Ngay khi hai người tranh chấp không ngừng, Lưu Bị phi ngựa nhanh như gió phóng tới. Y nhảy xuống ngựa, tiến lên hai bước đẩy Trần Đáo ra, kéo dây cương Quan Vũ lại:
- Vân Trường, tuyệt không thể hành động theo cảm tính.
Ta cũng lo lắng cho Thản Chi nhưng hôm nay không thể hành động theo cảm tính được.....Tên Lưu Sấm này hiện đang trấn thủ Hạ Bì, trong tay rốt cuộc có bao nhiêu binh mã cũng không rõ, ta khẳng định hắn cũng đã ở Hạ Bì chuẩn bị sẵn sàng, lúc này ngươi dẫn quân đến chỉ sợ trúng kế của y.....Vân Trường, ngươi là huynh đệ của ta từ lúc U Châu khởi binh đến giờ, tình nghĩa như chân với tay, việc này là sai lầm của ta mới khiến cho Thản Chi bị bắt như thế, nhưng Vân Trường người cần phải bình tĩnh.
Nếu Vân Trường quyết định phải xuất binh, ta sẽ đi cùng ngươi. Cho dù có chết trận ở ngoại thành Hạ Bì cũng không thể chối bỏ được sai lầm này....
Nói đến đó hai hàng lệ của Lưu Bị chảy ra, khóc nức nở. Dòng nước mắt này của y đúng thật hiệu nghiệm. Quan Vũ thấy Lưu Bình khóc rống lên như thế vội vàng xuống ngựa:
- Huynh trưởng, người có tội gì chứ?
Y nhắm mắt lại hít sâu thở dài một tiếng.
- Thôi được, nếu huynh trưởng đã nói như thế, thì thì thì....Ta xem như không có đứa con trai này.
- Vân Trường à!
Lưu Bình lại ôm chầm lấy Vân Trường khóc lên. Nước mắt rơi xuống như mở ra một cửa mới khiến Quan Vũ không thể nào kiên quyết được.
Sau khi trấn an Quan Vũ, Lưu Bình phái người tìm hiểu tin tức về Hạ Bì.
Đồng thời Trần Khuê viết một phong thư sai người mang đến Quảng Lăng giao cho Trần Đăng. Trong thư Trần Khuê kể rõ tỉ mỉ mọi chuyện cho Trần Đăng.
Lão nhắc nhở Trần Đăng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Lưu Sấm hình như là đã phát hiện ra chuyện này, như vậy tất nhiên Lã Bố cũng có phòng bị. Lúc này bất cứ hành động nào của Trần Đăng rất dễ dẫn đến tấn công.
Điều quan trọng là Trần Đăng đảm nhiệm chức Quảng Lăng Thái Thú do triều đình phong, nếu gã hành động thiếu suy nghĩ không chắc Lã Bố không hành ra tay. Nhưng nếu hiện tại gã động thủ trước, Lã Bố tất nhiên có cớ mà chinh phạt Quảng Lăng, Trần Đăng tuy mạnh nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lã Bố....
Về phía Hạ Bì không có tin tức nào truyền đến. Lưu Bị sai người đến Hứa Đô, mang việc Hạ Bì báo cáo với Tào Tháo. Đồng thời y điều động binh lính đề phòng Lã Bố tấn công. Tuy nhiên dù là Hạ Bì hay Lã Bố cũng không có phản ứng gì. Khi Trần Khuê đánh lén Hạ Bì ngày thứ tư thất bại, Lã Bố ở xã Đại Trạch đánh một trận với Trương Huân.
Trương Huân bị Lã Bố đánh bại, mấy vạn binh mã gần như bị tiêu diệt, may mắn có thuộc cấp liều chết bảo vệ mới có thể giữ được tính mạng. Tuy nhiên trải qua trận chiến này Trương Huân bị hù dọa trốn về Kỳ Dương, án binh bất động.
Trương Huân thất bại khiến cho bảy lộ đại quân chấn động. Phải biết rằng, Trương Huân trong bảy lộ đại quân ngoại trừ Viên Thuật ra thì binh mã của y là mạnh nhất. Hiện nay mấy nghìn binh lính Lã Bố ra sức đánh thắng Trương Huân, khiến các lộ binh mã đều trong lòng kiêng nể.
Trương Huân trốn về Kỳ Dương sau đó viết thư cầu cứu lên quân Phù Ly của Kiều Nhuy, khuyên bảo Kiều Nhuy lui binh, cùng y chung sức thủ Kỳ Dương.
Sau khi Kiều Nhuy suy nghĩ lập tức rút quân lính quay về Kỳ Dương, chống đỡ sự công kích của Lã Bố.
Cùng lúc đó Trần Cung lại tiến đến Cốc Dương, khuyên bảo Trần Kỷ lui binh....Tin tức Trương Huân đại bại Trần Kỳ cũng thất kinh, mấy vạn binh mã của Trương Huân đều bị Lã Bố đánh tan, trong khi đó binh mã trong tay y lại không bằng binh mã của Trương Huân, chẳng phải cũng muốn bị Lã Bố đánh bại sao?
Tên Hao Hổ này trước kia đã hai lần bị Lưu Sấm đánh bại, mà nay đã không còn nhưtrước.
Khi ở Đại Trạch đánh xong một trận, Trần Kỷ liền biết người tên Hao Hổ này vẫn mạnh như Hao Hổ năm xưa, mà y ....cũng không phải Lưu Sấm Lưu Mạnh Ngạn.
Vốn lo lắng sợ hãi, lại đột nhiên được Lã Bố đưa ra lời hứa nếu y lui binh, Lã Bố sẽ không so đo tính toán gì.
Sau khi Trần Kỳ suy nghĩ liền quyết định đưa binh về phía Cốc Dương...
Lúc đó, Viên Thuật đóng quân ở Cai Hạ, mặc dù binh mã hùng mạnh nhưng đã hoàn toàn bị bại lộ, bất cứ lúc nào Lã Bố cũng có thể xuất binh tấn công Viên Thuật, phía trước mặt Viên Thuật lại là Trương Liêu, y tử thủ ở Hạ Khâu, không xuất binh khiến cho Viên Thuật cũng không thể tránh được. Bảy lộ đại quân trong nháy mắt ba lộ phái đi đều bị triệt phá, còn lại bốn lộ binh mã cũng thấp thỏm lo âu, với cảm xúc như vậy Viên Thuật cũng không an tâm cùng Lã Bố giao chiến.
Trong lúc này y tiến không được, lui không xong không biết nên làm thế nào cho phải.
Cùng lúc đó, Trần Đăng muốn đánh lén Lã Bố nhưng đã phát hiện ra Lã Bố có phòng bị.
Gã cũng không dám manh động, vì thế vội vàng rút quân về Quảng Lăng.
Tình hình cuộc chiến ở Giang Hoài lâm vào cảnh vô cùng lo lắng. Ngoài mặt Quan Vũ tỏ ra không nghĩ đến chuyện cứu Quan Bình về nhưng thật sự cũng là bức bách bị bất đắc dĩ, đành canh giữ Huyện Ngô, chờ tin tức....Nhưng Hạ Bì vẫn như trước không có bất kỳ động tĩnh nào.
Hạ Bì càng không có động tĩnh gì, Lưu Bị lại càng khẩn trương.
Tối hôm đó, Quan Vũ một thân một mình ngồi trong trướng nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, tiếng chân càng lúc càng đến gần từ bên ngoài có một người bước vào.
- Thản Chi!
Quan Vũ thấy người này đến không khỏi ngỡ ngàng, vội buông sách đứng lên.
Quan Bình nhanh chóng tiến vào bên trong liền quỳ phục xuống nói:
- Phụ thân...có thể gặp gỡ phụ thân con thật sự, thật sự....
Gã không nghĩ một từ thích hợp để diễn tả nội tâm đang xúc động của gã.
Quan Vũ vội dìu gã đứng lên, y lôi kéo tay Quan Bình, mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy vẫn không thể nào che giấu được, trong thâm tâm vừa vui mừng vừa kích động vô cùng.
- Con trai ta, con trai đây là thật hay ta đang mơ?
Quan Vũ dường như không tin được Quan Bình lại hiện ra trước mặt mình.
Y nhìn từ trên xuống dưới thấy toàn thân Quan Bình không bị bất kỳ thương tổn nào cả lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.
- Phụ thân, không phải là mơ, con trở về....là thật.
Sau giây phút xúc động ngắn ngủi Quan Vũ đột nhiên nhớ đến một chuyện, sắc mặt trầm xuống chăm chú nhìn Quan Bình, y lui về sau một bước trầm giọng hỏi:
- Thản Chi, làm sao con trở về được? Chẳng lẽ con hàng Lưu Sấm sao?
Quan Bình lắc đầu liên tục nói:
- Phụ thân, con tuyệt đối không hàng Lưu Sấm.
- Vậy sao ngươi trở về được?
Quan Bình cũng không hiểu ra sao cả, trên mặt lộ chút nghi hoặc.
Gã gãi đầu:
- Nói đến con cũng không hiểu rõ lắm.
Ngày ấy tên Lưu Sấm này bắt con về cũng chưa từng đến gặp con...Vốn con đã chuẩn bi sẵn sàng cho cái chết để đáp đền công phụ thân nuôi dưỡng, nào biết được Lưu Sấm căn bản không tìm con mà chỉ nhốt con trong phòng nhỏ, ăn uống no đủ không thiếu gì trong hai ngày.
Tối hôm qua đột nhiên có người tiến đến nói con có thể rời đi.
Lúc gần đi tên đó mang đến cho con một con ngựa....Nếu không con cũng không có khả năng trở về gặp phụ vương nhanh như vậy.
Đúng rồi, sau khi ra khỏi thành người đó có đưa cho tiểu nhi một phong thư, nói Lưu Sấm viết gửi cho phụ thân.....Tuy nhiên nội dung con không biết gì cả.
Vừa nói Quan Bình lấy ra một phong thư đưa cho Quan Vũ.
Bức thư được viết trên giấy Tả Bá, tuy nhiên nội dung của phong thư bôi xóa, sửa đi sửa lại nhiều lần dường như nó viết khá do dự.
Quan Vũ tuy không phải là người đọc sách hơn nữa lưu lạc nửa đời nhưng sau khi cùng Lưu Bị lập nghiệp cũng đã tiếp xúc qua không ít người đọc sách, cũng biết được chữ đẹp chữ xấu.
Chữ rất được!
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Trương Phi xuất thân là người mổ gia xúc, làm cho người ta cảm giác gã là người thô lỗ.
Nhưng trên thực tế gã cũng đã đọc nhiều loại kinh thư, còn có thể tự tay vẽ một bức tranh mỹ nữ, chữ của gã tuy không hoa hòe nhưng cũng được xem có trình độ, Quan Vũ theo Trương Phi một thời gian ngắn, tuy chữ viết chưa được tốt nhưng có thể biết được chữ nào đẹp chữ nào không.
Kiếp trước những lúc rãnh rỗi Lưu Sấm thường viết bảng chữ mẫu.
Hắn thích Nhan Chân Khanh và Liễu Công Quyền, cho nên chữ viết cũng có chút phong cách.
Quan Vũ nhìn nét chữ không kìm được bật thốt khen một tiếng.
- Tên Lưu Sấm này cũng là một người viết chữ tốt, đúng là con trai của Trung Lăng Hầu.
Tuy Quan Vũ chán ghét sĩ phu là sự thật nhưng nếu nói y ghét Lưu Sấm cũng không đúng lắm.
Lưu Sấm mặc đù xuất thân là sĩ phu nhưng thuở nhỏ gặp nạn lưu lạc dân gian, cũng khổ sở khá nhiều.....Có đôi khi Quan Vũ thậm chí cảm thấy mến Lưu Sấm.
Mà đặc biệt Lưu Sấm thả Quan Bình, y đối với Lưu Sấm càng thêm hảo cảm.
Chỉ có điều y nhìn xuống thêm chút nữa đã thấy bôi vẽ loạn xạ không kiềm nổi bật cười.
- Thản Chi, tên Lưu Sấm này tuy viết chữ đẹp nhưng tài văn chương dường như không đủ.
Có lẽ ở dân gian chịu khổ không có cơ hội đọc sách, con xem hắn viết một phong thư mà viết bôi xóa đầy hết, có lẽ suy nghĩ khá nhiều.
Quan Bình cũng đồng tình như thế.
Vận mệnh của gã cũng tương tự Lưu Sấm.
Khi còn nhỏ khi Quan Vũ giết người phải trốn đi tha hương, tiếp đến mẫu thân lại ốm chết, Quan Bình lại biến thành đứa cô nhi, lưu lạc xứ người ăn xin mà sống qua ngày.
Gã cảm thấy vận mệnh của gã dù sao cũng đỡ hơn Lưu Sấm một chút.
Dù sao cha gã Quan Vũ vẫn còn sống, vẫn có thể gặp lại.
Còn Lưu Sấm .....Dù hắn có phấn đấu thế nào thì Trung Lăng Hầu Lưu Đào vẫn không có khả năng sống lại.
Điều này cũng đã định trước hắn không giống mình có phụ thân yêu thương quan tâm, cho nên Quan Bình đối với Lưu Sấm đột nhiên dâng lên niềm thương cảm.
- Đúng vậy, Lưu Mạnh Ngạn tuy dù có nở mặt nở mày nhưng chung quy vẫn không thể so với con được, có thể được phụ thân bên cạnh yêu thương.
Tuy nói con cùng hắn là kẻ địch nhưng nhớ đến thời thơ ấu của hắn cũng đáng thương, lại vì một người con gái phải đi nam đi bắc, dường như người khắp thiên hạ là địch.
Quan Vũ gật gật đầu phát ra tiếng thở dài.
Đúng lúc này, màn treo đột nhiên được kéo lên, từ bên ngoài có hai người đi tới.
- Vân Trường, ta nghe nói Thản Chi đã trở về hả?