Lưu Sấm lập tức mỉm cười.
- Nói như vậy là ta đã giải quyết xong một phiền phức rồi.
Từ Thịnh đánh chiếm Giao Đông và Tức Mặc, dù thế cục ổn định nhưng cũng không am hiểu chính vụ. Y đã nhiều lần phái người đến thỉnh cầu Lưu Sấm phái người đến làm quan.
Nhưng trong tay Lưu Sấm nào có thừa người? Hoàng Trân ở Vịnh Giao Châu bận tối mặt tối mũi, Từ Dịch thì bắt tay vào việc làm đồn điền. Trịnh Nhân trấn chủ Đông Võ, Lã Đại và Bộ Chất thì phụ trách giải quyết những chuyện xung quanh Lưu Sấm. Gia Cát Lượng thì tuổi còn quá nhỏ … Còn về Hoàng Thiệu, Lưu Sấm cảm thấy đây chính là một tên tham mưu, bày mưu tính kế, có lẽ là y được. Nhưng nếu phái y đi thống trị địa phương, chỉ sợ chưa đầy mấy tháng y sẽ tạo phản ngay.
Nếu Vương Tu có thể … Trong lòng Lưu Sấm đã có phương án suy tính.
Hắn và Gia Cát Lượng ngồi trên gò đồi nói chuyện.
Gió xuân thổi vào mặt khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái.
Đúng lúc này tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến.
Một gã đưa tin, bỏ ngựa lớn tiếng la lên:
- Công tử, công tử, xảy ra chuyện lớn không hay rồi!
- Chuyện gì?
Lưu Sấm ngẩn người ra, đứng dậy nhìn về phía dưới đồi.
Gia Cát Lượng thì như một cái đuôi nhỏ theo sau Lưu Sấm.
- Quản tướng quân phái người đến đưa tin, nói Từ Châu mang một đội binh mã chuẩn bị đến Cao Mật muốn tìm công tử tính sổ.
- Người của Từ Châu, tìm ta tính sổ?
Lưu Sấm vừa nghe thấy lập tức ngạc nhiên.
Từ Châu, đó không phải người của Lã Bố sao? Lưu Sấm do dự một chút rồi vội vàng nói:
- Có biết chủ tướng của đối phương là ai không?
- Không rõ lắm, Quản tướng quân nói, xin công tử sẵn sàng chuẩn bị.
Nói cách khác là Quản Hợi muốn thả đi? Quản Hợi không thể phản bội Lưu Sấm, nếu ông muốn thả, vậy chắc chắc chỉ có một nguyên nhân: người Từ Châu đến không có ác ý.
Nghĩ đến đây Lưu Sấm gật đầu.
- Được rồi, ta biết rồi, ngươi về trước đi.
Người đưa tin vội vàng rời đi, Lưu Sấm lại nhíu mày.
Người Từ Châu tới … giữa ta và Lã Bố hình như không có mối quan hệ tốt đến như vậy.
Hắn quay lại nhìn Gia Cát Lượng, cũng thấy vẻ mặt của Gia Cát Lượng mờ mịt … có lẽ chuyện này hỏi Gia Cát Lượng cũng không rõ.
- Chúng ta về đi.
Lưu Sấm nhảy lên ngựa, mang theo đám người Gia Cát Lượng về Cao Mật.
Đâu biết, ở cửa viện Trịnh gia hẳn lại bị người ta ngăn lại.
- Ngươi chính là Lưu Mạnh Ngạn.
Xem tuổi của người kia, khoảng trên hai mươi tuổi, nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi.
Lưu Sấm ra hiệu cho Chu Thương thả người kia ra, vì hắn nhìn ra được ngươi này cũng không có gì nguy hiểm.
- Ta chính là Lưu Sấm, ngươi là ai?
- Lưu Mạnh Ngạn, mau giao muội muội ta cho ta.
Lưu Sấm nghe thấy lập tức kinh hãi, mắt trừng to thốt lên:
- Ngươi là ai? Muội muội của ngươi là ai?
- Muội muội để lại thư nói là phải đến tìm ngươi. Ngươi đừng có phủ nhận, ta có thư làm chứng.
Người kia bắt lấy cánh tay của Lưu Sấm tức giận quát.
Lần này, Lưu Sấm bối rối thực sự.
- Khổng Minh, đệ biết y không?
Hắn quay đầu lại hỏi Gia Cát Lượng.
Trong phủ Lưu Sấm hiện tại chỉ có ba người con gái: Mi Hoán, Cam phu nhân và Gia Cát Linh.
Ca ca của Mi Hoán, Lưu Sấm có biết. Hiện Mi Phương đang ở dưới trướng của hắn cho nên nói "muội muội" này tất nhiên không phải Mi Hoán. Cam phu nhân? Cô ấy có nói sư huynh của mình đã mất, hiện giờ trong nhà không còn ai là người thân, cho nên cũng không có liên quan đến cô ấy. Không phải Mi Hoán, không phải Cam phu nhân, vậy chỉ có thể là Gia Cát Linh. Trên Gia Cát Linh còn có một anh trai và một chị gái. Cho nên Lưu Sấm nghĩ như vậy, có lẽ người thanh niên này có liên quan đến Gia Cát Cẩn. Nhưng vẻ mặt của Gia Cát Lượng thì vẫn mơ hồ.
- Đệ không quen y.
Trong lòng Gia Cát Lượng âm thầm cảnh giác.
Một "muội muội" chạy đến từ lúc nào thế? Các cô gái bên cạnh Lưu Sấm, đương nhiên Gia Cát Lượng phải rõ.
Cho nên y cũng thấy kì lạ, người đàn ông này chẳng lẽ điên rồi sao, nếu không sao lại đến đòi Lưu Sấm "muội muội".
Nhà vàng giấu nhiều người đẹp? Hình như cũng không phải.
Thường ngày Lưu Sấm sống rất có quy luật, bình thường Gia Cát Lượng cũng biết hành tung của Lưu Sấm, cho nên ra ngoài tìm đàn bà cũng không thật lắm.
Vẻ mặt của Lưu Sấm xấu hổ, muốn tránh người đàn ông kia nhưng người này cứ khăng khăng lôi y phục của hắn.
- Huynh đài, huynh hãy buông tay ra trước đi. Đây là nhà ta, ta không trốn đi đâu được. Huynh có lời nào chi bằng cứ nói rõ ra. Tuy ta không phải hạng người lương thiện nhưng cũng không dọa nam nạt nữ bao giờ. Có phải huynh đã hiều lầm không? Chuyện trong nhà của ta, mọi người đều rõ, muội muội của huynh là ai?
Bên ngoài có tranh chấp không ít người vây đến xem, Đám Mi Hoán nghe phong thanh cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Lưu Sấm phát hiện, không ngờ Trịnh Huyền và Bỉnh Nguyên cũng ở nhà. Hai người cũng có vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn Lưu Sấm cũng không tốt lắm.
- Buông tay ra.
Lưu Sấm tức giận.
- Ta không buông, ngươi giao muội muội của ta ra đây.
- Ta đã nói rồi, ta không biết muội muội ngươi là ai … Ta chưa từng gặp cô ta.
Lưu Sấm càng căng thẳng càng nói nhầm.
Sau đó là dưới cơn giận giữ tóm cổ người đàn ông kia lôi anh ra vào phủ.
- Tất cả giải tán đi, hiểu lầm thôi.
Chu Thương vội dẫn người xua đám người kia đi, sau đó đóng chặt cửa phủ lại.
Lưu Sấm hầm hừ mang người kia vào phòng khác rồi đã anh ra xuống đất:
- Bây giờ đã đến nhà ta rồi, cứ buông tay ra trước rồi có gì từ từ nói chuyện. Ngươi nhìn đi, Trịnh Công cũng ở đây, nếu ta muốn cướp muội muội của ngươi thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao … Có gì cứ từ từ nói, rốt cuộc ngươi là ai? Muội muội ngươi là ai? Trong phủ ta nhiều người như vậy, không thể phân biệt được một người.
- Ta … tên là Tuân Khuông.
- Từ từ …
Bỉnh Nguyên đột nhiên mở miệng, chỉ vào người thanh niên kia:
- Ta thấy ngươi rất quen, ngươi nói ngươi tên là Tuân Khuông, lẽ nào là con trai của Hữu Nhược?
- Ngươi là …
- Ta tên là Bình Nguyên, năm đó lệnh tôn mừng thọ bốn mươi tuổi, ta có đến chúc mừng.
- A, chính là Bỉnh Nguyên tiên sinh.
Lưu Sấm ở bên nhìn chỉ thấy đau đầu.
Tình hình này dường như càng lúc càng trở lên phức tạp. Bỉnh Nguyên không ngờ là có quen biết với người kia, hình như là có thế giao? Trịnh Huyền nghi ngờ nói:
- Căn Củ, rốt cuộc đó là ai?
Bỉnh Nguyên cười nói:
- Phụ thân của anh ta, Khang Thành Công cũng nhận ra, đó là Dĩnh Xuyên Tuân Kham Tuân Hữu Nhược.
- Tuân Kham?
Dường như Trịnh Huyền nhớ ra chuyện gì đó, vỗ trán một cái, vẻ mặt lập tức trở lên lo lắng. Tuy nhiên nhìn thấy Mi Hoán, Cam Ngọc và Gia Cát Linh ở bên có vẻ nghi ngờ. Lúc nhìn Tuân Khuông, mặt lại xị xuống cười bất đắc dĩ.
- Ngươi là con trai của Hữu Nhược?
- Tuân Khuông, bái kiến Khang Thành Công.
- Muội muội của ngươi là Tuân Đán sao?
- Đúng vậy.
Trịnh Huyền liên tục cười khổ rồi đột nhiên quay đầu nói:
- Mạnh Ngạn, chuyện này e rằng lão phu không giúp được y rồi, đây là chuyện tốt khi Tử Kì còn sống đã làm. Hoán nha đầu, Cam nương tử, còn cả Linh nha đầu mấy người ra hậu viện ngắm hoa đi. Chuyện này ta sẽ từ từ nói sau với mấy người … Ha ha, nhưng ta cam đoan, Mạnh Ngạn cũng không phải dọa con gái người ta đâu. Chuyện này đúng là không liên quan đến hắn.
- Thế phụ, người làm gì vậy?
Lúc này Lưu Sấm không hiểu ra sao cả, nhìn Trịnh Huyền mang ba cô gái đi, nghi ngờ khó hiểu.
Trịnh Huyền quay đầu lại hung tợn mắng:
- Đồ khốn khiếp, lão phu muốn giải quyết phiền toái cho ngươi … tốt nhất là ngươi giải quyết chuyện của Tuân Khuông trước đi, y nói không sai đâu, chuyện này e rằng ngươi không thoát được đâu.
Nói xong ông liền đi mất.
Vẻ mặt của ba người Mi Hoán mơ màng, nhưng không dám không đi theo Trịnh Huyền.
Mi Hoán trợn trừng mắt lên nhìn Lưu Sấm, thầm nghĩ: rốt cuộc là Đại Hùng làm chuyện gì mà lại phải để Khang Thành Công ra mặt?
- Huynh đài, bây giờ có thể nói được rồi, ta thực sự không biết muội muội của huynh … Chẳng những ta không biết cô ta mà đến cha huynh ta cũng không quen.
Đúng là Lưu Sấm không biết Tuân Khuông là ai! Hắn biết, họ Tuân là thế gia vọng tộc Dĩnh Xuyên, nhưng hắn cũng chỉ biết rõ là có Tuân Úc và Tuân Du.
Về phần Tuân Kham và những người khác thì đều không biết.
Lưu Sấm hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ là có quan hệ gì đó vào Tuân gia? Nhưng mặc dù vậy, thì có quan hệ gì với ta? Ta không biết người của Tuân gia mà! Tuân Khuông nổi giận:
- Tên này, sao ngươi lại vô lễ như thế? Gia phụ quan tâm đến ngươi còn hòa giải cho ngươi và Đại công tử, ngươi lại nói là không biết gia phụ?
Bỉnh Nguyên ở bên dường như cũng kịp phản ứng, không kìm nổi mà cười ngặt nghẽo.
Lưu Sấm vẫn nhìn Tuân Khuông với vẻ không hiểu gì, nhịn không được nói:
- Huynh đài, chớ vội, có gì cứ từ từ nói. Là chuyện của ta ta sẽ không trốn tránh. Nhưng thực sự ta không biết vị lệnh tôn kia, càng không biết ngươi nói Đại công tử là ai? Ta đắc đội với vị Đại công tử đó khi nào?
- Nguyên Dận … ha ha ha, ta nhớ ra tự của ngươi là Nguyên Dận, đúng không?
Bỉnh Nguyên thấy trận hỗn loạn này thực sự không muốn đứng bên xem nữa vì thế đứng ra nói:
- Ngươi đừng vội, từ từ nói.
Rồi sau đó lại nói với Lưu Sấm:
- Ngươi không biết Hữu Nhược sao?
- Hữu Nhược? Hình như Tuân Úc gọi là Văn Nhược, lẽ là là huynh đệ?
Lưu Sấm gãi đầu, hạ giọng nói:
- Lẽ nào phụ thân của huynh đài này có liên quan đến Tuân Úc sao?
- Tuân Úc, Tuân Úc … Nếu như Văn Nhược nghe thấy câu này không biết sẽ vui thành thế nào nữa.
Dĩnh Xuyên có Tam Nhược. Văn Nhược nhỏ nhất, phụ thân của Nguyên Dận, là tứ ca của Tuân Văn Nhược, tên là Tuân Kham, tự là Hữu Nhược. Còn Đại công tử như Nguyên Dận nói là con cả của Viêm Đàm, Bản Sơ. Ha ha, cha của ngươi bình thường vô cùng khắc nghiệt, nhưng thực ra là người rất dễ động lòng. Khó tránh đến giờ Viêm Đàm vẫn chưa có động tĩnh gì, hóa ra là có Hữu Nhược ngăn cản, ta lại quên mất chuyện này.
Lưu Sấm trầm lặng nhìn Bỉnh Nguyên đang cươi ngặt nghẽo, chỉ có một kích động muốn đánh y.
- Căn Củ tiên sinh, xin hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hiện tại Tuân tiên sinh ta đã biết là vị nào rồi, nhưng có vì sao ông ta lại giúp ta? Còn vị muội muội của huynh đài này là ai? Có quan hệ gì với ta? Cô ấy trốn đi sao lại tìm ta để đòi? Ta đến Cao Mật trăm công ngàn việc … sao lại quen muội muội của anh ta được.
Nào biết tiếng cười của Bỉnh Nguyên càng lớn hơn.
- Mạnh Ngạn, nếu nhạc phụ ngươi nghe thấy những câu này, không thể không rút kiếm liều mạng với ngươi đấy.
Lưu Sấm nghe thấy liền ngạc nhiên trợn mắt nhìn Bỉnh Nguyên.
Lão này ăn nhiều, uống say rồi hay sao mà nói xằng bậy thế? Nhạc phụ ta? Đó không phải nhạc phụ? Từ đâu chui ra một ông nhạc phụ này thế?