Ô Hoàn là do vô số bộ tộc tạo thành, các mối quan hệ cũng vô cùng phức tạp. Mặc dù nói tập kích cướp bóc quấy nhiễu người Hán là bộ tộc Ô Hoàn, nhưng người sáng suốt có thể nhìn thấy được hành động này của Ban Hạ Ô Hoàn tuyệt không thể nào là hành vi đơn độc được, mà nó được tổ chức có mục đích, chủ mưu sau lưng là Đạp Đốn.
Lưu Sấm và Đạp Đốn chưa từng gặp mặt, chuyện ân oán cũng chưa nói hết được. Nhưng sau lưng Đạp Đốn là Viên Thiệu, với quan hệ của hắn và Viên Thiệu sao có thể không đoán ra được nguyên nhân Đạp Đốn làm như vậy?
- Hoàng thúc, chúng ta mới đến Liêu Tây chưa được sống yên. Thế lực Ô Hoàn lớn, cần phải cẩn thận...Ta nghĩ nên phái sứ giả đến Liễu Thành chất vấn Đạp Vấn, dò xét xem thái độ của hắn thế nào.
Lã Đại từng trải nên không muốn vào lúc này lại phát sinh xung đột với Ô Hoàn. Y có cách nghĩ như thế Lưu Sấm có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa Lưu Sấm có thể đồng ý.
Lưu Sấm không phải Câu Tiễn, phải nằm gai nếm mật....Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trong lòng Lưu Sấm khá hiểu rõ lần hành động này của Ban Hạ Ô Hoàn chính lần dò xét đầu tiên của Đạp Đốn, đồng thời cảm giác đó chẳng phải là dò xét toàn bộ địa khu Liêu Đông sao?
Liêu Đông, vùng đất lạnh giá. Dân phong dũng mãnh hung hãn không thể khinh thường. Lưu Sấm lúc này có chút yếu thế, những người Ô Hoàn này đã không nể mặt mũi gì mà tiếp cận đến, nếu đúng thật như thế, cục diện mà Lưu Sấm gặp phải tất nhiên càng thêm khó khăn, cho nên hắn phải thật cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên, chẳng sợ phía trước núi đao biển lửa, thiên binh vạn mã cũng đạp tới, không lùi nửa bước, hôm nay hắn lùi nửa bước ngày mai sẽ rời khỏi một bước đến cuối cùng cũng rời khỏi Liêu Tây, mất đi nơi sống yên thân. Cho nên, Lưu Sấm nhìn thoáng qua Lã Đại, mặc dù không nói gì nhưng Lã Đại giật nảy mình lạnh run, âm thầm lui ra.
Thật sự Lã Đại cũng không có ác ý. Y nói chỉ là mưu chước của vị lão thành, không thể xem là sai lầm. Chẳng qua, y đã quên vị Hoàng thúc nhà mình này là nhân vật to gan lớn mật như thế nào. Nhớ ngày đó dựa vào ba mươi sáu người tunh hoành ở Từ Châu, đánh cho Lưu Bị tan tác....Sau đó vượt ngàn dặm, từ trong vòng vây mở đường máu vượt qua, đứng vững ở Thanh Châu. Tuy Lưu Sấm bình tĩnh nhưng không phải là người thích ăn thua thiệt hơn, nhưng Ô Hoàn đánh đến tận cửa, với tính tình của Lưu Sấm, sao có thể nén giận được? Nhượng bộ, nhẫn nại?.....Những từ này đối với Lưu Sấm mà nói vốn không tồn tại.
- Khổng Minh, đệ thấy thế nào?
Lưu Sấm đột nhiên hỏi, đối tượng hỏi của hắn là Gia Cát Lượng. Đối với điều này Trần Cung, Bộ Chất cũng không cảm thấy buồn mà cảm thấy hứng thú nhìn Gia Cát Lượng, khiến Gia Cát Lượng ngượng ngùng.
Gia Cát Lượng suy nghĩ một chút nói:
- Đợi xem Hoàng thúc sắp xếp thế nào.
Lời y vừa thốt ra, Lưu Sấm nhẹ nhàng mở miệng nói. Mà Trần Cung, Bộ Chất cũng hiện lên vẻ mặt tán thưởng. Từ xưa đến nay, chiến tranh là cuộc đấu tranh chính trị kéo dài, vì mục đích chính trị nên quyết định chiến tranh ở quy mô lớn nhỏ. Cho nên, chiến tranh cho tới bây giờ không thể thực hiện trên một cá nhân độc lập nào. Gia Cát Lượng nói thế cũng có thể y đã hiểu được Lưu Sấm có thái độ thế nào rồi. Nhưng y là hỏi Lưu Sấm cách bố trí sắp xếp toàn bộ thì mới trả lời tiếp, đã biểu lộ thiên tính cẩn thận không chút sơ sót.
Trần Cung biết mà Bộ Chất cũng biết rõ Lưu Sấm đối với Gia Cát Lượng vô cùng kỳ vọng. Đây là Tiêu Hà, Trương Tử Phòng của Lưu Sấm, nếu lỗ mãng hấp tấp trả lời vấn đề của Lưu Sấm sẽ khiến hắn cảm thấy thất vọng. Như vậy kế tiếp Trần Cung và Bộ Chất cũng không để ý đến chuyện bị Gia Cát Lượng chiếm lấy quyền lực, cơ hội bước lên đài trước...
Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm không nói. Một lát sau hắn đột nhiên nói:
- Văn Trường đang ở đâu.
Từ khi Ngụy Diên tự quy thuận Lưu Sấm đến nay vẫn làm việc bên cạnh Hoàng Trung. Tuy địa vị của y so với ban đầu ở Kinh Châu cao hơn khá nhiều, nhưng trong lòng vẫn vô cùng buồn bực, cảm giác không quá thoải mái. Hoàng Trung thì cũng không vấn đề gì, dù gì ở Kinh Châu cũng là một lão tướng, nhưng lại để Cam Ninh leo lên cao hơn y, hiện giờ độc lãnh hải quân, quyền binh quan trọng? Mà Ngụy Diên lại không có đến một cơ hội lập công, thậm chí có nhiều người trong mắt y thật sự không thể bằng y nhưng từng người đều được đi đến trước đài, còn y vẫn chưa có động tĩnh gì, không lẽ Lưu Sấm chỉ trọng vọng vọng tộc ư? Hoàng Trung, Cam Ninh, Hứa Chử, Thái Sử Từ người nào không phải xuất thân hàn môn chứ? Ngụy Diên thật sự nghĩ mãi không ra, không hiểu Lưu Sấm có ý gì, y vẫn phải chịu đựng kiên trì chờ cơ hội đến.
Lưu Sấm khai đường nghị sự, đa số tình huống Ngụy Diên không được chú ý đến. Cho tới khi Lưu Sấm gọi tên y, Ngụy Diên không ngờ tới nên không kịp phản ứng....Vài đôi mắt chăm chú nhìn y, còn y thì đưa mắt nhìn chung quanh, có chút kỳ quái Văn Trường là người nào?
Hoàng Trung thật sự không nhịn được đi đến bên cạnh y nói:
- Văn Trường, Hoàng thúc gọi ngươi đấy!
Bình thường là tên tiểu tử lanh lợi nhưng lúc này sao lại trở nên mơ hồ như thế?
Lúc này Ngụy Diên mới biết Lưu Sấm đang tìm y. Y giật nảy mình lạnh run, chân đứng không vững, lảo đảo đi vào trên đại sảnh, bộ dáng này khiến mọi người trong đại sảnh không kìm được cười lớn, ngay cả Lưu Sấm cũng hiện lên nụ cười cổ quái, người đời sau sao có thể biết được một tướng quân ương ngạnh của Thục quốc lại có bộ dạng thế này? Thấy Ngụy Diên mặt đỏ lên, chân tay luống cuống, Lưu Sấm lắc đầu, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
- Văn Trường!
- Có mạt tướng!
- Ta có chuyện vô cùng quan trọng giao cho ngươi làm!
- Dạ?
- Hôm nay Diêm Nhu Diêm Bá Chính sẽ đến Lâm Du, hắn đối với tình huống Liêu Đông rõ như lòng bàn tay. Ta muốn hắn đến Liêu Đông, ngươi dẫn theo binh mã làm Phó sứ hộ tống Diêm Nhu đi sứ Liêu Đông, ngươi có bằng lòng không?
Đi sứ Liêu Đông? Ngụy Diên ngẩn ra, trong lòng cảm giác có chút mất mát. Còn tưởng được Lưu Sấm phái đi chinh phạt Ban Hạ Ô Hoàn...Không nghĩ bảo y làm bảo tiêu đi sứ Liêu Đông. Tuy nhiên y nghĩ nghĩ, lại cảm thấy đó cũng là cơ hội của mình. Lưu Sấm nói, đây là một chuyện cực kỳ quan trọng nếu làm tốt cũng xem là có công lao, còn hơn ngày ngày đi theo Hoàng Trung không có việc gì.
Nghĩ đến đây, Ngụy Diên vội vàng nói:
- Mạt tướng tuân lệnh.
- Văn Trường, lần này đi sứ Liêu Đông sự tình vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của ta có sống yên được ở Liêu Đông hay không. Cho nên ta muốn ngươi bảo vệ tốt cho Diêm Nhu tiên sinh, đồng thời muốn ngươi được quyền tự quyết định, làm việc tùy theo hoàn cảnh....Quan trọng là khiến lần này đi sứ thành công viên mãn.
Được quyền tự quyết định, phối hợp....
Hai từ này xung đột lẫn nhau, mâu thuẫn lẫn nhau. Ngụy Diên là người thông minh, lập tức hiểu được lần này đi sứ Liêu Đông có lẽ không đơn giản như y tưởng tượng. Vì thế y vội vàng giữ vững tinh thần nói:
- Xin chủ công yên tâm, Diên nhất định hoàn thành sứ mệnh.
Lưu Sấm phất tay ra hiệu cho Ngụy Diên lui ra. Ánh mắt vừa chuyển đã nhìn đến Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh, đệ hiện tại có thể định đoạt rồi.