Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 176-2: Dạ hành (2)

Tần Nghị hơi nhắm mắt lại, hạ giọng nói:

- Ta có một câu hỏi mong Cự Lộ tiên sinh sớm giải thích nghi hoặc cho ta.

- Mời nói!

- Ta biết, Hán Du tiên sinh ở Từ Châu có căn cơ thâm hậu, vả lại đồng khách trong nhà nhiều vô số.

Nhưng chỉ với lực lượng này e là cũng không đánh bại được Lã Bố. Phải biết rằng Lã Bố kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Hao Hổ dũng mãnh thế nào ta rất rõ, ít có người địch nổi hắn. Nếu muốn đón Lưu Sứ Quân, đối phó với Lã Bố thế nào đây? Trương Liêu, Trần Cung dưới tay y cũng không phải là hạng người vô năng...

- Chuyện này, huynh cứ việc yên tâm.

Nghe Tần Nghị nói những câu này, Chu Qùy biết rằng chuyện đã thành rồi.

- Lã Bố và Viên Thuật giao tranh, e rằng không có một ngày nghỉ binh ngừng chiến. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đoạt được Hạ Bì, rồi sau đó giáp công với Nguyên Long tất có thể đánh bại Lã Bố. Đến lúc đó, huynh sợ Lã Bố nữa không?

- Ừ...

Tần Nghị trầm ngâm một lúc lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

- Nếu Hán Du Công không để ý đến sự ngu dốt của Tần Nghị, Nghị đương nhiên tận lực cống hiến.

- Tốt lắm, ba ngày sau huynh hãy nghĩ cách ra cửa nam ngoại thành lĩnh lệnh. Đến lúc đó ta sẽ liên lạc với huynh, chúng ra mở cửa nam ra sau đó thuận thế cướp lấy Hạ Bì. Đến lúc đó, Lưu Sứ Quân quay về Từ Châu, huynh là người lập công đầu. Với sự nhân hậu của Lưu Sứ Quân chắc chắn sẽ không bạc đãi huynh.

- Vậy cứ làm thế đi!

- Còn nữa, huynh có rõ tình hình quân mã trong thành không?

Tần Nghị suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:

- Lã Bố giữ lại Tào Thúc Long và Cao Hiếu Cung cho Hạ Bì, còn phải cẩn thận nhiều một chút. Đặc biệt là Cao Hiếu Cung kia, xưa nay trầm ổn, chỉ sợ khó mà đối phó được với y. Ngoài ra Lã Bố còn giữ Lưu Sấm ở lại Hạ Bì, cũng là một phiền phức. Nếu không thể giải quyết được Cao Hiếu Cung chỉ e cướp lấy Hạ Bì cũng không phải chuyện dễ.

- Cao Thuận thì sao?

Chu Qùy cũng không đặc biệt chú ý lắm.

Trong mắt gã, Tào Tính mới là đại địch.

- Chuyện này huynh không cần lo lắng, Hán Du Công tự sẽ có sắp xếp.

Chu Qùy lại hỏi thăm một chút về chuyện phòng ngự trong thành, Tần Nhị đều trả lời hết.

Chu Qùy rất cao hứng ăn uống rượu thịt với Tần Nghị xong, lúc này mới thấy thoải mái rời đi. Nhìn Chu Qùy đi ra, Tần Nghị thở dài, y ngồi bên cạnh bàn ăn vừa khóc vừa cười... Cuối cùng, y quơ lấy thanh đoản đao của Chu Qùy để lại, hung hăng đâm lên mặt bàn.

- Lã Bố, người bất nhân với ta thì đừng trách ta bất nghĩa.

********

Sau khi Lã Bố suất bộ rời khỏi Hạ Bì. Lưu Sấm được ở lại.

Thực ra, trong lòng Lưu Sấm rất muốn được đi cùng Lã Bố. Hắn muốn nhìn xem Lã Bố chỉ huy kỵ chiến thế nào? Trong ấn tượng của hắn, hình như trận chiến này Lã Bố toàn thắng. Nhưng Trần Cung lại khuyên hắn bảo:

- Công tử hãy ở lại Hạ Bì.

- Sao lại thế?

- Thực ra, trận chiến này là Quân Hầu dốc lực chiến đấu, nếu công tử cũng tham gia sẽ khiến Quân Hầu không vui.

Đóng giữ Hạ Bì, thực ra cũng là một việc rất quan trọng. Ta cho rằng, Trần Hán Du bị công tử làm cho nhục nhã, lại chưa thấy có động tính gì ắt có mưu đồ. Công tử ở lại, cũng là vì Quân Hầu... Đừng quên, Hạ Bì là cơ sở của Quân Hầu, ông ấy muốn phó thác cho công tử dù sao cũng không tiện mở miệng. Cho nên ông ấy nhờ ta xin xông tử hãy quan tâm nhiều hơn. Cao Thuận và Tào Tính sẽ nghe theo công tử sai bảo. Quân Hầu để ấn tín ở chỗ Linh Đang Nhi bên kia, có chuyện gì cần hỏi công tử cứ đến hỏi Linh Đang Nhi.

Lưu Sấm nghe Trần Cung nói những câu này liền ngẩn người ra. Nhưng rồi hắn cũng hiểu ý của Lã Bố...

Lã Bố là đang tỏ thành ý với hắn. Cao Thuận thì còn dễ nói. Chứ Tào Tính nam chinh bắc chiến với Lã bố uy tín trong quân gần như Trương Liêu. Nếu muốn Tào Tính nghe lệnh cũng không phải chuyện dễ. Nếu không có ấn tín của Lã Bố, e rằng cũng khó sai bảo.

Lưu Sấm suy nghĩ một lát liền đồng ý.

Ở lại thì ở lại, dù sao mục đích chính của hắn vẫn là kết minh với Lã Bố. Còn thái độ của Lã Bố như vậy rất hợp với ý của Lưu Sấm.

Hôm nay Trần Cung rời đi.

Lưu Sấm thì ở lại Hạ Bì có vẻ như không có chuyện gì. Cũng may có Linh Đam Nhi Lã Lam thường cùng hắn giải sầu, cũng khiến cuộc sống buồn tẻ của hắn thêm vài phần thú vị.

- Lưu mập, ngày mai tiểu nương muội sẽ mời huynh đi Hồng Phúc Lâu uống rượu, huynh không được đến muộn đâu đấy.

- Hả?

Lưu Sấm ngẩn người ra, nhìn Lã Lam, nghi ngờ:

- Tiểu nương muội?

Hắn chợt tỉnh ngộ, Lã Lam nói “tiểu nương” chắc là Điêu Thuyền. Điều Thuyền muốn mời mình đi uống rượu? Trong lòng Lưu Sấm bối rối, tim đập thình thịch.

Hắn cảm thấy có chút vui mừng mà không nói rõ được, chỉ vì người mời hắn đi uống rượu là Điêu Thuyền... Đương nhiên Lưu Sấm cũng không cho rằng Điêu Thuyền có tình cảm gì với hắn ngoài tình bạn. Lưu Sấm tự cho rằng, hắn cũng không có sức hấp dẫn lớn như vậy. Chắc là vì Lã Lam mà đến, nhưng Lưu Sấm cũng không lo lắng. Nếu quyết định kết minh, hắn cũng không ngại lấy Lã Lam, dù sao hắn cũng thích Lã Lam.

Nhưng đó lại là Điêu Thuyền, là một trong những Tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc... Người hậu thế không người nào là không có ảo tưởng về Điêu Thuyền. Hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là Điều Thuyền này trông như thế nào mà khiến cho Lã Bố và Đổng Trác tương tàn, thậm chí cuối cùng hai người còn phản bội lẫn nhau.

Cho nên, Lưu Sấm cũng hơi kích động.

Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy thay một bộ quần áo mang theo Chu Thương đến Hồng Phúc Lâu dự tiệc.

Hồng Phúc Lâu ở phía bắc đường Bạch Môn Lâu của Hạ Bì, rất có tiếng.

Quán rượu ba tầng, có thể nhìn được vương thành từ xa, hơn nữa còn có thể bao quát hết khu phố Bạch Môn lâu. Lưu Sấm theo như đã hẹn đi vào Hồng Phúc Lâu, chỉ thấy Lã Lam đang ở ngoài cửa chờ, thấy hắn đến, cô vội bước lên.

- Lưu mập, sao huynh đến muộn thế?

- Không phải nói là buổi trưa sao... Bây giờ còn chưa đến trưa mà.

- Vậy thì huynh cũng phải đến sớm chứ.

Lã Lam làu bàu, mặt đỏ lên hạ giọng nói:

- Vốn dĩ là đích thân mẹ muội đến gặp huynh, nhưng hôm trước phụ thân xuất chinh, bà ấy lo lắng cho nên sức khỏe không được tốt nên bảo tiểu nương đến thay bà ấy đón tiếp huynh.

- Đón tiếp, không cần đâu.

Lưu Sấm ngẩn ra không hiểu thế nào:

- Hôm đó ta đến Hạ Bì, Ôn Hầu đã đón tiếp rồi.

Ngốc, phu thân đón tiếp huynh là đón tiếp huynh, bây giờ là mẫn thân muội đón tiếp... Huynh, huynh thật là ngốc...

Lã Lam càng nói càng nhỏ đi. Dường như Lưu Sấm đã hiểu. Điều Thuyền mời hắn uống rượu chỉ e là phụng lệnh của Phụng Nghiêm phu nhân.

Bữa rượu này e là không ngon ăn lắm.

- Đúng rồi, ấn tín của cha muội có phải đang ở trong tay muội không?

- Đúng vậy!

- Buổi tối phái người mang đến cho ta nhé!

- Ừ!

Nếu Lã Bố biết, con gái mình nếu dễ dàng đưa ấn tín cho người ngoài như vậy... e rằng sẽ khóc rống lên mất. Ông giao ấn tín cho Lã Lam chỉ phòng điều bất trắc. Nhưng ông không ngờ, Lã Lam lại cứ như vậy mà giao ấn tín cho Lưu Sấm. Đương nhiên cũng may là Lưu Sấm chẳng có hứng thú gì với Từ Châu, nếu không...

Lưu Sấm đi theo Lã Lam lên Hồng Phúc Lâu, thì phát hiện trên tầng ba người đã ngồi kín.

Một người phụ nữ mặc quần áo rất đẹp đang dựa vào lan can. Xung quanh đứng mười mấy gia thần, một đám ưỡn bụng rất có khí thế.

- Tiểu nương, Lưu công tử đến rồi.

Lã Lam như một con chim sơn ca hoạt bát liền chạy đến mỹ phụ kia.

Đây là Điêu Thuyền?

Sau khi lên lầu, Lưu Sấm vẫn nhìn trộm, không khỏi thầm khen ngợi: quả nhiên là một mỹ nhân, quả nhiên là một mỹ nhân.

Đương nhiên rồi, Điêu Thuyền là quốc sắc thiên hương cỡ nào chứ?

Ừm... thực sự là cô ấy rất xinh, cơ thể thướt tha, dung mạo đoan trang. Dù sao cũng là nữ quan của hoàng cung, nếu không đẹp thì cũng không được. Nếu so với các nàng Mi Hoán thì có tư sắc hơn, nhưng Lưu Sấm cảm thấy nếu thật sự dùng từ xinh đẹp và quyến rũ thì Đỗ Thị vẫn quyễn rũ hơn. Chủ yếu là Điêu Thuyền có một phong thái và khí chất khiến Lưu Sấm không dám nảy sinh một tia khinh nhờn.

Không cốc u lan? (Lan trong rừng vắng) Ừm, thực sự rất hợp.

- Lưu Sấm xin chào phu nhân.

Lưu Sấm đi lên trước khom người thi lễ với Điêu Thiền.

Lại thấy Điêu Thuyền khẽ mỉm cười, khiến hai mắt Lưu Sấm sáng lên.

- Lưu công tử, hôm nay đáng lẽ phu nhân phải đến thiết yến tiệc, nhưng tiếc là tỷ ấy không được khỏe, cho nên phải để thiếp thân đến thay. Nếu Quân Hầu ở đây có thể sẽ thiết yến ở Vương Thành. Nay Quân Hầu không có, trong Vương Thành phần lớn lại là nữ tử, cho nên cũng không tiện lắm, mong công tử lượng thứ.

Lúc Lưu Bị mới tới Từ Châu, đã từng được Lã Bố khoản đãi. Trong bữa tiệc, Lã Bố để cho Nghiêu phu nhân mời rượu, kết quả lại chọc tức Lưu Bị. Cho nên Nghiêu phu nhân rất lo lắng, mới để cho Điêu Thuyền thiết yến khoản đãi riêng Lưu Sấm.

Lưu Sấm vội vàng nói lời cảm tạ, hắn vén áo ngồi bên cạnh lan can, đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Điêu Thiền nhìn chăm chú làm hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Không kìm nổi hắn cúi đầu ho nhẹ mấy tiếng.

Nhưng vào đúng lúc này, ánh mắt hắn bất chợt nhìn ra ngoài phố, tròng mắt không khỏi nhíu lại, tỏ vẻ suy tư.