Đã nhìn thấy quả dưa hấu bị đập nát chưa? Đầu của Khôi Nguyên Tiến giống như trái dưa hấu bị đập nát, óc văng tung tóe. Viên Thượng bên trên còn chưa kịp mở miệng ngăn lại, máu tươi và óc đã phun lên mặt Viên Thượng làm y sợ tới mức lập tức ngừng bước.
Diễn ra quá nhanh, lúc đầu y sửng sốt sau đó sắc mặt liền biến đổi. Hai chân nhũn ra quỳ rộp trên mặt đất nôn mửa liên tục. Nhìn thi thể Khôi Nguyên Tiến ngã quỵ trước mặt y, y cũng ngồi phịch xuống đất.
- Ngươi....
Mặt Viên Thượng xanh mét chỉ vào Lưu Sấm.
Mặt Lưu Sấm không chút cảm xúc nào, chỉ nhìn thoáng qua thi thể của Khôi Nguyên Tiến mỉm cười nói:
- Thật sự có lỗi, vừa rồi không thể dừng tay được.
- Ngươi ngươi ngươi...
Viên Thượng muốn chửi ầm lên nhưng không biết tại sao lời như đã có nhưng không thể thốt lên thành câu. Thi thể Khôi Nguyên Tiến ngã gục trước mặt y đã hoàn toàn thay đổi, tanh nồng mùi máu tươi. Điều này làm cho tên được ăn ngon mặt đẹp, nuông chìu từ thuở nhỏ như Viên Thượng cảm thấy sợ hãi.
Thằng nhãi này, thằng nhãi này giết người.
Viên Thượng từ trước đến giờ, người chết không phải chưa gặp qua. Nhưng y lại chưa từng gặp qua người nào chết như Khôi Nguyên Tiến, nên trong lòng không có chuẩn bị nào. Khi đối mặt với tử thi không ngờ không thể nào nói được câu nào, cảm giác sợ hãi lẫn quẩn trong đầu y. Ánh mắt chuyển từ trên người Lưu Sấm đến cán Bát âm chuy máu chảy đầm đìa, Viên Thượng không thể nào kìm được nuốt nước miếng một cái, cảm thấy trong cổ họng khô rang, giống như bị cháy khát.
- Đây là cao thủ sao?
Lưu Sấm cười lạnh một tiếng, Bát Âm Chuy hướng trên mặt đất gọi:
- Trương Ngưu Nhi!
Trương Ngưu Nhi nhanh chóng mang theo hai người tiến lên, tiếp nhận Bát âm chuy trong tay Lưu Sấm.
Trong mắt ba người toát lên vẻ kính nể.
- Tốt lắm!
Viên Đàm rốt cuộc cũng mở miệng nói, quát to một tiếng sảng khoái.
Với một chùy này của Lưu Sấm coi như đã làm nên danh trạng cho hắn.
Bất kể lập trường của hắn thế nào, khi chùy này bổ xuống đã cho thấy giữa Lưu Sấm và Viên Thượng đã không còn bất cứ mối dây liên hệ nào.
Việc này chính cho thấy lập trường.
Trong lòng Viên Đàm mừng rỡ nên cách nói chuyện cũng có chút biến hóa, y tiến lên vài bước đón tiếp Lưu Sấm, nắm cánh tay Lưu Sấm nói:
- Mạnh Ngạn Phi Hùng quả nhiên danh bất hư truyền, trước kia ta thật sự không quá tin tưởng Mạnh Ngạn có thể thắng được Lã Bố, nhưng hôm nay chứng kiến qua có thể nói Mạnh Ngạn cùng Hao Hổ ngang tài ngang sức.
Trong lời nói nghe có vẻ thân thiết.
Trong lòng Tuân Kham thở dài, âm thầm kêu khổ.
Lần này Lưu Sấm xem như đã đắc tội với Viên Thượng rồi...
Nhìn Viên Đàm lúc này không giống một minh chủ mà chỉ giống một tên tiểu nhân nịnh nọt. Nói thật, đấy chính là nguyên nhân Tuân Kham vẫn không muốn phụ tá cho Viên Đàm, vì theo lão vận mệnh của Viên Đàm thật sự quá nhỏ.
- Mạnh Ngạn lặn lội đường xa lại trải qua khổ chiến có lẽ mệt lắm rồi.
Tuân Kham tiến đến trước nói:
- Đại công tử, hay để hắn về nghỉ ngơi trước có chuyện gì ngày mai nói sau.
Lúc này Viên Đam vô cùng hưng trí, nên không để ý lời Tuân Kham lập tức nói:
- Tuân công nói thật đúng, chúng ta phải để Mạnh Ngạn nghỉ ngơi thật tốt.
- Không được!
Cuối cùng Viên Thượng cũng thoát ra được sự sợ hãi, đột nhiên nhảy dựng lên la lớn:
- Lưu Sấm, ta đã nói vậy sao ngươi còn xuống ta hạ sát chứ?
Không đợi Lưu Sấm nói gì, Viên Đàm nhíu mày nhìn gã:
- Hiển Phủ, đã nói trước rồi đao thương không có mắt, sống hay chết miễn bàn. Sao lúc này ngươi lại đổi ý? Hôm nay ngươi quậy đủ rồi....Nếu cảm thấy không phục, chúng ta trở về bẩm báo phụ thân nhờ người phán quyết.
- Huynh....
Viên Thượng trừng mắt nhìn Viên Đàm tức giận đến nổi ngực phập phồng. Còn Lưu Sấm không hề nói gì, trên thực tế cho tới bây giờ hắn đã không cần nói bất cứ lời nào, vì hắn đã thể hiện khiến Viên Đàm cảm thấy thành ý của hắn, mà việc này không phải đúng với mục đích của Viên Đàm sao? Hiện giờ đã đạt được mục đích nên Viên Đàm sẽ đứng về phía Lưu Sấm.
Lúc này đã bắt đầu giai đoạn tranh chấp của hai anh em nhà họ Viên.
- Hữu Nhược, ngươi mang Mạnh Ngạn về nghỉ ngơi đi. Buổi nghị sự hôm nay, ta thấy Mạnh Ngạn có lẽ không tham gia được, hắn từ Cao Mật đến đây đường xa mệt nhọc nên nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe.
Tân Trọng Trị lúc này nhảy ra nói tốt. Tuân Kham hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tân Bình kéo Lưu Sấm cùng bước đi.
- Mạnh Ngạn ngày mai ta sẽ cho mang hai ngựa này đến doanh trại.
Tuân Kham mở miệng định từ chối nhưng Lưu Sấm đã nhẹ nhàng kéo tay lão. Lão ngạc nhiên nhìn Lưu Sấm, đã nghe Lưu Sấm cất cao giọng nói:
- Vậy làm phiền đại công tử.
- Mạnh Ngạn, cháu định làm gì vậy?
Sau khi lên xe Tuân Kham cũng không kìm được gần như quát lên:
- Cháu không biết à, Viên Thượng là đứa con mà Viên Công sủng ái nhất, tương lai có thể kế thừa vị trí của Viên Công, lúc nãy cháu đã giết Khôi Nguyên Tiến ta còn chưa tính, sao lại đắc tội với Tam công tử hả? Cháu có biết chọc giận Tam công tử hậu quả có thể không có mảnh đất nương thân đâu.
Người ta nói yêu sâu hận cắt. Tuân Kham đã bị Lưu Sấm làm tức điên nên nói cũng không cần nể mặt. Nếu Lưu Sấm là một tên mãng phu thì Tuân Kham đã không nói gì. Nhưng lão biết rằng Lưu Sấm tuyệt đối không phải là mãng phu, sau khi hắn đến Bắc Hải đã nhẫn nhịn hơn nửa năm không động thủ với ai, vừa động thủ thì lại như lôi đình vạn quân, căn bản hắn không để đối thủ có sức chiến thắng. Qua điểm này có thể cho thấy Lưu Sấm là một người khi hành động có kế hoạch rõ ràng.
Nhưng sao hôm nay hắn lại lỗ mãng như thế, lại đối đầu với Viên Thượng?
Tuân Kham mắng hắn để cho hắn tỉnh ngộ. Lão nhìn Lưu Sấm, Lưu Sấm chỉ cười hì hì nhìn lão, hai người yên lặng nhìn nhau đột nhiên Tuân Kham thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Tuân phủ. Tuân Kham tức giận bước trên xe xuống.
- Đi theo ta.
Lão trừng mắt nhìn Lưu Sấm nhanh chóng bước đi vào phủ.
- Chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Mạnh Ngạn, hắn sẽ ở nơi này một thời gian.
Tuân Kham nói với người gác cổng, rồi cùng Lưu Sấm đi vào trong. Lưu Sấm cũng không phản đối gì, hướng ba người Trương Ngưu Nhi liếc qua một cái, họ cũng đi theo Tuân Kham, cười hít mắt đi phía sau.
- Lưu mập, sao chàng lại đến đây?
Hai người đi qua phòng chính, đi vào phía trong đã thấy một đám người ở hành lang.
Trong các thiếu nữ đó có một cô gái ánh mắt sắc bén, nhìn thấy Lưu Sấm nhanh chóng chạy tới. Nhưng khi nhìn thấy Tuân Kham cũng ở nơi đó thì nàng không nói lời nào mà quay đầu chạy nhanh như chớp. Bộ dáng kia giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, đúng là rất sợ Tuân Kham.
Đương nhiên Lưu Sấm nhận ra cô gái kia chính là Tuân Đán. Tuy nhiên nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hắn không kìm được cười khúc khích...
Tuân Kham giận đến mặt đỏ tía tai, vốn đã tỏ dáng vẻ uy nghiêm của đại lão nhân, nào biết được Tuân Đán từ đâu chạy đến, vừa nhìn thấy mặt cũng không mở miệng chào hỏi thấy thế tức giận lại càng thêm giận, nghe tiếng cười của Lưu Sấm mặt lão trầm như nước.
- Lão gia, người đã về.
Trần phu nhân thấy Tuân Kham đã trở về liền cười dịu dàng ra đón tiếp.
- Mạnh Ngạn, mau đến bái kiến thẩm thẩm đi.
Cuối cùng Tuân Kham cũng tìm được lối thoát vội vàng nói, sau đó nhìn Trần phu nhân nói:
- Phu nhân, hắn chính là Sấm nhi, nhìn hắn có giống Tử Kỳ không?
Vẻ mặt Trần phu nhân đang hớn hở vừa nhìn thấy Lưu Sấm mặt đã trầm xuống. Lưu Sấm nhìn thấy thế đã biết không ổn. Thấy người mẹ vợ tương lại nhìn hắn không chút vui mừng, đúng không tốt lắm...
- Tiểu chất Lưu Sấm, bái kiến thẩm thẩm.
Trần phu nhân nhìn thấy Lưu Sấm đương nhiên trong lòng cảm thấy không vui nhưng bề ngoài cũng cười đáp lễ.
- Mạnh Ngạn sẽ ở đây vài ngày, phu nhân hãy bố trí cho hắn một gian phòng. Được rồi, cháu theo ta đến thư phòng.
Tuân Kham mặt không chút cảm xúc, Lưu Sấm sao dám có thể dám cự tuyệt, vội hướng Trần phu nhân thi lễ rồi theo Tuân Kham rời đi.
- Lão gia có chuyện gì thế?
Trần phu nhân nghi hoặc khó hiểu.
Bà nhìn ra Tuân Kham đang rất buồn bực. Chỉ có chút không rõ ràng đến tột cùng nguyên nhân là gì. Có lẽ tên Sấm mập kia trêu chọc lão gia nếu thật sự như thế cũng là chuyện tốt.....Hừ, vậy hãy để hắn ở lại hai ngày.
Không quan tâm được suy nghĩ của Trần phu nhân, Tuân Kham dẫn Lưu Sấm đi cùng đến thư phòng.
Lão chỉ bảo người nhà:
- Bất kể là ai cũng không được tới gần thư phòng.
Người đến cho dù là phu nhân cũng không được cho vào....Ta có chuyện quan trọng cần nói với Mạnh Ngạn, bất cứ kẻ nào cũng không đến quấy rầy.
- Vâng!
Tuân Kham thấy người hầu đi rồi liền ngồi xuống quan sát Lưu Sấm, ho khan một tiếng.
Lưu Sấm cũng cúi đầu, cong thắt lưng bộ dáng hết sức vâng lời.
- Cháu nói thử xem, rốt cuộc là cháu đang suy nghĩ gì?
Lưu Sấm do dự một lúc lâu cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ nói chuyện thành khẩn với Tuân Kham.