Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 263: Y đai chiếu

Hứa Điền săn bắt ai cũng đều có thành tích. Chớ luận là Tào Tháo hay Lưu Sấm thì họ cũng đều muốn chiếm được một vị thế gì đó.

Tào Tháo tại buổi săn bắt Hứa Điền đã thấy được thế cục như thế nào, cơ bản đã hình thành mưu đồ thống trị. Phía triều đình, nơi Hứa Đô, khu phía nam Đại Hà nói chung không ai có khả năng ngăn cản xưng vương xưng bá của lão. Trong triều đình toàn những bô lão hữu danh vô thực, không đủ thế lực chống lại lão, sớm muộn gì lão cũng có thể nắm quyền, không ai có thể ngăn cản bước chân của lão.

Lưu Sấm? Có lẽ là đối thủ ngang tài ngang sức! Nhưng mãnh hổ này là đang bị giam hãm, biết nên làm thế nào?

Còn Lưu Sấm mượn chuyện vây bắt Hứa Điền mới tạo nên nên sự dũng mãnh của mình, một mình giết hai con gấu đủ để khiến nhiều người khiếp sợ. Cho dù là người cao ngạo như Quan Vũ và Trương Phi khi nhìn thấy hai con gấu đó cũng kiêng nể vài phần, giết một lão gấu đối với họ có lẽ không khó nhưng đồng thời đánh với hai lão gấu bằng nắm đấm thì đúng trở nên bất thường.

Cùng lúc đó trong thành Hứa Đô càng lưu truyền tin tức Lưu Sấm vì cứu con gái của Tào Tháo đã dũng cảm đấu với lão gấu. Thanh danh lừng lẫy lại thêm một chút thương tích làm cho khí chất con người sắt đá như Lưu Sấm trở nên nhu tình, lại được nhiều người yêu thích...

Người duy nhất bại có lẽ là Hán Đế. Hoàng thất không có năng lực, Tào Tháo ương ngạnh khiến cho uy danh của Hán Đế mất hết.

Sau khi trở về Hứa Đô, Hán Đế càng nghĩ càng thấy uất ức, không kìm được dựa vào bàn mà khóc lóc.

- Trẫm từ khi lên ngôi đến nay gặp biết bao gian thần.Trước có Đổng Trác, sau lại bị Lý Thôi, Quách Dĩ gây loạn, dân chúng chịu khổ, trẫm sung sướng gì. Sau khi gặp được Tào Tháo những tưởng đó sẽ là một chi thần của xã tắc, nào ngờ hắn tự ý lộng quyền, tự tạo uy danh, chẳng khác nào đâm trẫm một nhát sau lưng, lần này thực hiện trận vây càng nghênh ngang vô lối, thái độ khá vô lễ.

Dứt lời y ngẩn đầu nhìn Phục Hoàng Hậu và Đổng Quý Nhân bên cạnh nói:

- Tên này sớm muộn cũng có âm mưu khác, đến lúc đó trẫm cùng ái khanh không biết sống chết thế nào.

Hai mắt Hán Đế đẫm lệ khiến cho Phục Hoàng hậu cảm thấy đau lòng.

- Bệ hạ, thần dân trong triều đều là hưởng lộc nhà Hán nhưng lại không ai có thể cứu đất nước thoát nạn này ư?

Hán Đế nhẹ lời, không khỏi ngỡ ngàng.

- Hoàng thúc dù dũng mãnh nhưng thân lại bị giam cầm trong cũi, sợ không trợ giúp trẫm được việc này.

Mục tiêu của Lưu Sấm thật sự quá lớn, nhất cử nhất động của hắn đều khiến cho vô số người chú ý. Dù có như vậy hắn cũng an toàn hơn khá nhiều, dù Tào Tháo có tâm muốn hại hắn nhất định phải tìm ra một cớ phù hợp mới được.

Tuy nhiên điều này cũng khiến cho Lưu Sấm làm việc trở nên khó khăn hơn. Mặc dù Hán Đế thiếu thốn tình cảm nhưng lần này không được Lưu Sấm giúp sức xoay chuyển, chỉ sợ y không còn mặt mũi nào, cho nên y đúng đối với Lưu Sấm tồn tài vài phần thiện ý, cũng có thể thông cảm với tình cảnh của Lưu Sấm cho nên cố ý vì Lưu Sấm mà giải vây.

Phục Hoàng Hậu nhẹ nhàng gật đầu, có phần đồng ý. Nói thật nàng có ấn tượng với Lưu Sấm khá tốt, nghe Hán Đế nói vậy tự nhiên lại không muốn làm khó Lưu Sấm.

- Bệ hạ, tỷ tỷ, thần thiếp muốn tiến cử cho bệ hạ một người, người này nguyện chia sẻ đau buồn, diệt trừ nghịch tặc.

Đổng Quý Nhân nhìn Hán đế không kìm được tiến lên trước nói.

Hán Đế ngẩn ra:

- Tên nghịch tặc này ngang ngược ai có thể dám chia sẻ với trẫm được chứ?

- Sự việc sắn bắn ở Hứa Điền, thiếp dù không biết rõ nhưng ở thâm cung cũng có nghe nói qua. Trong triều đình, từ trên xuống nếu không là hoàng thân quốc thích ai chịu tận trung bắt nghịch tặc chứ? Lưu hoàng thúc nay lại vùi thân bị giam lỏng, lão thần không có quyền thì khó ai có thể làm việc này. Gia phụ thân là Xa Kỵ Tướng quân đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, thiếp nghĩ có thể gánh vác được trọng trách này.

Xa Kỵ Tướng quân Đổng Thừa sao?

Hán Đế khi nghe xong không khỏi trầm tư suy nghĩ.

- Nếu Đổng quốc cửu nguyện vì đất nước lâm nạn mà trợ giúp đương nhiên trẫm rất vui, có thể gọi đến cùng bàn bạc đại sự.

Phục Hoàng Hậu nghe nói thế vội vàng ngăn cản:

- Bệ hạ, trong cung thất tất sẽ có nội gián, nếu để lộ việc này ra sẽ gây nên họa lớn.

- Vậy nên làm thế nào cho phải?

- Muội muội sẽ dùng nữ công mà biểu hiện, sao bệ hạ không ban tặng một bộ y phục, cùng đai ngọc cho quốc cữu? Lúc này cũng đã sang năm mới chính là lúc may y phục mới là thích hợp nhất, muội muội lợi dụng cơ hội này sẽ mang tặng cho quốc cữu, thiếp nghĩ có lẽ không bị phát hiện. Bệ hạ có thể lót thư mật vào bên trong, đến lúc đó chỉ cần trong lời nói ra ám hiệu, với khả năng của quốc cửu thì có thể phát hiện được.

Sau khi Hán Đế nghe xong, không kìm được vỗ án.

- Mưu này của các ái khanh rất tốt, ta sẽ làm theo lời nói của ái khanh.

Lập tức Hán Đế viết mật thư, còn Đổng Quý Nhân thì đêm khuya làm không nghỉ để may lên một bộ thiền y. Mang mật chiếu đặt trong thiền y, Đổng Quý Nhân sai người mang y phục đến quân phụ Xa Kỵ Tướng quân tặng, cũng nhắn lại với Đổng Thừa " Năm mới đã sang cũng là lúc thay đổi xiêm y mới, thân nữ nhi ở trong cung không thể tận hiếu cho phụ thân nên mới thức suốt đêm may vạt áo này, tấm lòng con gửi vào đây."

Đổng Thừa thân là quốc cữu, lại là Xa Kỵ tướng quân, đương nhiên xiêm y không thiếu. Cho nên, khi Đổng Quý Nhân sai người mang xiêm y đến đưa cho Xa Kỵ tướng quân làm cho Đổng Thừa vô cùng kinh ngạc.

Con gái lão khéo tay đương nhiên lão tự biết.

Chỉ có điều đột nhiên tự tay may y phục, rốt cuộc có ý gì? Đổng Thừa cũng là lão thần, nói về mưu kế tính toán cũng không kém, lão có thể khẳng định Đổng Quý Nhân đột nhiên mang thiền y đến nhất định có dụng ý khác.

Tấm lòng trong đó?

Lão cầm thiền y trong tay không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Dưới ánh trăng, Đổng Thừa ngồi trong đình viện, mang thiền y trải ra trước người. Một tay cầm nến, một tay cẩn thận tìm tỉ mỉ, một lát sau đột nhiên lại vang lên lời nói của Đổng Quý Nhân "may vạt áo này, tấm lòng con gửi vào đó".

Theo đạo lý mà nói, nếu trong thư người ta thường viết may áo. Nhưng Đổng Quý Nhân lại nói may vạt áo....Rõ ràng không phù hợp với cách người ta thường nói.

Chẳng lẽ....

Đổng Thừa nghĩ đến đây lên cầm trong tay đai ngọc lật qua lật lại. Một lát sau đột nhiên lão nghĩ đến chuyện dùng dao cắt vạt áo, đúng bên trong đai ngọc có gắn một phong thư. Đổng Thừa giật nảy mình lạnh run vội cuốn vào vạt áo, nhanh chóng bước vào thư phòng, lão đóng cửa lại, rút phong thư từ đai ngọc mở ra.

“Trẫm là văn nhân luôn xem trọng tình phụ tử, tôn ti trật tự, xem trọng quân thần. Tháo tặc lạm dụng quyền hành, thâu tóm quyền lực khắp nơi, uy hiếp triều thần, kết bè kết đảng làm bại hoại triều cương, quyết định chinh phạt khắp nơi đó không phải chủ ý của trẫm, sớm đêm lo lắng sợ thiên hạ nguy nan, khanh là nguyên lão nước nhà, trẫm thân không tiếc nhưng chỉ tiếc sự nghiệp gây dựng của Cao tổ sẽ không được bảo toàn, tiêu diệt quân phản tặc, phục an xã tắc trừ bạo cho dân lành đó là điều mà tổ tiên di huấn lại, ta thật sự hoảng sợ nếu phá hỏng điều này, chiếu thư này gửi khanh”

Mùa xuân năm Kiến An thứ tư, tháng giêng. Huyết thư viết ra nhưng có đúng là máu của Hán Đế hay không điều này cũng không quan trọng. Đổng Thừa xem xong đốt đi, không kìm được dựa vào bàn khóc nỉ non.

Một lúc sau lão đứng dậy hướng Hoàng thành quỳ xuống trịnh trọng nói:

- Thần dù có chết cũng không phụ ơn sâu nghĩa nặng của bệ hạ.

.....................

Hứa Điền săn bắt đã qua hơn mười ngày. Thương thế trên người Lưu Sấm cũng dần chuyển biến tốt đẹp. Vốn chỉ bị thương ngoài da, ngại không làm nên đại sự....Tuy nhiên Lưu Sấm rất cẩn thận, mượn cớ thương thế nghiêm trọng, về đến nhà liền từ chối tiếp khách. Hắn cũng biết chuyện săn bắt Hứa Điền khá nổi trội. Hiện giờ hắn cần phải giảm bớt sự ảnh hưởng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hành động sau này. Cho nên chuyện trong nhà dù lớn nhỏ cũng đều giao cho Gia Cát Lượng phụ trách, Văn có Gia Cát, võ có Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng nên hắn cũng không cần hao tâm tổn trí quá nhiều.

Cùng lúc đó ở Dĩnh Xuyên gửi thư đến. Quan tài của Lưu Đào đã đưa tới Trường Xã, Đỗ Kỳ tìm kiếm nơi có phong thủy tốt, đồng thời trùng tu Lưu phủ.

Lưu Sấm xem thư xong liền đưa cho Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng trầm ngâm một lát hạ giọng nói:

- Mạnh Ngạn ca ca, đệ muốn đi Dĩnh Xuyên một chuyến, lăng mộ của Trung Lăng Hầu liền giao cho Đỗ Bá Hầu phụ trách, nhà cửa của Lưu phủ hãy để đệ sắp xếp, việc này quan hệ đến thoát thân của ca ca trong tương lai thế nên Khổng Minh tạm chia tay ca ca một thời gian.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười gật đầu nói:

- Khổng Minh cứ mạnh tay mà làm, tương lai của ta nằm trong tay đệ.

Ngay sau đó Gia Cát Lượng suốt đêm cáo từ rời đi. Còn Lưu Sấm thì tiếp tục ở lại Dĩnh Xuyên tĩnh dưỡng thân thể. Trong lúc rảnh rỗi hắn dùng Long Xà Cửu Biến dạy cho Thái Sử Hưởng, tên tiểu từ này không hổ là con của Thái Sử Từ, thân thể tố chất cực kỳ mạnh. Tiếp đến Lưu Sấm thay đổi truyền thụ Thương viên biến và Mãnh Hổ Biến cho Thái Sử Hưởng, điều này càng khiến cho Thái Sử Hưởng vui mừng khôn xiết.

Sau đó không lâu, Hạ Hầu Lan cũng truyền đến tin tức. Y tìm được mẹ của Từ Thứ rồi, hiện tại đang ở ngay Trường Xã, dựa vào việc may vá giặt đồ mà sống, cuộc sống khá bần hàn.

Nhận được thư, Lưu Sấm liền hồi âm, hắn yêu cầu Hạ Hầu Lan bảo vệ mẹ của Từ Thứ nhưng không được tiến đến quấy rầy.

Tìm được mẹ của Từ Thứ rồi sao? òng của Lưu Sấm không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.

Đang là giữa mùa xuân, lúc này thời tiết khá tốt, ánh nắng mặt chói sáng, bầu trời xanh trong, không một chút mây gợn sóng. Khá yên tĩnh cho Lưu Sấm suy nghĩ, liền dẫn Thái Sử Hưởng nhanh chóng ra khỏi cửa phủ. Tiêu Lăng và Trác Ưng ở nhà trong nhìn thấy Lưu Sấm thậm chí không để Phi Hùng kỵ theo bảo vệ.

Trên thực tế với thế cục lúc này hắn không lo lắng có người ám sát hắn....

Lưu phủ ngay bên trong Bắc Hứa, nhưng khi Lưu Sấm đến không dạo qua Bắc Hứa, lúc thường rãnh rỗi hắn hay mặc thường phục mà đi, trên mình chỉ mang theo một thanh Cự Khuyết kiếm, Giáp tử kiếm do Thái Sử Hưởng mang trên lưng, vừa đẹp vừa rèn luyện thân thể.

Trên thực tế quả nhiên là rèn luyện thân thể thật. Giáp tử kiếm nặng gần trăm cân, đối với Thái Sử Từ mà nói đúng là khá nặng. Trên lưng mang Giáp tử kiếm nặng trịch lại đi theo Lưu Sấm, lúc đầu chưa cảm thấy gì nhưng thời gian trôi qua không tránh khỏi mệt mỏi rã rời.

- Nguyên Phục, luyện công phải thực hiện hằng ngày. Dù là đi lại, nằm hay ngồi cũng có thể luyện công, mang những chiêu thức mà ta dạy cho ngươi phải rèn luyện hàng ngày cho thông suốt, có lẽ khi mới bắt đầu sẽ không quen nhưng sau đó sẽ phát hiện những ưu điểm của nó, phía trước có tửu quán chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát.

Thái Sử Hưởng thở dốc cười ha hả đồng ý.

Hai người một trước một sau thản nhiên đi vào trong tửu lâu. Lưu Sấm đang chuẩn bị lên lầu chợt nghe phía trên có người hét to:

- Hoàng thúc, lâu lắm không gặp, đang muốn tìm người uống rượu đây.

Lưu Sấm ngẩn đầu nhìn hướng lên trên. Vừa nhìn thấy hắn đã không nhịn cười được.

Hắn thấy Mã Siêu đứng ở lan can vẫy chào hắn, Lưu Sấm cũng vẫy chào y. Hắn thầm nghĩ: Đang muốn tìm y mà y xuất hiện nơi này, thât là đúng lúc quá!