Đêm xuống, tuyết rơi rất lớn.
Từng bông tuyết trắng lớn rơi xuống bay lả tả như lông ngỗng, trong thoáng chốc đã nhuộm trắng mặt đất.
Lưu Sấm mặc trên người một chiếc đại bào bằng gấm thêu hoa văn màu xanh nhạt, áo khoác làm bằng da sói, tay vịn tường, đưa mắt nhìn ra xa về hướng tây.
- Binh mã Tiêu Kiến còn bao lâu nữa thì đến?
- Theo thám báo báo lại, tiên phong ba ngàn binh mã của Tiêu Kiến, đã xuất phát, dự kiến sáng sớm ngày mai, có thể đến Huyện Chư.
- Tiêu Kiến tự mình dẫn năm ngàn đại quân, đi phía sau. Nhưng hắn ta đi với tốc độ rất chậm, lại gặp thời tiết như thế này, chỉ sợ sẽ đến muộn hơn một chút.
- Ừ, tuyết rơi rồi!
Lưu Sấm thì thào tự nói.
Đột nhiên, hình như hắn nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói:
- Lập tức phái người báo cho Tử Sơn, bảo y chuẩn bị chăn đệm và quần áo dầy. Sau khi trận tuyết này ngừng, e rằng thời tiết sẽ rất lạnh. Những dân chúng xa xứ chắc chưa chuẩn bị tốt, bảo y trước tiên phải chuẩn bị thật tốt.
- Vâng!
- Còn nữa, bảo y chuẩn bị chút canh gừng chống lạnh. Đi xa như vậy, đám dân chúng nhất định sẽ rất mệt, lại gặp thời tiết như thế này. Ôi, hưng -dân chúng khổ, vong - dân chúng khổ, cũng không biết cuộc sống như vậy, còn tiếp tục bao lâu nữa.
Nếu dân chúng vì vậy mà vong, ta thực thẹn trong lòng. Nói cho Tử Sơn, bảo y không cần để ý tiền bạc, có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút, thì chuẩn bị nhiều hơn một chút, quyền làm là ta đền bù tổn thất.
- Rõ ạ.
Chu Thương lĩnh mệnh mà đi, bước nhanh xuống đường lớn.
Lúc này, đã thấy Gia Cát Lượng lặng lẽ đi vào phía sau Lưu Sấm.
- "Thương tâm Tần quan kinh hành xử, cung khuyết vạn thiên điêu tố liễu thổ".
Hưng - dân chúng khổ; vong - dân chúng khổ. Lưu công tử lời bài hát này tuy tầm thường, nhưng nói rõ bản chất. Lượng ta có chút tò mò, Lưu Công tử ngươi cuối cùng là hạng người gì?
Gia Cát Lượng lộ vẻ mờ mịt, nhìn Lưu Sấm hỏi.
Tên tiểu tử này, hiện giờ có thể nói là xuất quỷ nhập thần rồi. Lưu Sấm cũng không muốn hạn chế y, y muốn thấy gì, muốn biết cái gì, Lưu Sấm sẽ trả lời.
- Khổng Minh cảm thấy, ta là người như thế nào?
- Ta Không biết!
Gia Cát Lượng do dự một chút, hạ giọng nói:
- Nhưng ta biết, dường như Lưu công Tử rất coi trọng đối với nhất tộc Gia Cát ta. Tam Nương Tử có quan hệ thân thiết với tỷ tỷ của ta, nàng muốn giữ lại nhị tỷ của ta. Chỉ có điều Nhị tỷ của ta mặc dù không khó nhìn, nhưng cũng không coi là quốc sắc thiên hương. Mà bên người Lưu công tử, cho dù là Tam Nương Tử hay là vị Cam tỷ tỷ kia, thậm chí ngay cả Đỗ thị hầu hạ Cam tỷ tỷ, đều là mỹ nhân, hơn tỷ tỷ ta gấp bội. Lưu công tử ngươi thật tâm yêu thích Nhị tỷ ta sao? Hay là, có dụng ý gì khác?
Trong lòng Lưu Sấm ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào. Hoán Hoán nói, nàng sẽ nghĩ cách giữ lại Gia Cát Linh, nhưng làm sao lại để tới mức liên quan tới tư tình nhi nữ? Nói thật, bây giờ trong lòng Lưu Sấm chỉ có Mi Hoán.
Cam phu nhân hay Đỗ thị đều xinh đẹp hơn so với Mi Hoán, nhưng Lưu Sấm không để ở trong lòng.
Hắn vốn không phải là người đa tình, nguyện vọng lớn nhất ở kiếp trước của hắn, đơn giản là tìm được một cô gáithật tâm, không đến mức khó coi đã mãn nguyện cả một đời. Sau khi tái sinh, có thể yêu được Mi Hoán, đối với Lưu Sấm mà nói đã cảm thấy mỹ mãn. Về phần những nữ nhân khác Kỳ thật Lưu Sấm căn bản không có suy nghĩ đến phương diện kia. Hơn nữa, hắn cũng không có tinh lực để suy nghĩ đến. Mỗi ngày ngoài hành quân đánh giặc ra, tất cả tinh lực của Lưu Sấm đều ném vào sự sinh tồn trước mắt, trong lòng làm sao có thể nghĩ ngợi lung tung như vậy? Hoán Hoán rốt cuộc đã nói gì với Gia Cát Linh?
Lưu Sấm không biết trả lời như thế nào. Hắn tự cười, vừa muốn mở miệng, thì chợt nghe tiếng quân tốt ở bên cạnh la lớn:
- Công tử mau nhìn, Huyện Chư cháy lớn rồi! Hắn vội vàng xoay người, đưa mắt nhìn ra xa về hướng tây.
Nhìn thấy bầu trời đêm ở phía tây gần như bị ánh lửa nung đỏ. Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Lưu Sấm vẫn có thể cảm nhận được, ở Huyện Chư lửa đang cháy rất mãnh liệt. Huyện Chư cháy lớn, chứng minh Hoàng Trân và Võ An Quốc bọn họ đã bắt đầu hành động.
- Khổng Minh, lập tức gọi Văn Hướng đến.
Gia Cát Lượng vốn là muốn cùng Lưu Sấm nói chuyện một chút, lại bị Huyện Chư bị đốt cháy làm cho cản trở.
Nhưng mà, y cũng biết, Huyện Chư cháy lớn cùng với chiến sự đã sém đến lông mày. Lúc này, nếu nói chuyện khác với Lưu Sấm, hắn cũng không có lòng dạ nào. Vì thế xoay người, Gia Cát Lượng liền vội vàng rời đi. Chỉ một lát sau, Từ Thịnh đã thở hồng hộc chạy tới.
- Văn Hướng, nhanh chóng phái một đạo nhân mã, tiếp ứng Bá Tá và Nguyên Tắc. Phòng ngự trong thành đã chuẩn bị xong hết chưa?
- Công tử yên tâm, trong thành đã chuẩn bị xong, nếu Tiêu Kiến có can đảm tiến đến, là đủ khiến hắn ta đầu rơi máu chảy.
Huyện thành Đông Võ là một hạ huyện, cho nên chỉ có một cửa thành.
Căn cứ vào quy mô của huyện thành, cửa thành cũng có sự khác biệt rất lớn.
Trung huyện hai cửa thành, thượng huyện bốn cửa thành Huyện Đông Võ này chỉ có một cửa thành, đối với Lưu Sấm mà nói, thực sự là một chuyện tốt. Ít nhất hắn có thể tập trung binh lực, không cần phải lo lắng Tiêu Kiến bày chiêu gì. Một cửa thành, chẳng khác nào muốn thừa nhận tất cả áp lực; nhưng đối với Tiêu Kiến mà nói, hắn ta cũng chẳng khác nào phải đối mặt với toàn bộ lực lượng trong tay Lưu Sấm.
Ai mạnh ai yếu, trước mắt còn chưa thể biết được.
Sau khi Từ Thịnh lĩnh mệnh rời đi, Lưu Sấm tay vịn vào góc tường, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
- Khổng Minh, nửa đêm về sáng chắc rất lạnh, ngươi không cần ở đây, về với tỷ tỷ của ngươi đi. Ta chắc rằng nàng bây giờ cũng rất lo lắng, ngươi ở lại bên cạnh nàng, nàng cũng có thể an tâm một chút. Hai ngày này, ngươi không cần đi lại nhiều, cứ ở trong huyện nha đi.
- Lưu công tử, thật ra ngươi biết ta đang lợi dụng ngươi, đúng không?
Lưu Sấm hơi sửng sốt, đột nhiên mỉm cười.
- Lợi dụng hay không lợi dụng không sao cả, ngươi lợi dụng ta, chẳng phải đó là một loại công nhận đối với ta đó sao. Con người không sợ bị lợi dụng, sợ nhất là không người nào nguyện ý lợi dụng, vậy hắn ta chẳng khác nào mất đi giá trị sinh tồn. Chỉ cần có lợi đối với tất cả mọi người, cho dù bị lợi dụng một chút, có ngại gì? Khổng Minh không cần vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, thật ra ta cũng muốn một trận đại thắng.
Gia Cát Lượng lập tức trầm mặc! Y lần đầu tiên nhìn thấy có người sau khi bị lợi dụng, thái độ lại tỏ ra độ lượng như vậy.
- Nhưng mà
- Không nhưng nhị gì nữa, mau trở về đi.
Lưu Sấm trầm giọng nói:
- Khoảng thời gian này, ngươi chớ đi lại linh tinh, nếu không sẽ lẫn vào trong sự vụ quân ta. Chăm chỉ đọc sách, tốt nhất xem lại một lượt sách mà gia phụ ta để lại. Sau khi trận chiến này chấm dứt, ta hy vọng ngươi có thể đi cùng ta tới chỗ Cao Mật một chuyến.
- A?
Gia Cát Lượng sửng sốt, mặt chợt lộ ra sự vui mừng.
Lưu Sấm lại nghiêm mặt nói:
- Gia phụ và Khang Thành Công có chút giao tình, làm vãn bối, ta nên đến thăm hỏi. Chỉ có điều con người của ta, ăn nói kém, cũng nên có người đi tới giúp ta một chút. Về phần có bái Khang Thành Công làm thầy hay không, phải xem chính tạo hóa của ngươi. Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi đi gặp Khang Thành Công, những việc khác phải dựa vào sự cố gắng của ngươi. Cho nên Ngươi hiểu được, thì chăm chỉ đọc sách đi.
Nói xong, Lưu Sấm xoay người, không hề để ý tới Gia Cát Lượng.
Trong lòng Gia Cát Lượng vui mừng quá đỗi, đồng thời cũng có một tia cảm động khó nói nên lời.
Lưu công tử này, mặc kệ mục đích hắn là gì, ít nhất hắn thực sự quan tâm ta.
Từ sau khi thúc phụ mất, trọng trách của Gia Cát bộ tộc đè nặng trên vai của Gia Cát Lượng. Vẻ bề ngoài, y can đảm cẩn trọng, trầm tĩnh giỏi giang. Nhưng ở sâu trong nội tâm, y làm sao không hy vọng có thúc phụ, hoặc huynh trưởng ở bên cạnh, mà không phải một thân y đơn độc đối diện.
Sự xuất hiện của Lưu Sấm, dường như đem lại cho Gia Cát Lượng một cảm giác an toàn. Đặc biệt vừa rồi, Lưu Sấm sắc mặt nghiêm túc lời nói mạnh mẽ, càng làm cho y thấy như đang đứng trước mặt thúc phụ Gia Cát Huyền.
Trong lúc đó, Gia Cát Lượng cảm thấy, vị Huyền Đức Công Lưu Sứ quân kia dường như cũng thường thôi. Ít nhất, hắn ta không giống như Mạnh Ngạn ca ca, mười tám tuổi đã phải gánh vác trọng trách lớn như thế. Lúc Lưu Sứ quân mười tám tuổi, còn không biết đùa bỡn ở phương nào đâu.
Ít nhất theo điểm này mà nói, Lưu Sấm so với Lưu Sứ quân là mạnh hơn! Từ ban đầu, y sùng bái đối với Lưu Bị, có ác cảm đối với Lưu Sấm, thậm chí đề phòng rất cẩn thận, đến hiện tại, Gia Cát Lượng chung quy vẫn so sánh Huyền Đức Công và Lưu Sấm, giữa hai người vẫn có sự khác biệt, Huyền Đức Công có khoan dung độ lượng nhân hậu, nhưng lòng dạ không độ lượng bằng Mạnh Ngạn ca ca. Tuy rằng Mạnh Ngạn ca ca có đôi khi vô cùng tàn nhẫn, nhưng nhân đức trong lòng, cũng không kém hơn Lưu Sứ quân, có lẽ so với Lưu Sứ quân có phần độ lượng hơn.
- Lưu công tử, Lượng xin cáo từ trước.
- Đi đi!
Lưu Sấm cũng không quay đầu lại, đứng chắp tay sau góc tường chắn.
Đại tuyết rơi lả tả đầy trời, rơi lên người hắn, đem tóc, quần áo của hắn đều nhuộm thành màu trắng. Một trận gió thổi tới, làm tay áo tung bay lên. Nhìn bóng lưng cao lớn kia làm cho Gia Cát Lượng cảm nhận được một loại cảm giác an toàn.
Y đứng ở trước đường lớn, nhìn Lưu Sấm một lát, rồi bước nhanh dọc theo đường lớn, đi xuống cầu thang.
Đại chiến, đang đến!