Lưu Sấm làm vậy cũng là âm thầm tỏ thiện ý với Viên Thượng. Viên Đàm đã không còn tác dụng quá lớn. Tin rằng sau trận chiến này, Viên Thiệu tất nhiến sẽ càng thêm coi trọng hắn. Chỉ cần Viên Thiệu không dụng binh với Lưu Sấm. Như vậy cho dù Viên Đàm có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám động thủ.
Cái tay Viên Đàm kia, có tâm nhưng vô đảm, lòng dạ ác độc mà tay không hắc, sớm muộn gì cũng chết sớm. Lần này Lưu Sấm tới quận Tề, vốn là muốn nương theo Viên Đàm, để trèo cây cao Viên Thiệu. Hôm nay xem ra, mục đích đã đạt được.
Sau khi Bành An và Hoa Ngạn dẫn theo binh mã rời đi, Lưu Sấm liền bắt đầu động tay động chân. Cả huyện thành Bàn Dương đã bị hắn khống chế trong lòng bàn tay.
Hắn gọi Sầm Bích tới nói:
- Bá Khuê, sau khi trận chiến này kết thúc, chỉ sợ không lâu nữa ta sẽ quay về Bắc Hải.,Ngươi theo ta từ Lâm Truy, bôn tập Bàn Dương, đánh lén Nguyên Sơn, làm rất là tốt. Lần này ta đi, có chút không tiếc nuối ngươi. Cho nên muốn mời ngươi cùng ta quay về Bắc Hải quốc. Không biết ý của ngươi như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn theo ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là một người có bản lĩnh như ngươi, lại ở chỗ hoang dã này có chút đáng tiếc. Tin tưởng ngươi cũng đã thấy, dưới trướng của Đại công tử có rất nhiều người tài ba. Một người không có danh tiếng như ngươi, chỉ sợ rất khó có ngày nổi danh. Tuy nhiên, ta có thể hướng Đại công tử tiến cử ngươi, nhưng không nói trước là có tác dụng.
Sầm Bích, tự Bá Khuê, nghe xong lời này của Lưu Sấm, trái tim không khỏi đập thình thịch.
Mấy ngày này, y đi theo Lưu Sấm, coi như đã được kiến thức thủ đoạn của Lưu Sấm. Bất kể là vũ lực của Lưu Sấm, hay là khả năng thập di bổ khuyết của Trần Kiểu, cũng khiến cho Sầm Bích mở rộng tầm mắt. Đó không phải là một tên gia hỏa lừa bịp, chỉ biết dựa vào cái danh Đại Hán Hoàng thúc. Mà là bản lĩnh thực sự. Mấy hôm nay đi theo Lưu Sấm chinh chiến, chính là điều thống khoái nhất của y. Lưu Sấm cũng rất tín nhiệm y.
Sầm Bích cũng nghĩ qua, Lưu Sấm quay lại Bắc Hải, y và sáu trăm người thủ hạ, chỉ sợ sẽ không có chỗ phát triển ở quận Tề.
Nguyên nhân sao Rất đơn giản! Bọn họ không phải là tâm phúc của Viên Đàm. Tâm phúc của Viên Đàm, đơn giản là Hoa Ngạn, Lưu Hiến, Bành An cùng rải rác mấy người.
Mặc dù là Tân Bình, chỉ sợ cũng không được Viên Đàm coi là tâm phúc. Bành An làm người thành thật trung hậu, lại không phải là tướng tài thống binh. Sầm Bích đã sớm không phục Bành An. Nhưng Bành An lại là hậu nhân của danh môn, danh khí ở quận Tề rất lớn. Một người có xuất thân rễ cỏ như Sầm Bích xa xa không thể bằng. Hôm nay Lưu Sấm chào mời, tim Sầm Bích không khỏi đập thình thịch.
Y có chút dao động, nhưng lại băn khoăn tới thân phận của Lưu Sấm và Viên Đàm, cho nên do dự.
Lưu Sấm như nhìn ra sự do dự trong lòng Sầm Bích, cười nói:
- Bá Khuê, ngươi không cần phải băn khoăn quá nhiều. Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, ta dốc hết sức lực gánh chịu cho ngươi. Ngươi cũng biết, hiện tại ta mới chiếm được Đông Lai, trong tay có rất nhiều thành trì cần người tọa trấn. Còn Đại công tử bên kia, ngươi càng không cần phải lo lắng. Ta tin rằng với khí độ của Đại công tử, quả quyết sẽ không làm khó ngươi.
Sầm Bích dao động liên tục, nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi, nếu như mạt tướng theo công tử tới Bắc Hải, sẽ đảm nhiệm chức vụ gì?
- Nay Bắc Hải quốc vừa mới định, đạo phỉ mọc lên như nấm, sơn tặc hoành hành. Đặc biệt là ở huyện Kịch, Thọ Quang, Đô Xương, tình hình là nghiêm trọng nhất. Ta sẽ phong ngươi làm Bắc Hải Tặc Tào, có nhiệm vụ tuyển thanh niên trai tráng, tiễu phỉ bình loạn. Không biết ý ngươi như thế nào? Tặc Tào? Chức vị này tương đương với cục trưởng cục cảnh sát đời sau, quyền lực rất lớn.
Sầm Bích nghe xong, không hề do dự nữa.
Ở quận Tề, y chẳng qua chỉ là một Kỵ Đốc nho nhỏ, căn bản không được người coi trọng. Ở quận Tề, Kỵ Đốc có vài chục người, chuyện tốt không tới phiên y, những việc vất vả thì đều rơi lên đầu. Trong lòng Sầm Bích đã sớm không thoải mái rồi.
Nếu có thể làm Tặc Tào của Bắc Hải quốc, chẳng phải còn thoải mái hơn so với ở quận Tề bị người xa lánh, bị người khi nhục sao? Còn nữa, Lưu công tử chính là Đại Hán Hoàng thúc, dù thực lực không tính là mạnh, nhưng chỉ bằng sự vũ dũng của hắn, cộng thêm lần cứu Tam công tử này, đủ để cho thấy, sau này Viên Đại công tử muốn áp chế Lưu Sấm, khó khăn chính là không nhỏ. Chớ đừng nói là hắn vẫn muốn kết minh cùng Lữ Bố.
Nghĩ tới đây, Sầm Bích không do dự nữa, quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Bích chẳng đức chẳng tài, có thể khiến Hoàng thúc đối đãi tốt như vậy, sao dám không quên mình phục vụ?
Lưu Sấm vỗ vai Sầm Bích:
- Bá Khuê, đừng nói tới những lời sinh tử, ngươi đi theo ta, thì sẽ có tiền đồ tốt. Từ hôm nay trở đi, ta muốn ngươi thay ta chỉ huy sáu trăm tráng si đi theo ta lần này. Ngày khác quay lại Bắc Hải, ta hy vọng có thể đem toàn bộ bọn họ cùng đi.
Sầm Bích chấn động, khẽ nói:
- Công tử, trong thành Bàn Dương còn có hai nghìn người mà.
- Ta chỉ cần sáu trăm người này, những người còn lại
Lưu Sấm mỉm cười, khẽ nói:
- Sao có thể đánh đồng với các ngươi được? Tần Phong có viết: "Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng bào". Ta và ngươi có tình đồng chí, những người kia có quan hệ gì đâu? Kể từ hôm nay, sự an nguy của phủ nha ta, sẽ gắn liền với ngươi và sáu trăm binh sĩ thủ vệ.
- Vâng! Tâm tình của Sầm Bích thật tốt.
Nghe chưa, Lưu hoàng thúc nói rằng ta và ngài ấy có tình đồng chí.
Chỉ bằng một câu này, đủ để khiến cho Sầm Bích đầu rơi máu chảy Thu phục được Sầm Bích, tâm tình của Lưu Sấm cũng thật là tốt. Đêm đó hắn bố trí hơn một nghìn binh mã chia làm hai bộ, thay phiên nhau cảnh giới.
Mà trong thành Bàn Dương, đã có Sầm Bích suất lĩnh một bộ tuần tra. Hắn ngược lại không lo lắng.
Bên trong huyện nha Bàn Dương, đèn đuốc sáng trưng.
Lưu Sấm ngồi trên nha đường, cầm trong tay cuốn Xuân Thu, chính đang đọc nhập thần. Khi Lưu Đào còn sống, rất tinh thông Xuân Thu. Là con của Lưu Đào, hắn phải thuộc nằm lòng Xuân Thu. Bản Xuân Thu mà Lưu Sấm đang đọc này, đã được Lưu Đào chú giải và chú thích. Bên trong tự nhiên có rất nhiều tư tưởng thuộc về Lưu Đào. Trịnh Huyền từng nói với hắn rằng, nếu không đọc thuộc Xuân Thu, sẽ bị người khác chế nhạo là bôi nhọ nề nếp gia đình. Ngươi là con trai của Lưu Đào, nhất định phải gánh vác gia học của Lưu Đào. Cho nên cuốn Xuân Thu ngươi phải thuộc nằm lòng và đọc hiểu. Một linh hồn xuyên việt từ đời sau tới, muốn đọc hiểu văn vẻ trong cuốn Xuân Thu này, quả thực là rất khó khăn. Mặc dù kiếp trước Lưu Sấm cũng yêu thích văn học cổ đại, nhưng nếu muốn đọc hiểu cuốn này, cũng cảm thấy đau đầu.
Cổ nhân đọc sách như thế nào? Trước là học thuộc, sau đó thì ghi tạc vào trong đầu. Không yêu cầu ngươi lập tức minh bạch, chỉ cần ngươi một mực nhớ kỹ là được.
Theo tuổi lớn lên, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu ra một câu hoặc một từ trong đó. Sách xưa không những dùng văn tự ghi lại, còn có những cảm ngộ của cổ nhân trong đó.
Chỉ có điều, cần phải năm tháng lắng đọng. Ngay từ đầu Lưu Sấm đọc còn không vào. Thậm chí mỗi lần nhìn không có dấu chấm câu, không có một từ để phân đoạn, đầu lại đau.
Tuy nhiên, chậm rãi hắn đã tìm được môn đạo trong đó. Cho nên, càng đọc bộ Xuân Thu này, hắn càng hứng thú.
Đời sau có câu: Quan Công đêm đọc Xuân Thu. Có thể nói, Quan Nhị Ca dùng tinh lực cả đời để đọc hiểu bộ Xuân Thu này. Nhưng đến cuối cùn vẫn không thể chân chính lĩnh ngộ. Điều này chứng minh Xuân Thu bác đại tinh thâm như thế nào.
Lưu Sấm bắt đầu lý giải, vì sao Quan Nhị Ca lại say mê với Xuân Thu như vậy.
Nội dung trong này thật đáng để người ta thưởng thức, đáng để người ta suy nghĩ sâu xa.
- Công tử, Hạ Hầu Lan tới.
Sầm Bích ở ngoài cửa nhẹ giọng nói một câu. Lưu Sấm ngẩng đầu, thấy Hạ Hầu Lan mặc một bồ đồ đen, bị dây thừng trói chặt, đẩy mạnh tới nha đường.
- Bá Khuê, ngươi lùi xuống đi.
Lưu Sấm nói xong, đứng dậy cầm lấy thanh kiếm Tư Triệu, đi gặp Hạ Hầu Lan.