Sắc mặt của Thuần Vu Quỳnh lập tức dịu đi rất nhiều. Y gật đầu nhìn Lưu Sấm. Ý là đang hỏi: Chúng ta tiếp tục đấu nữa hay là đàm phán?
Về phần chuyện của Đạp Đốn, lúc này đã biến thành một chuyện hiểu lầm, Thuần Vu Quỳnh cũng quá không để ý nữa.
Lưu Sấm cười nói: - Đương nhiên là ta không muốn làm khó Trọng Giản tướng quân, chỉ là có chút bất đắc dĩ, xin tướng quân thứ lỗi. Hành Nhược, hãy nói với Trọng Giản tướng quân xem có phải thế không? Dù nói thế nào thì trước đây ngươi âm thầm bỏ đi cũng là không ổn. Bây giờ nên bồi tội với Trọng Giảm tướng quân, chắc tướng quân sẽ không so đo với hắn nữa.
Hạ Hầu Lan do dự một chút rồi khom người vái chào.
- Lúc trước là do Lan không hiểu chuyện, đụng phải tướng quân, mong tướng quân thứ tội.
Vẻ mặt của Thuần Vu Quỳnh khá hơn nhiều, y nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Hoàng thúc đã lên tiếng, nếu ta lại so đo chẳng phải là không độ lượng sao? Không ngờ mấy năm nay Hành Nhược giỏi hơn nhiều, kiếm thuật này cũng tới xuất thần nhập hóa rồi, đúng là nằm ngoài dự kiến của ta. Sau này hãy làm việc cho tốt, bỏ tính kiêu ngạo đi là được rồi.
Hạ Hầu Lan nhận tội như vậy thực là là Lưu Sấm đã lui một bước của Lưu Sấm với Thuần Vu Quỳnh. Chỉ có điều với thân phận và địa vị của hắn, chắc chắn hắn sẽ không cúi đầu trước Thuần Vu Quỳnh, cho nên mới mượn cái miệng của Hạ Hầu Lan để nhường một bước. Thuần Vu Quỳnh cũng nhận sự nhượng bộ hnày của hắn. Đều là bà con đồng hương xa cùng ở Dĩnh Xuyên, cần gì phải làm cho mọi việc căng thẳng nữa. E rằng Viên Thiệu có phần kiêng nể Lưu Sấm. Là đồng hương nếu lúc trước không phản bội nhau thì vẫn có thể nâng cốc chúc mừng.
Đột nhiên Lưu Sấm nói: - Vị tráng sĩ này, kiếm thuật tuyệt vời, không biết cao danh đại tính là chi?
Hắn nhìn Viên Triều Niên có vẻ hứng thú. Thuần Vu Quỳnh cũng lập tức thấy mặt mình sáng lên, dù sao cũng là giao tranh với thủ hạ của Lưu Sấm, y cũng chẳng mất gì...
- Người này là thân vệ của ta, tên là Viên Triều Niên.
Thuần Vu Quỳnh lấy Viên Triều Niên từ trong tay của Viên Hi, Viên Triều Niên cũng đã là thủ hạ của y. Chỉ có điều trên đường vội vàng Thuần Vu Quỳnh còn chưa kịp “xuống tay” với Viên Triều Niên, nhưng bề ngoài thì đối đã cực kì thân thiết với y rồi.
Viên Triều Niên cũng không phải là hiểu rõ suy nghĩ của Thuần Vu Quỳnh. Sao mà gã có thể biết được tật xấu của những nhân vật thượng tầng này. Viên Hi nói với gã phải đi theo lập công với Thuần Vu Quỳnh, nghe theo sự chỉ bảo của y...Đương nhiên là gã không nghĩ nhiều, gã cũng hi vọng mình có thể lập công để có mặt mũi về gặp Viên Hi cho nên mới đi theo y. Đương nhiên Thuần Vu Quỳnh cũng khá thân thiết với gã, gã có thể cảm nhận được. Nhưng gã cho rằng sở dĩ Thuần Vu Quỳnh đối xử với mình như vậy là vì coi trọng võ công của gã, có tâm mến người tài, chứ gã không nghĩ gì nhiều.
Lưu Sấm cười nói: - Triều Niên giỏi kiếm thuật không biết là sư phụ là ai?
Viên Triều Niên ngẩn người ra vội khom người trả lời: - Năm đó Triều Niên còn nhỏ, từng từ theo Nhị công tử bái môn hạ Vương Việt Vương tiên sinh, học kiếm thuật được ba năm.
Nhị công tử?
Lưu Sấm hơi nheo mắt lại, lập tức biết được Viên Triều Niên sợ không phải là Thuần Vu Quỳnh nói là thân vệ của y.
- Nhị công tử là ai?
Lưu sấm cũng không phải là quá để ý.
Ý của hắn là nghe thấy cái tên Vương Việt quen quen. Hổ Bí Vương Việt... Năm đó từng được xưng là đệ nhất kiếm khách kinh sư, là một đại tông sư.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, dường như không ghi những gì liên quan đến Vương Việt, lời giới thiệu về ông ta cũng rất đơn giản: Vi Hổ Bí, thiện kiếm thuật, nổi danh Kinh Sư.
Mười chữ ngắn ngủi dường như không đủ để giới thiệu rõ về Vương Việt. Nhưng dựa vào dã sử ghi lại, người này từng từng làm đế sư. Mà Sử A lúc trước mà Lưu Sấm gặp chính là đệ tử của Vương Việt. Chỉ có điều Đổng Trác đã chết, sau loạn Lạc Dương thì không còn biết tung tích của Vương Việt nữa... Không ngờ Viên Triều Niên này lại học được kiếm thuật của Vương Việt. Đây thực sự là một danh sư truyền thụ, chả trách ngang sức với Hạ Hầu Lan. Trước đây giao thủ với Sử A, khiến Lưu Sấm biết được sự thâm hậu của anh ta, còn giờ lại gặp một Viên Triều Niên kiếm thuật cao mình như vậy thực sự khiến Lưu Sấm rất tò mò về Vương Việt.
- Triều Niên, xin hỏi Vương sư hiện đang ở đâu?
Hắn không hỏi Nhị công tử kia là ai nhưng cơ bản vẫn có thể phán đoán ra được. Thời kì Đông Hán tên một chữ là quý, hai chữ là ti tiện. Thông thường mà nói, tên người hai chữ đa số là nô bộc, tạp dịch. Nói cách khác, Viên Triều Niên này là một dân đen, mà y lại họ Viên... thân thế cũng có thể luận ra. Họ Viên, Nhị công tử có lẽ là Viên Hi? Tuy nhiên hắn cũng không quá để ý đến chuyện này, hắn hứng thú với Việt Vương, xa hơn là hứng thú đối với lai lịch của Viên Triều Niên.
Viên Triều Niên nói: - Chuyện này ta cũng không rõ lắm... Hai năm trước, Vương sư nói tuổi già sức yếu không muốt tiếp tục phiêu bạt bên ngoài nữa cho nên quyết định về quê. Lúc đó Đại tướng quân còn tặng nhiều tiền, lụa là cho Vương sư. Sau đó cũng không nghe thấy tin tức gì của ông ta nữa.
- Vậy tổ tịch của Vương sư ở đâu?
Viên Triều Niên suy nghĩ một chút rồi trả lời: - Ta nhớ mang máng là Vương sư có từng nhắc đến, nguyên quán ông ấy ở Tây An Bình quận Liêu Đông. Nhưng địa chỉ cụ thể dù ta có từng hỏi nhưng Vương sư không trả lời, cho nên ta cũng không rõ lắm...
Liêu Đông, Tây An Bình?
Lưu Sấm ngẩn người ra, không ngờ Vương Việt lại là người quận Liêu Đông. Chẳng phải hắn đang ở Liêu Đông sao? Còn về phần huyện Tây An Bình, đại thể là cảnh nội thị trấn Đan Đồng hậ thế. Chỉ cần biết ông ta ở đây, đợi sau khi có được Liêu Đông thì tìm kiếm sẽ không khó. Sau mấy lần Lưu Sấm bị ám sát, hắn đã quyết chí tổ chức và thành lập Hoàng Các.
Hoàng Các gánh vác một chức năng cực kì quan trọng đó chính là ám sát.
Hiện giờ, Trương Siêu đã nhậm chức ở Hoàng Các, phụ trách huấn luyện thích khách... Nhưng với trình độ của Trương Siêu không đủ để Lưu Sấm yên tâm. Hắn cần một người cao minh hơn nữa gia nhập vào đó. Nói thực là khi ý niệm thành lập Hoàng Các mới bắt đầu hắn đã từng nghĩa sẽ kéo Sử A vào nhưng sau đó lại thôi. Tào Phi trong “Điềm luận luận văn” có từng đề cập: Lúc gã còn thiếu niên có từng học kiếm thuật của Sử A.
Nói cách khác, hiện giờ Sử A đã theo dạy Tào Phi. Nếu quả thực như vậy sao Sử A có thể tìm Lưu Sấm nương tựa chứ? Sử A không thể đến đây nhưng nếu tìm ra thầy của Sử A thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Sấm bắt đầu có mưu kế.
Lúc này Thuần Vu Quỳnh nói:
- Hoàng thúc, theo lý thuyết, chúng ta đều là người Dĩnh Xuyên, năm đó ta từng chịu sự dạy bảo của Trung Lăng Hâug, vốn không nên làm ngươi khó xử. Nhưng... Ngươi nhất định phải dừng việc tấn công Ô Hoàn lại. Nếu không ta sẽ bẩm báo lên Đại tướng quân, để Đại tướng quân định đoạt.
Đây cũng là Thuần Vu Quỳnhđã nhượng bộ một bước dài rồi.
“Bây giờ ngươi lập tức ngừng chiến, ta có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Nếu không phải là đồng hương, tuyệt đối Thuần Vu Quỳnh sẽ không làm như vậy. Nhưng xem như y cũng đã suy nghĩ kĩ. Sự nghi ngờ của Đại tướng quân với Lưu Sấm không phải là giả. Dù sao hắn cũng là Hoàng thúc. Nếu ép quá, lan truyền ra ngoài, sẽ không có lợi cho thanh danh của Đại tướng quân Viên Thiệu.
Cho nên, Thuần Vu Quỳnh quyết định nhượng bộ một bước để nhanh chóng bình ổn chiến sự Liêu Tây rồi nói sau. Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Sấm lập tức biến mất, hắn nhìn Trần Quần, lập tức Trần Quần lại hiểu ý hắn.
- Trọng Giản tướng quân, lần này khai chiến ở Liêu Tây không phải là chủ ý của Hoàng thúc. Nguyên nhân chính là do tên Đạp Đốn kia kiêu ngạo quá mức, không coi ai ra gì. Chúng ta phụng danh Đại tướng quân, mượn Liêu Tây làm nơi nghỉ ngơi và chỉnh đốn, nhưng Đạp Đốn lại không coi tên tuổi của Đại tướng quân ra gì, gã xuất binh tấn công doanh địa ta, bắt người cướp của của dân chúng ta. Nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Đại tướng quân. Làm chuyện không tốt ngược lại sẽ bị người ta chỉ trích.
Thuần Vu Quỳnh nghe thấy vậy đau đầu.
Y khoát tay ngăn lại: - Trường Văn, chúng ta quanh co như vậy làm gì, cứ nói thẳng ra đi. Thực ra, trong lòng ngươi và ta đều quá hiểu là chuyện gì xảy ra... Ta chỉ hỏi Hoàng thúc một câu, có đồng ý ngừng chiến hay không?
Lưu Sấm hạ giọng nói: - Dù sao cũng đã đánh xong rồi, nếu Đạp Đốn có ý không ngại thì mọi người có thể ngồi xuống cùng nói một chút. Nói chuyện được, chúng ta ngừng chiến, còn không đồng ý thì đánh tiếp... Lúc nào mọi người đánh xong thì thôi. Lúc nào kết thúc cũng được.
Trọng Giản tướng quân nghĩ sao?