Phu nhân cho mời?
Ở trong Vương thành có thể được gọi phu nhân, chỉ sợ chỉ có ba người. Lưu Sấm đi vào Hạ Bì, tự nhiên không có khả năng giấu diếm được Nghiêm phu nhân. Chỉ có điều Lưu Sấm hơi không biết rõ, Nghiêm phu nhân tìm hắn, lại vì cớ gì? Đầy cõi lòng nghi hoặc đi vào hậu trạch, liền nhìn đến Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền và Tào thị đều tại đó. Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên không có khả năng ra vào hậu trạch như vậy. Nhưng Lưu Sấm bất đồng, hắn là con rể của Lã Bố, ra vào hậu trạch lại tính là gì?
- Mạnh Ngạn!
- Hoàng thúc.
Khi Lưu Sấm cất bước đi vào đại sảnh, ba người Nghiêm phu nhân đều đứng dậy.
Nghiêm phu nhân xưng hô tên tự hắn, nhưng không có nghĩa là Điêu Thuyền và Tào thị cũng có thể xưng hô như vậy.
Dù sao, Nghiêm phu nhân là nhạc mẫu Lưu Sấm, lại chính thất của Lã Bố. Mà Điêu Thuyền và Tào thị là thiếp thất, cho nên liền xưng hô Lưu Sấm là “Hoàng thúc”.
Lưu Sấm vội vàng đáp lễ, rồi sau đó ngồi xuống hỏi:
- Phu nhân gọi con có chuyện gì?
Nghiêm phu nhân ra hiệu tỳ nữ trong sảnh lui ra, nghiêm mặt nói:
- Mạnh Ngạn, ta có một việc muốn con thành thật trả lời, quân hầu lần này có phần thắng bao nhiêu?
Lưu Sấm không nghĩ tới Nghiêm phu nhân tìm mình tới hóa ra là vì hỏi việc này.
Hắn hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát sau trả lời:
- Cực nhỏ.
- Hả?
- Trừ phi Viên Thiệu hoặc Lưu Biểu xuất binh, nếu không Ôn Hầu khó có phần thắng.
- Vậy Viên Thiệu và Lưu Biểu có thể xuất binh hay không?
Lưu Sấm lộ ra cười khổ:
- Lưu Cảnh Thăng xuân này vừa bại, chỉ sợ nhát gan sẽ không dám giao thủ cùng Tào Tháo; Viên Thiệu sao... Ha hả.
Hắn cũng không nói đến kết quả, nhưng một tiếng “Ha hả” kia đủ để cho ba người Nghiêm phu nhân hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Viên Thiệu sẽ xuất binh tương trợ sao?
Phải biết rằng, lúc trước Viên Thiệu nhưng là muốn muốn giết Lã Bố, đuổi Lã Bố từ Hà Bắc tới tận Hà Nam. Mâu thuẫn giữa hai người rất sâu, muốn Viên Thiệu trợ giúp Lã Bố? Vậy thì khó khăn không nhỏ... Nói cách khác, Viên Thiệu sẽ không xuất binh.
- Như thế, chẳng phải là chắc chắn thất bại?
Lưu Sấm gãi gãi đầu:
- Nếu nói là thất bại, cũng không chắc. Mấu chốt phải xem cha vợ lấy hay bỏ như thế nào... Là muốn ở lại Từ Châu, hay là thay nơi đó? Có câu lui một bước trời cao biển rộng, nếu như cha vợ có thể bỏ qua Hạ Bì, lui giữ Quảng Lăng, ít nhất có thể có cơ hội nghỉ ngơi. Nếu chỉ bằng Hạ Bì, trận chiến này thất bại là chắc chán.
Phải rời khỏi Hạ Bì sao?
Nghiêm phu nhân và Điêu Thuyền, Tào thị nhìn nhau, không khỏi lộ ra thái độ trầm tư.
Lưu Sấm ngồi ở một bên cũng không nóng nảy... Trong lịch sử, Lã Bố sở dĩ thủ vững Hạ Bì, cũng là không có đường lui nào khác. Lúc ấy Trần Đăng dẫn binh Quảng Lăng xua quân lên phía Bắc, cùng Tào Tháo vây kín Hạ Bì, khiến Lã Bố không có đường sống nữa. Nhưng hiện tại, Trương Liêu dẹp xong bốn huyện Hoài Âm, Xạ Dương, Bình An và Cao Bưu, Trần Đăng vứt bỏ Quảng Lăng mà chạy tới Hải Tây, cùng Từ thị ở Hải Tây liên kết, đối kháng Lã Bố, có thể thở dốc.
Nói cách khác, Lã Bố hiện tại chí ít vẫn có chỗ xoay chuyển đường sống.
Kế tiếp, sẽ xem Lã Bố lựa chọn như thế nào. Tiếp tục tử thủ Hạ Bì, hoặc là nghe theo chủ ý của Lưu Sấm, buông tha cho Hạ Bì, lui giữ Quảng Lăng. Mặc dù nói lui giữ Quảng Lăng chưa chắc có thể thủ thắng, nhưng còn có một đường sinh cơ. Còn đóng giữ Hạ Bì, đó là thập tử vô sinh.
- Mạnh Ngạn, con cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.
Nghiêm phu nhân trầm ngâm một lúc lâu sau, hạ lệnh đuổi khách.
Lưu Sấm cũng không bất mãn cái gì, bởi vì hắn biết, hắn đã thuyết phục Nghiêm phu nhân. Nếu Nghiêm phu nhân nguyện ý ra mặt khuyên bảo, vậy Lã Bố mười phần có thể thay đổi chủ ý, nghe theo ý kiến của Lưu Sấm. Nhưng nếu như ngay cả Nghiêm phu nhân đều khuyên bảo không được Lã Bố thay đổi chủ ý, Lưu Sấm cũng có tính toán, đến lúc đó bảo hộ đám người Nghiêm phu nhân, trước tiên lui hướng Quảng Lăng.
Thật sự không được, có thể phái người mượn thuyền từ Giang Đông, rút lui khỏi Từ Châu. Kế tiếp, liền xem Lã Bố lựa chọn như thế nào...
Từ khi rời khỏi hậu trạch, trở lại nơi ở.
Sắc trời đã khuya, mà trong đại điện Vương Thành, đèn đuốc sáng trưng như trước. Nghĩ đến Lã Bố đang cùng các tướng tiến hành thảo luận, nhưng lại không biết có thể thảo luận ra kết quả cái dạng gì.
Lưu Sấm không có đi hỏi thăm tình huống, mà là trực tiếp trở lại phòng nghỉ ngơi... Hắn đã rất mệt mỏi! Từ sau khi biết được Tang Bá đầu hàng, dọc theo con đường này vốn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa sau khi ở Túc Dương sơn cùng ba người Lưu, Quan, Trương ác chiến một trận, hắn cũng không có lập tức nghỉ ngơi, mà là ở Lương Thành quan sát một ngày sau, mới tới Hạ Bì gặp mặt Lã Bố. Cho nên, khẽ nằm xuống, hắn liền say sưa đi vào giấc mộng.
Ngay tại khi Lưu Sấm nằm ngáy o..o... trong đại doanh Tào quân ngoài Bành thành, đang triển khai một hồi thảo luận kịch liệt.
Tào Tháo biết được Lưu Sấm từ trong vòng vây phá vây đi ra ngoài, cũng nhịn không được nữa phát ra tiếc nuối thở dài. Tuy là Lý Điển phái người tiến đến, nói ba người Lưu Bị ngăn cản không được, mới để cho Lưu Sấm phá vây từ Túc Dương sơn, đồn trú huyện Lương Thành. Nhưng Tào Tháo cũng không hề trách cứ Lưu Bị, ngược lại phái người đi tới Nghi Thủy thăm hỏi Lưu Bị, cũng đem người của Lưu Bị từ bên Nghi Thủy, đón tới Bành Thành.
Lưu Sấm trốn thoát, cũng không phải trách nhiệm của Lưu Bị.
Đương nhiên, Lưu Bị không đúng lúc chạy tới Vũ Nguyên, mà là tự chủ trương đi tới Lương Thành chặn Lưu Sấm lại, mặc dù vi phạm quân lệnh, nhưng theo tình huống lúc đó mà nhìn, quyết định của Lưu Bị, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Chiếm lĩnh Lương Thành, chặt đứt con đường xuôi nam của Lưu Sấm, là một nước cờ tốt. Đáng tiếc vận khí của Lưu Bị cũng không tính quá tốt, bị Lưu Sấm đoạt trước một bước chiếm lĩnh Lương Thành, chính gã càng bị Lưu Sấm đánh thành trọng thương.
Có thể nói, Lưu Bị tận lực rồi!
Dưới tình huống như vậy, Tào Tháo nếu còn trách cứ Lưu Bị, đó chính là không thông tình lý. Lưu Sấm sở dĩ có thể phá vây, tội không chiến, thật sự là do cái tên Lưu Sấm quá mức giả dối. Ai có thể nghĩ đến, hắn không ngờ âm thầm lén hóa giải với Mi Chúc? Nhoáng lên một cái hai năm thời gian, bao gồm cả Tào Tháo trong đó, không ngờ không một người nào biết được... Nếu không có Quách Gia có đề phòng, có thể sẽ sẽ gây thành hậu quả càng nghiêm trọng.
Cho nên, Tào Tháo thật sự là không có lời nào để nói, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có một chút hối hận. Lưu Sấm vũ dũng hơn người, vả lại trí mưu thâm hậu... Lúc trước nếu ta thu nhận và giúp đỡ hắn trở lại Dĩnh Xuyên, nói không chừng còn có thể cho ta sử dụng. Nhưng nghĩ lại, cái tên gia hỏa Lưu Sấm mặc dù không có bại lộ dã tâm của hắn, nhưng có thể cảm thụ ra, dã tâm người này tuyệt đối không nhỏ. Coi như là lúc ấy hắn tới Dĩnh Xuyên, cũng không chắc có thể để Tào Tháo sử dụng.
Làm không tốt, ngược lại nuôi hổ thành họa!
Cũng thế, hối hận thì có ích lợi gì? Nếu Lưu Sấm đã phá vây, cùng Lã Bố hợp Binh một chỗ, vậy cuộc chiến Bành thành liền không có bất kỳ lý do gì để kéo dài.
- Mời Hán Du tiên sinh đến.
Tào Tháo suy nghĩ một lát, lập tức sai người tìm Trần Khuê đến.
- Hán Du tiên sinh, nay ta muốn chinh phạt Lã Bố, Bành thành lại ngăn đại quân ta đi tới. Ta cũng không muốn đại khai sát giới ở Từ Châu, người ta muốn diệt trừ duy có Lã Bố, Lưu Sấm... Không biết Hán Du tiên sinh có gì chỉ giáo ta không?
Trần Khuê dù sao cũng là cường hào lâu đời nổi tiếng Từ Châu. Thế lực và uy vọng của lão ở Từ Châu, tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh. Chẳng sợ trước đó lão từng thảm bại trước Lưu Sấm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Trần Khuê ở Từ Châu. Tào Tháo tìm lão nghĩ biện pháp, thật ra là tìm đúng người rồi!
Trần Khuê nghe vậy bèn cười, trầm giọng nói:
- Tướng phòng giữ Bành Thành Vương Mô, là người Thanh Châu Nhạc An. Lúc trước gã ở Thanh Châu phạm vào sai lầm, vì giết người mà chạy đến Từ Châu, sau đó được ta thu nhận và giúp đỡ. Về sau ta lại bảo người an bài gã ở Từ Châu hiệu lực, trừ Đào Đào, Cung Tổ ra, gần như không người nào biết được. Nay Tư Không muốn lấy Bành Thành, ta nguyện vào thành nói hàng Vương Mô, khiến gã quy thuận Tư Không.
Tào Tháo mừng rỡ, vỗ tay cười.
Ta biết ngay lão già này có biện pháp, không nghĩ tới lão lại ẩn núp sâu như vậy.
- Một khi đã như vậy, vậy làm phiền Hán Du tiên sinh vất vả một lần, nếu Vương Mô nguyện ý quy hàng, ta cam đoan sẽ không đả thương từng cọng cây ngọn cỏ Bành Thành.
- Nguyện theo mệnh của Tư Không.
Trần Khuê không nói hai lời, suốt đêm ra doanh.
- Chủ công, lão già Trần Khuê gian trá quỷ mưu, ở Từ Châu danh vọng quá lớn. Vả lại Trần Nguyên Long Hồ Hải chi sĩ, tính kế thâm hậu. Sau khi trừ Lã Bố, nếu như giữ cha con họ tiếp tục ở tại Từ Châu, chỉ sợ có chút không ổn.
Trần Khuê đi rồi, Quách Gia liền nhịn không được nói:
- Sao không mời cha con họ đi Hứa Đô, rồi sau đó dần dần làm suy yếu uy vọng của cha con họ ở Từ Châu?
Tào Tháo khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Lời Phụng Hiếu nói, ta làm sao có thể không biết. Nhưng chính như lời ngươi nói, Trần Khuê ở Từ Châu tích trọng thâm hậu, cũng không phải sớm tối có thể tiêu trừ. Huống chi, sĩ tộc Từ Châu san sát, nếu không có một lão cáo già như vậy đóng giữ, chỉ sợ rất khó dẹp yên. Hôm nay lão dám chủ động xin đi giết giặc, đã chứng minh lão sớm có tính kế... Nhưng mặc kệ Trần Khuê tính kế như thế nào, cuối cùng là thế lực một phương, khó thành uy hiếp. Ta suy nghĩ, sau khi lấy Từ Châu ai có thể trấn thủ? Thực lực Trần gia có mạnh hơn nữa, Trần Khuê trí mưu sâu hơn, Tào Tháo đều không sợ. Đánh Từ Châu dễ dàng, thống trị Từ Châu khó... Tào Tháo chân chính quan tâm đấy, vẫn là phái ai đóng giữ Từ Châu.
Quách Gia hơi hơi nhăn mày lại, cũng có phần chấp nhận. Chẳng qua, bây giờ còn không phải thời điểm suy xét những điều này, mấu chốt là phải mau chóng đánh tan Lã Bố, bắt lấy Từ Châu.
Còn có cái tên Lưu Sấm chết tiệt!
- Sau khi Chủ công lấy Bành Thành, khi nào tiến công Hạ Bì?
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, liền trả lời:
- Nếu như Bành thành ngày mai có thể thủ, hai ngày sau liền phát binh tới Hạ Bì.
- Vâng!
Quách Gia gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cuộc chiến tại Từ Châu tuyệt đối không thể kéo dài lâu quá, nếu không khó bảo toàn sẽ có sai lầm xuất hiện. Quách Gia cũng lo lắng, Tào Tháo thời gian dài không ở Hứa Đô, khó bảo toàn Hứa Đô đám kia tử Hán thất lão thần không hề có động tác gì. Trọng yếu hơn là, Viên Thiệu ở Hà Bắc nếu như xuất binh vào lúc này, binh lực Hứa Đô hư không, căn bản không thể ngăn cản. Một khi Hứa Đô có biến cố, đó mới là phiền phức nhất.
Cuộc chiến ở Hạ Bì này đã rất cấp bách. Chỉ có điều, Lưu Sấm phá vây từ quận Đông Hải, ở Hạ Bì hội hợp với Lã Bố, lại thành một đại sự trong lòng Quách Gia. Y mơ hồ cảm giác được, biến số của cuộc chiến Hạ Bì sẽ nằm ở trên người Lưu Sấm. Y cũng không muốn lại có phát sinh không ngờ, cho nên bất kể như thế nào, đều phải tốc chiến tốc thắng. Thời gian kéo càng lâu, lại càng dễ dàng phát sinh vấn đề. Còn đối với Quách Gia mà nói, đã có một không ngờ như Mi Chúc xuất hiện, y quyết không cho phép, lại có người thứ hai không ngờ xuất hiện. Như vậy, biến số của cuộc chiến Hạ Bì, lại ở nơi nào?
Nghĩ đến đây, Quách Gia đột nhiên nhăn mày lại.
- Chủ công, nay Trần Đăng, Từ Tuyên tụ chúng ở Hải Tây, lại có Lương Tập tương trợ, sở bộ của Vệ Di cũng tập kết tại Khúc Dương. Sao không khiến cho y xuất binh đánh thọc sườn huyện Lăng, cũng dễ đoạn tuyệt con đường xuôi nam của Lã Bố? Phải biết rằng, nếu như Lã Bố vứt bỏ Hạ Bì mà chạy tới Quảng Lăng, chỉ sợ lại là một cuộc ác chiến a.
Tào Tháo đầu tiên ngẩn ra, chợt biến sắc.
Nhắc nhở này của Quách Gia khiến lão lập tức ý thức được, Lã Bố dường như còn có đường lui.
- Ngươi nói là, Lã Bố có thể sẽ bỏ thành xuôi nam?
Quách Gia trầm ngâm sau một lát nói:
- Hiện giờ ta không tiện phán đoán suy luận, nhưng ta biết, Lưu Sấm cũng không phải là người khoanh tay chịu chết, nói không chừng hắn đã biết làm cuộc đấu khốn thú. Chủ công đông chinh Từ Châu, thời gian kéo dài càng lâu, chiến tuyến kéo đến càng dài, thì càng có nhiều chỗ lợi cho Lã Bố. Nếu ta là Lưu Sấm, tất nhiên sẽ khuyên bảo Lã Bố xuôi nam, mà sẽ không thủ vững Hạ Bì... Phải biết rằng, Hạ Bì kia mặc dù thành tường cao dày, nhưng lại là cô thành.
Sau khi Tào Tháo nghe xong, rất đồng tình.
- Một khi đã như vậy, ta lập tức phái người tiến đến thông tri Trần Đăng.