũng chỉ có một Đỗ Kỳ. Về phần Triệu Vân, Hạ Hầu Lan, Bàng Đức, Tư Mã Ý trong lòng vô cùng rõ ràng, y không có khả năng lôi kéo được. Mà ưu thế của Gia Cát Lượng ở chỗ, quan hệ của y và mọi người cũng không tệ. Y đi theo Lưu Sấm đã nhiều năm, thủ hạ của Lưu Sấm cũng rất quen thuộc, cho nên điều động cũng nhẹ nhàng như thường.
Tư Mã Ý đã hiểu vì sao Lưu Sấm phải lập 'Hoàng Các' … Ở tình huống như vậy, Tư Mã Ý đúng thật là không dễ tìm kiếm sự giúp đỡ khác. Mà nay Tiết Văn tự mình đến … Lưu Sấm cũng đề cử cho y, chứng minh Tiết Văn này, khẳng định có năng lực.
Việc này đối với 'Hoàng Các' vẫn như cũ rõ ràng mà nói, tất nhiên là một bổ ích thật lớn. Quan trọng nhất là, có Tiết Văn, cũng có thể trợ giúp Tư Mã Ý hiểu biết những người khác, không đến mức mỗi khi nước đến chân, lại không biết nên tìm ai, nên điều động ai … Không thể làm lỡ thời cơ.
- Nếu biểu huynh đề cử, Ý nào dám không vâng theo?
Lưu Sấm cười ha hả, khoát tay chặn lại nói:
- Tốt lắm, cứ như vậy … Hai ngày nữa đội tàu của Nguyên Phúc sẽ đến, đợi đệ điều khiển.
- Vâng!
Tư Mã Ý khom người lĩnh mệnh, liền xoay người lui ra.
Lưu Sấm đi ra thư phòng, thở mạnh một hơi, trong lòng lập tức thoải mái không ít.
Không sợ kẻ thù có lai lịch gì, chỉ sợ không biết kẻ thù ẩn thân ở nơi nào.
Lưu Sấm đã sớm đoán ra, hải tặc này khẳng định có liên quan với Viên Hi … Nhưng một ngày không thể xác nhận là một ngày Lưu Sấm không được yên ổn.
Trọng yếu hơn là, đội hải tặc này nếu không biết rõ ràng chỗ ẩn thân, thủy chung đều là một tai họa. Bến tàu Thạch Cữu Đà đã bắt đầu xây dựng lại, không đem Quản Thừa này tiêu diệt, chỉ sợ những công nhân ở bến tàu sẽ không được sống yên ổn.
Chỉ có điều, việc này cần có thời gian, quyết không thể nào một lần là xong.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Tháng tám, ba người Trần Quần, Tuân Khuông, Trần Kiểu từ Liêu Đông trở về.
Cùng lúc đó, Thuần Vu Quỳnh lại phát ra cảnh cáo với Đạp Đốn: Nếu như không ngưng chiến, liền liên hợp với Lưu Sấm cùng nhau chinh phạt! Áp lực Thuần Vu Quỳnh gánh chịu, thật sự là quá lớn! Tuân Kham phái người gửi thư biểu thị trong lòng vô cùng bất mãn y. Lưu hoàng thúc là con trai của Trung Lăng Hầu, là người Dĩnh Xuyên, lại là con rể của Tuân Kham ta. Thuần Vu Quỳnh ngươi rốt cuộc còn có phải là người Dĩnh Xuyên hay không, còn có phải là con dân của Đại Hán hay không … Vì lẽ gì trơ mắt nhìn người Ô Hoàn ức hiếp Lưu hoàng thúc, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn? Nếu ngươi không đồng ý giúp y, ta lập tức phái binh đến trợ giúp.
Tuân Kham xưa nay là người khiêm tốn, lúc này đây ở trong thư nổi trận lôi đình, đủ thấy trong lòng của lão vô cùng phẫn nộ. Thuần Vu Quỳnh có miệng mà khó nói nên lời, không biết phải giải thích với Tuân Kham như thế nào. Nhưng y vẫn không thể không coi trọng thái độ của Tuân Kham, dù nói thế nào đi nữa Lưu Sấm cũng là con rể của Tuân Kham, nếu thật sự chọc giận Tuân Kham, lão già này cũng sẽ dám triệu tập binh mã, nhập Liêu tham chiến.
Nếu quả như đi đến bước đường này, tất nhiên sẽ làm cho thế cục càng trở nên hỗn loạn hơn. Mà đến lúc đó Thuần Vu Quỳnh chẳng những phải gánh chịu áp lực của Viên Thiệu, lại càng phải gánh chịu sự chỉ trích của sĩ tộc Dĩnh Xuyên. May mắn, Viên Thiệu vào lúc đó phát thư tới, lệnh cho Thuần Vu Quỳnh mau chóng dàn xếp chiến sự ở Liêu Tây, tuyệt đối không thể để cho thế cục ở Liêu Tây chuyển biến xấu thêm nữa. Đồng thời, Viên Thiệu lại phái sứ giả đi tới quận Trác, quở trách Viên Hi lần nữa, bảo y không được gây thêm rắc rối. Dưới tình hình như vậy, Đạp Đốn có tâm tiếp tục cùng Lưu Sấm giao chiến, cũng không khỏi không dừng lại.
Theo lời khuyên của Thuần Vu Quỳnh, Lưu Sấm mặc dù không muốn nhưng cũng phái Mi Chúc và Diêm Nhu đi tới thượng du Tiểu Lăng Hà, lại thương lượng với người Ô Hoàn. Hai bên lấy núi Lâu Tử làm trung tâm, ác chiến gần một tháng.
Lão Bi Doanh Hứa Chử, Hoàng Trung núi Long Môn, thậm chí bao gồm Sử Hoán Bạch Lang Bảo, đều trước sau xuất binh tham chiến. Chỉ trong vòng một tháng, Lưu Sấm đưa quân đến núi Lâu Tử gần mười ngàn người, chết đã đến ba ngàn người.
Đây cũng là lần tổn thất nghiêm trọng nhất của Lưu Sấm từ khi khởi sự tới nay … Mà Đạp Đốn Ô Hoàn cũng tổn thất kinh người. Lã Bố chiến đấu ở núi Lâu Tử Tây Lộc, mặc dù chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng chỉ một chỗ chiến trường núi Lâu Tử, người Ô Hoàn liền bỏ ra hơn ba nghìn tính mạng … Ngoài ra, chiến trường ở núi Long Môn, Bạch Lang Bảo, Đạp Đốn tổn thất binh mã, đã vượt qua bảy ngàn người, khiến gã khóc không ra nước mắt!