Dịch quán Hứa Đô ở trong Bắc Hứa.
Ra khỏi cửa liền nhìn thấy một con đường lớn dẫn thẳng đến đường Ngọ Môn. Lưu Sấm mang theo đoàn người Hạ Hầu Lan sau khi ra khỏi cửa lớn của dịch quán, đang chuẩn bị đi về phía đường Ngọ Môn lại chợt nghe đến một tiếng dây cung vang, một mũi tên nhọn từ con hẻm nhỏ phía bên trái cửa chính dịch quán. Mũi tên này xuất hiện cực kì đột ngột khiến Lưu Sấm có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị. Hắn theo bản năng rút kiếm ra chém gãy mũi tên, nào biết được từ bên trong ngõ truyền đến một tiếng hét:
- Sấm tặc, để mạng lại!
Bên trong ngõ có mười mấy tên áo đen lao ra, trong tay cầm lợi khí bổ nhào về phía trước. Lưu Sấm mày nhăn lại, đang muốn nghênh đón, chỉ nghe Hạ Hầu Lan phía sau quát một tiếng đến chói tai:
- Ngăn thích khách lại cho ta.
Thiết giáp vệ binh đồng loạt tiến lên nghênh đón, Hạ Hầu Lan hai tay cầm kiếm, nhảy ra chắn trước mặt Lưu Sấm.
- Hành Nhược, ngõ bên trái có có cung thủ.
Hạ Hầu Lan không nói hai lời, rút kiếm liền vọt vào bên trong ngõ. Cùng lúc đó, Lưu Sấm cầm kiếm đi lao đến, trong chớp mắt liền nhảy vào trong đám thích khách, Cự Khuyết kiếm vung lên, kiếm quang lóng lánh, vài tên thích khách áo đen trong chớp mắt bị hắn đâm chết ngay trên mặt đất.
Bọn thích khách mắt thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng, liền lập tức nữa rút đi. Lưu Sấm muốn đuổi theo, lại nghe thấy từ đường Ngọ Môn truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một đội tuần binh vội vàng chạy tới.
Cùng lúc đó, trong dịch quán cũng có hơn trăm thị vệ lao ra, bảo vệ Lưu Sấm bên trong vòng vây. Gặp tình huống như vậy, Lưu Sấm cũng khó đuổi theo thích khách. Mà Hạ Hầu Lan từ ngõ bên trái chạy về, vẻ mặt vẻ nghi hoặc nói:
- Thích khách kia đã tự sát rồi.
- Không phải do ngươi giết.
- Không phải, lúc ta qua đó, liền nhìn thấy thích khách đã chết rồi.
Ngõ hẻm đó là một con đường cụt, không có lối ra nào khác. Cho nên không thể có đồng bọn khác được, chỉ có thể là thích khách đã tự sát.
- Lưu hoàng thúc, đã không có chuyện gì rồi!
Một con khoái mã từ xa lao đến. Một người tuổi hơn ba mươi, dung mạo tuấn tú xuất hiện
Lưu Sấm biết người này, là người trong họ tộc của Tào Tháo, tên là Tào Hưu, tự Văn Liệt, làm Tham quân trong Tư Không phủ, chấp Kim Đô hầu, phụ trách trị an ở Hứa Đô.
Tào Hưu đi vào trong cửa dịch quán, nhìn thấy tình hình trước mắt, mày không khỏi nhăn lại, thần sắc giận dữ. Nhưng y trước tiên hỏi thăm an toàn của Lưu Sấm, thấy Lưu Sấm không bị thương tích gì liền khuyên:
- Lưu hoàng thúc, hôm nay Hứa Đô để xảy ra chuyện này là thiếu sót của ta. Mời Lưu hoàng thúc tạm về dịch quán, chớ tùy tiện ra ngoài. Còn với việc này ta sẽ cho cáo thị và trình lên phủ Tư Không, nhất định cho hoàng thúc một cái công đạo.
Lưu Sấm hơi sửng sốt, gật gật đầu, cũng không phản đối. Hắn cũng biết trong thành Hứa Đô có không biết bao nhiêu người muốn hắn chết.
Chỉ có điều, hắn vẫn thấy rất lạ, vụ ám sát hôm nay thật sự có chút kì quái, như là…
- Vậy thì phải làm phiền Văn Liệt tướng quân.
Lưu Sấm chắp tay, liền dẫn Hạ Hầu Lan và thiết giáp vệ sĩ về dịch quán.
Sau khi đưa Lưu Sấm về dịch quán, Tào Hưu liền sai người xem xét hiện trường. Y xuống ngựa đến bên cạnh mấy cỗ thi thể, ngồi xổm xuống rồi giật bỏ khăn che mặt của mấy người áo đen. Đập vào mắt là mấy khuôn mặt xa lạ khiến Tào Hưu khó chịu nhăn chặt mày lại. Y lại sai người đem những binh khí thích khách sử dụng đến, cũng không nhìn ra manh mối gì. Tử sĩ? Trong đầu Tào Hưu đột nhiên hiện lên hai chữ này.
Nếu là tử sĩ vậy thì đằng sau sẽ liên lụy đến rất nhiều.
Tào Hưu không dám lần nữa trì hoãn, vội vàng sai người đem thi thể và binh khí của thích khách đưa đến phủ Tư Không, đồng thời phái thêm người đến xung quang dịch quán, tăng cường cảnh giới.
- Hành Nhược, ta cảm giác việc ám sát hôm nay có chút cố quái.
Sau khi trở lại chỗ nghỉ chân, Lưu Sấm lập tức lệnh cho thiết giáp vệ sĩ đứng bên ngoài cảnh giới, rồi gọi Hạ Hầu Lan vào bên trong phòng.
- Cổ quái?
Hạ Hầu Lan tỏ ra nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi:
- Công tử, có gì cổ quái?
- Ta cảm thấy những thích khách đó dường như cũng không phải là muốn đến ám sát ta, mà giống như là…
Lưu Sấm cũng không nói nên lời cảm giác của mình, xoa xoa hai má lẩm bẩm:
- Thích khách đó dường như vì muốn giết ta mới ám sát ta, dường như cũng không cần mạng của ta.
Vì muốn ám sát nên mới ám sát? Đó không phải là muốn ám sát sao?
Hạ Hầu Lan sắp hồ đồ rồi, không hiểu rõ lắm ý tứ của Lưu Sấm.
Lưu Sấm nói:
- Ta tuy nói không rõ ràng, nhưng trực giác nói cho ta biết chúng không muốn lấy mạng của ta…
Đúng vậy, lần ám sát này quá mức đột ngột, cũng quá mức đơn giản. Lưu Sấm dựa vào dũng lực mà xưng hùng, thế nhân đều biết rõ. Nếu thật sự có người muốn ám sát Lưu Sấm, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Nhớ hai năm trước ở Cao Mật, Lưu Sấm cũng từng bị ám sát, do Bành Cầu làm chủ mưu. Nhưng Lưu Sấm lại nhớ rõ, lần ám sát ấy hung hiểm vạn phần, đối phương chuẩn bị tam đợt tấn công, có thể nói là chu đáo chặt chẽ đến cực điểm. Bành Cầu còn có thể lên kế hoạch ám sát chặt chẽ đến vậy, nhưng vụ ám sát hôm nay lại quá mức đơn giản, không hề có sự dàn dựng công phu nào.
Đây cũng là điểm mà Lưu Sấm lo lắng nhất.
Nếu Tào Tháo muốn giết hắn, sẽ không dùng phương thức như vậy, thậm chí có khả năng chỉ là gióng trống khua chiên hù dọa hắn một phen.
Nếu là tay chân của Tào Tháo, càng sẽ không dùng phương thức đơn giản như vậy, thậm chỉ chỉ phái có mấy chục người đến đây… Ít nhất cũng phải bố trí những thích khách có năng lực một chút. Lưu Sấm muốn làm sáng tỏ đến tột cùng là do ai bố trí hành động ám sát bẩn thỉu này?
Hắn đứng dậy, tần ngần hồi lâu trong phòng mới trầm giọng nói:
- Hành Nhược, chuyện này chúng ta không cần thiết phải hỏi thêm, chắc cũng không lâu nữa sẽ rõ ràng chân tướng thôi.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++
Tin bên ngoài cửa lớn của dịch quán có vụ ám sát rất nhanh truyền khắp thành Hứa Đô.
Tin tức truyền đến chỗ Lưu Bị, y không kìm nổi vỗ tay cười to:
- Để xem tên tiểu tặc này còn dám càn rỡ nữa không?
- Huyền Đức Công chớ vội đắc ý.
Trần Đăng nhịn không được nói:
- Ta cảm thấy, lần ám sát này rất cổ quái.
- Cổ quái?
- Đúng vậy, lần ám sát này rất đột ngột, hơn nữa theo binh lính ở dịch trạm lúc đó nói thì thủ đoạn ám sát cũng vô cùng đơn giản. Trong thành Hứa Đô, tuy rằng người có cừu hận với Lưu Sấm nhiều không kể xiết, nhưng nếu nói muốn dồn Lưu Sấm vào chỗ chết, dường như chỉ có một mình Huyền Đức Công. Ta biết Huyền Đức Công không liên quan đến việc này, nhưng không tránh được việc người khác sẽ đem chuyện này đổ lên người ngươi.
Tên Sấm nhi kia dù sao cũng là nhận lệnh thiên tử đến, chờ được thiên tử triệu kiến. Hiện giờ lại phát sinh loại chuyện này, làm không tốt sẽ kéo theo cả Huyền Đức Công vào bên trong… trong hai ngày này, Huyền Đức Công phải thật cẩn thận mới được, tránh việc kẻ khác bắt được điểm yếu. Mặt khác, Huyền Đức Công tốt nhất nên đi gặp Tư Không, bày tỏ rõ tấm lòng để tránh việc Tào Tháo cuối cùng lại hiểu lầm.
Lưu Bị nghe xong giật nảy mình, cả người đổ mồ hôi lạnh. Y đột nhiên ý thứ được sau lưng lần ám sát này chỉ sợ còn ẩn dấu huyền cơ. Trong lòng không khỏi khẽ run, liền vội gật đầu nói:
- Nguyên Long nói chí phải, ta phải lập tức đi thăm viếng Tào Công.
Chỉ là khi Lưu Bị chuẩn bị đi thăm hỏi Tào Tháo thì lại phát hiện là đã muộn. Y mang theo Quan Vũ, Trương Phi vừa định đi ra đã thấy một đội quân mặc áo giáp đứng bên ngoài, bao vây lấy phủ đệ của Lưu Bị.
Tướng quân lĩnh binh là Chấp Kim Ngô hầu Tào Hưu.
Tào Hưu nói:
- Huyền Đức Công, Tư Không có lệnh. Mời Huyền Đức Công một mình đến phủ Tư Không, có vài câu muốn hỏi. Từ hôm nay trở đi, nếu không có lệnh của Tư Không, Huyền Đức Công tốt nhất không nên ra ngoài. Đồng thời cũng nên quản lí tốt tay chân của mình, chớ để họ hành động thiếu suy nghĩ... Lưu hoàng thúc hôm nay ở dịch quán ngoại bị ám sát, rất nhiều người cho rằng là do Huyền Đức Công ngươi một tay sắp xếp, nên mới đến chất vấn ngay trước mặt Tư Không, Tư Không cũng có chút bất đắc dĩ.
- Tào Tháo đây là ý tứ gì chứ?
Trương Phi nghe được, giận tím mặt, đứng ra lớn tiếng quát hỏi:
- Chẳng lẽ đại ca ta trở thành tù phạm rồi chắc?
- Dực Đức, câm miệng.
Lưu Bị vội vàng quát bảo Trương Phi ngưng lại, rồi sau đó chắp tay nói với Tào Hưu:
- Văn Liệt, ta cũng đang muốn đi gặp Tư Không, việc này không liên quan gì đến ta cả.
Tào Hưu nói:
- Tư Không cũng biết rằng, chuyện này không liên quan gì đến Huyền Đức Công. Nhưng các mũi nhọn lại đều nhắm vào Huyền Đức Công, cho nên Tư Không mới phải mời Huyền Đức Công đến. Bây giờ chúng ta đi gặp Tư không, chỉ cần Huyền Đức Công có thể cởi bỏ mọi hiềm nghi sẽ không có chuyện gì nữa. Quan trọng nhất là hiện giờ Tư Không phải cho bệ hạ và các quan đại thần một cái công đạo.
Lưu Bị nghe vậy không ngừng cười khổ…