Sắc trời đã tối, Hứa Đô cũng bắt đầu giờ cảnh giới.
Mấy ngày trước Lưu Sấm ở cửa lớn ngoài dịch quán gặp chuyện, hung thủ đến nay vẫn chưa tìm được, việc này khiến cho bách tính Hứa Đô, người người bàng hoàng. Sắp đón năm mới rồi, lại gặp phải chuyện như vậy, thực sự khiến người ta mất hứng mà. Nhưng không còn cách khác, vì để mọi người có thể an tâm hơn, Tào Tháo bất đặc dĩ phải thực hiện giờ cảnh giới đêm, việc cũng khiến cho Hứa Đô mất đi cảnh ồn ào và náo nhiệt trước thêm năm mới.
- Phục Kiến Công hôm nay cùng Sấm nhi kia đã ở trên xe ngựa mật đàm phải không?
- Dạ vâng, cũng không biết hai người đã bàn những gì, nhưng dường như, còn chưa bàn thỏa đáng, hai người tách ra ở đầu phố, nhìn qua Lưu hoàng thúc kia dường như rất không vui sau khi đi bái phỏng Phục Kiến Công, nghe qua lời nói của hắn, hình như có liên quan đến Trịnh Huyền.
- Có liên quan đến Trịnh Huyền?
Tào Tháo nhăn đôi lông mày rậm lại, lộ vẻ trầm tư.
Nhưng Quách Gia lại ở bên cạnh mỉn cười nói:
- Nếu đúng là như vậy, Gia có thể đoán ra chút manh mối.
- Phụng Hiếu nói ta nghe thử?
- Mấy ngày này Gia phụng mệnh truy xét hung thủ ám sát Lưu hoàng thúc, không nghĩ tới, ngẫu nhiên nghe được một tin tức. Lưu Bị dường như cực kỳ chú ý đến thân phận tôn thất là Lưu hoàng thúc, cho nên cố ý nhờ Trần Khuê Trần Hán Du đến bái phỏng các danh sĩ trong thành, muốn khôi phục danh phận tôn thất của y, Trần Khuê vì chuyện này, bái phỏng không ít người, cũng được nhận được sự hứa của không ít người, trong đó lại không có vương công tôn thất. Chẳng qua dường như mọi người đều biết, giữa Lưu hoàng thúc và Lưu Bị là mâu thuẫn sâu đậm, cho nên cố ý không muốn khẳng định câu trả lời. Nếu đúng là về việc của Lưu Bị, Phục Kiến Công tất nhiên là đi tìm Lưu hoàng thúc hòa giải, nhưng với sự hiểu biết của bỉ chức về Lưu hoàng thúc kia, chưa chắc đã chịu cam tâm tình nguyện.
Lưu Bị muốn khôi phục danh phận tôn thất, Tào Tháo cũng có nghe qua. Lão đối với chuyện này cũng không phải quá quan tâm, thậm chí khi nhận được tin này cũng không để trong lòng chuyện Lưu Bị muốn khôi phục thân phận tôn thất. Tâm tình của Tào Tháo có thể lý giải, thậm chí lão cũng bằng lòng cho Lưu Bị trở về thân phận tôn thất, ít nhất cũng kiềm chế được Lưu Sấm chút ít, tránh cho hắn cuồng vọng như bây giờ. Nghe Quách Gia nói vậy, Tào Tháo quả là yên tâm hơn, không còn để tâm nữa, y thả thẻ sách trong tay xuống, hướng Dồng Chiêu nói:
- Công Nhân, ta có một việc muốn ngươi lao tâm … Lưu Mạnh Ngạn ở Đông Lai mở Nam Sơn thư viện, biên soạn Tứ Khố toàn thư, thu thập điền tích hiện nay toàn thiên hạ, bộ bàn kinh (kinh sách được cuộn lại) đầu tiên của bọn hắn ''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' đã biên soạn hoàn thành, thu hút sự chú ý của không ít người.
Ta nghe nói mấy ngày này, bác học, tiến sĩ của nhiều thái học viện đều nhận được thư tịch từ thư viện Nam Sơn gửi … Một khi Tứ Khố Toàn Thư này biên soạn xong, Lưu Sấm chắc chắn sẽ rất có thanh danh trong giới sĩ lâm, đến lúc sẽ càng thêm phiền toái, cho nên muốn mời người ra mặt, ở Dĩnh Xuyên cũng mở một thư viện như vậy, cũng bắt đầu biên soạn thư tịch, Lưu Sấm lấy danh nghĩa cá nhân, thì ta lợi dụng danh nghĩa triều đình, người thấy việc này như thế nào? Trong tay Tào Tháo, cũng có một bộ ''Thập Tam Kinh Chú Sơ''. Nếu là trước đây có lẽ y đã không để tâm, nhưng sau khi bộ ''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' này hoàn thành, Tào Tháo lập tức cảm nhận được lực ảnh hưởng ẩn trong nó. Một khi bộ Thập Tam Kinh Chú Sơ này được lưu truyền rộng rãi, Lưu Sấm nhất định là thanh danh đại chấn, danh tiếng lẫy lừng.
Hiện giờ Tào Tháo phải chèn áp Lưu Sấm, nếu đợi đến lúc hoàn thành toàn bộ Tứ Khố Toàn Thư, lão muốn chèn ép lần nữa, e rằng phải rất trật vật rồi. Dù sao, Lưu Sấm hiện tại chỉ được cái danh nghĩa con trai Lưu Đào, ảnh hưởng trong giới sĩ lâm không tính là quá lớn. Nhưng nếu Tứ Khố Toàn Thư mà biên soạn thành, như vậy trong giới sĩ lâm hắn sẽ có được một địa vị nhất định, điều này tất sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Đổng Chiêu ngẫm nghĩ một chốc, hạ giọng nói:
- Việc này cũng không phải không thể xúc tiến, tuy nhiên còn cần chủ công lấy danh nghĩa thiên tử chiếu cáo thiên hạ, thì sĩ tử trong thiên hạ, nhật định sẽ cùng lúc ùn ùn kéo tới, chủ công còn cần có một đại biểu nhân vật xuất chúng ra mặt, nếu không khó mà chống lại Trịnh Huyền, Quản Ninh và Bỉnh Nguyên ba người được tuyển trọn đứng đầu thư viện Nam Sơn này, phải là người đức cao vọng trọng, mà trong nhất thời khó mà tìm ra …
Quả là vậy, Trịnh Huyền được hiệu là Đại sư kinh học, mà về học thuật nho gia lại vô song. Lưu Sấm để Trịnh Huyền ra mặt, đích thực là một nước cờ hay. Tào Tháo hiện tạo muốn bắt chước Lưu Sấm, vậy nhất định phải tìm được một nhân vật có đủ sức chống lại Trình Huyền.
Nhưng nhân vật bậc này, lại dễ dàng tìm thấy vậy sao?
- Dĩnh Xuyên có Phồn Khâm Phồn Hưu Bá hiểu sâu về thư ký, sở trường thi phú, thanh danh vang dội; ngoài ra còn có Đường Khê Điển, Đường Khê Tử Độ Dĩnh Xuyên cũng là Đại sư kinh học đương đại …
Đổng Chiêu đề xuất ra mấy người, nhưng đều không khiến cho Tào Tháo vừa lòng. Y đề cử những người này, nếu ở Hứa Đô còn được cho là đương đại danh sĩ, danh vọng bất phàm. Nhưng mà so sánh cùng Trịnh Huyền, việc ai cao ai thấp đã rõ, làm không tốt, lại giống như một người ''bước theo Hàm Đan'', (Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng có dáng đi đẹp, người nước Yên sang học cách đi đó. Nhưng không học được lại quên đi cách đi của mình, cuối cùng phải bỏ về nước.) đến cuối cùng lại thành trò cười cho người khác.
Quách Gia nói:
- Chủ công, việc này không thể vội trong chốc lát được. Nay Lưu hoàng thúc đang ở Hứu Đô, cho nên Nam Sơn thư viện kia mới nhanh như đem cuốn Thập Tam Cấp Chú Sơ xuất ra, nói toạc ra là để bảo vệ Lưu hoàng thúc, vậy nên chúng ta không cần vội động đến tính mạng hắn, lúc đó Nam Sơn thư viện tự nhiên sẽ giảm nhẹ tiến trình xuống, phí công Lưu Sấm thành lập Nam Sơn thư viện này, mất đến thời gian mấy năm, tiêu tiền tài vô số, mới xuất ra một bộ Thập Tam Tự Cấp Chú Sơ.
Chủ công chỉ cần ổn định được, một mặt tuyển chọn sàng lọc danh sĩ, mặt còn lại dùng danh nghĩa thiên tử, trưng dụng các danh sĩ Nam Sơn thư viện, chắc là có thể chiêu về một số nhân tài có ích ở mặt này, càng sốt ruột, lại càng dẽ mắc sai lầm, ta ngĩ chủ công trước tiên nên ổn định trước đã.
Tào Tháo rất đồng tình, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Chủ công, Mã Thọ Thành phụng triệu lệnh mà đến, đêm nay sẽ đến Hứa Đô. Y lần này đến cùng nhi tử, nhất định có mưu đồ. Người này sau khi tự xưng là Phục Ba tướng quân Mã Viện, dã tâm quá lớn, phải cần cẩn thận đề phòng. Nếu không thì, trấn áp y vài ngày, làm tiêu mòn nhuệ khí của y?
Tào Tháo vội vàng lắc đầu:
- Công nhân, Mã Thọ Thành và Sấm nhi khác nhau, không thể đối đãi đồng đẳng được. Về Quan Trung đã định, Mã Đằng và Hàn Toại hai người hùng bá Tây Lương, cần khoan nhu đối đãi, chẳng những không tiến hành trấn áp y, ngược lại còn đối với y giống như thượng khách, theo thời gian ổn định được như Quan Trung. Như vậy đi, ngày mai để Thượng Nguyên đường phụ trách tiếp đãi, sau đó hướng thiên từ trình báo, cho y diện kiến thiên tử.
Chỉ là, Mã Đằng ở Tây Lương xưa tới nay ngang ngược kiêu ngạo, cần coi chừng hắn nhiều hơn. Mãn Sũng phụ trách tăng cường trị an Hứa Đô, để Tử Liệt coi chừng binh sĩ Tây Lương, nếu Tây Lương binh sĩ ở trong thành gậy rối, quyết không được nương tay … Về điểm này cần để cho Mã Đẳng biết, tránh đến lúc đó lại xảy chuyện ngoài ý muốn, rồi trên mặt mọi người trở nên khó coi.
- Tuân lệnh!
- Phụng Hiếu, thích khách ám sát Sấm nhi đã có manh mối chưa?
Quách Gia lắc đầu cười khổ nói:
- Đến nay vẫn chưa có manh mối nào, đám sát thủ đó giống như biến mất trong hư không vậy, căn băn không thể nào tra tìm. Theo ta suy đoán, đám thích khách này nếu không phải bị người khác diệt khẩu, thì cũng sớm đã rời khỏi Hứa Đô. Tuy nhiên, ta nghiêng về phần bị người khác diệt khẩu. Nếu là như vậy, thì người đứng sau nhất định không phải người bình thường. Ta sẽ tiếp tục điều tra, nhưng sợ là mất một thời gian.
Tào Tháo nhẹ nhàng vân vê huyệt Thái Dương:
- Một khi là như vậy cũng không cần nóng lòng điều tra. Dù sao Sấm nhi đã yết kiến qua thiên tử rồi, việc này cũng giúp bịt miệng một số người. Phải rồi, hắn dù sao cũng là hoàng thúc, không thể mãi thất lễ vậy được, Công Nhân quay về an bài một chút, tìm trong thành một phủ đệ ban cho hắn, tránh người khác nói ta tiếp đón Lưu Mạnh Ngạn không chu đáo.
Thấy Tào Tháo lộ ra vẻ mệt mỏi, Quách Gia và Đổng Chiêu cũng không tiếp tục ở lại nữa.
Hai người lĩnh lệnh, từ Tư Không phủ đi ra. Sắc trời đã tối, trên đường dài yên tĩnh, không tiếng động, chỉ nghe thấy xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng trống đồng vang vọng.
Bắc Hứa, đèn đuốc sáng trừng, vẫn phồn hoa như trước … Tuy là giờ cấm đêm nhưng đối với một số con cháu nhà quyền quý mà nói, cũng không coi là gì, chỉ cần bọn họ không hoành hành ngoài đường, bình thường sẽ không mắc phải nhiều phiền toái lắm. Đối với việc này, trong lòng Quách Gia cùng Đổng Chiêu cũng biết rõ, nhưng không để ý lắm.
- Công Nhân mời đi trước, Gia còn muốn đi bái phỏng Mãn Bá Ninh, liền tại đây cáo từ trước.
- Phụng Hiếu nhớ quay về nghỉ ngơi sớm chút, ta về trước vậy.
Hai người ở ngoài Tư Không Phủ chắp tay từ biệt, Quách Gia liền đi lên xe ngựa của mình.
Đối với việc Lưu Sấm bị hành thích, trong lòng Quách Gia còn rất nhiều điểm nghi vấn, trong quá trình điều tra, tuy rằng khả năng Lưu Sấm là người đứng đằng sau màn này đã bị tiêu trừ, nhưng y vẫn cho rằng, việc này cùng Lưu Sấm có quan hệ không thể tách rời. Chỉ là y không có manh mối nào, càng không có chứng cứ, cho nên cũng không dám suy đoán bừa. Dù sao tính huống trước mắt, Lưu Sấm là một tồn tại rất nhảy cảm, khiến y cảm thấy khó mà giải quyết.
''Nhưng ta không tin, ngươi sẽ không lộ ra dấu vết gì?''
Nghĩ đến đây, Quách Gia theo bản năng nắm chặt nắm tay, ở trên thành xe, nhẹ nhàng đấm một cái!