Đại Uyển mã rất tốt. Ở hậu thế cũng hiếm gặp. Lưu Sấm đã từng cưỡi ngựa, nhưng phần lớn là
loại Canh mã hoặc Dẫn mã, so với Đại Uyển mã trước mắt thì đúng là rác
rưởi.
- Muốn không, ngươi thử cưỡi xem?
- Ta… thôi đi, ta còn phải đến Y Lô, chậm trễ nữa thì không đến kịp mất.
Mi Hoán chu miệng nhỏ nhắn nói:
- Đang yên đang lành, đến Y Lô làm gì?
- Lần này không chỉ giúp Hợi Thúc đưa ít đồ mà còn thuận tiện làm chút việc vặt nữa.
Ánh mắt Mi Hoán sáng lên, nói:
- Vậy ta đi cùng ngươi!
- Hả?
Trong lòng Lưu Sấm hiển nhiên rất vui, mặc dù Mi Hoán là nữ hài tử, nhưng Y Lô cũng không quá xa, cũng không có gì bất tiện
- Tam nương tử muốn đi, ta đương nhiên cao hứng, chỉ có điều…
- Hì hì, ngươi đồng ý là được rồi!
Mi Hoán không đợi Lưu Sấm nói xong, liền phồng miệng, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Nhị huynh trở về, liền vội vàng xử lý tạp sự, căn bản không ai chơi
cùng ta. Dù sao Y Lô cũng không xa, ta cho người nói với huynh ấy một
tiếng là được.
Nói xong, nàng quay đầu lại hô lớn:
- Mi Nguyên!
Một thanh niên từ một khúc rẽ chạy đến hỏi:
- Tam tiểu thư có gì chỉ bảo?
- Ta muốn đi Y Lô, ngươi trở về nói với Nhị huynh một tiếng, trước khi trời tối ta sẽ trở về.
Mi Nguyên vừa nghe lập tức kinh hãi, nói:
- Tam tiểu thư, vạn lần không được… ở Y Lô rất loạn, hơn nữa lúc này là
lúc hải tặc thường lui tới nhất, nếu chẳng may xảy ra sai sót…
Mi Hoán hừ một tiếng, nói:
- Hôm qua suýt nữa thì ta sai sót rồi, sao lúc đó không thấy ngươi ngăn cản?
- Hơn nữa, Hùng ngốc đi cùng ta, nhất định sẽ bảo vệ ta chu toàn… Hùng ngốc, ngươi nói đúng không?
Mi Hoán phồng miệng nhìn Lưu Sấm.
Lúc này, Lưu Sấm cũng đành mặc kệ, gật đầu đáp ứng:
- Tất nhiên rồi, ta đương nhiên sẽ bảo hộ Tam nương tử chu toàn.
Mi Hoán mỉm cười.
Nụ cười của nàng rạng rỡ vô cùng.
Nàng nói với Mi Nguyên:
- Quyết định vậy đi… Hơn nữa, không phải còn có Mi Thiệp đi theo hay
sao, trên đường chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu. Mi Thiệp, Mi
Thiệp.
Một thanh niên từ phía sau Mi Nguyên đứng ra chắp tay nói:
- Tam tiểu thư, có gì chỉ bảo?
- Ngươi đánh xe đi!
- Hả?
Mi Hoán cũng mặc kệ vẻ mặt như thế nào, vẫy vẫy Lưu Sấm nói:
- Hùng ngốc, ngươi cưỡi con ngựa này, ta cưỡi ngựa của Mi Thiệp ... Hi
hi, không phải ngươi vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa sao? Nhân cơ hội này,
ta sẽ dạy cho ngươi cưỡi ngựa. Hì hì, không biết ngươi có học được không nữa.
Mi Thiệp vẻ mặt đau khổ, trong lòng vạn lần không muốn.
Nhưng Mi Hoán đã mở miệng, cho dù có không muốn thì cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Lưu Sấm cũng rất đau đầu, bởi vì hắn thật sự không biết cưỡi ngựa. Ngựa ở kiếp trước chạy rất chậm, đương nhiên không thể so với chiến mã. Hơn
nữa, lúc Lưu Sấm đi đến trước mặt con ngựa này thì mới phát hiện trên
người nó có một cái nệm êm làm từ gấm Tứ Xuyên. Bên cạnh yên ngựa chỉ
treo một cái bàn đạp, so với bàn đạp trong ấn tượng của Lưu Sấm hoàn
toàn bất đồng. Cũng may con bạch mã này tính tình cũng tốt, không quá
bài xích Lưu Sấm. Dưới sự thúc giục của Mi Hoán, hắn đạp dây leo lên
ngựa, lập tức có cảm giác không tự nhiên.
Không có yên ngựa song đăng (hai bàn đạp), nhất định phải dùng eo và chân ngồi vững.
Cũng may Lưu Sấm tập võ nhiều năm, eo và chân tất nhiên rất vững.
Mi Hoán thì cưỡi ngựa của Mi Thiệp, vừa chỉ điểm Lưu Sấm yếu quyết cưỡi
ngựa, vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lưu Sấm mà cười khanh khách
không ngừng.
- Huynh trưởng, phải làm sao bây giờ?
Mi Nguyên nhìn Mi Thiệp, vẻ mặt khó xử.
Mi Thiệp thở dài một hơi, ngồi trên xe ngựa, nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, đột nhiên nhổ phì một ngụm nước bọt.
- Nên làm gì thì làm!
Y hạ giọng nói:
- Nhị lão gia đã dặn, chúng ta phải nghe lời Tam tiểu thư, còn có thể
làm gì nữa? Ngươi trở về, thông báo với Nhị lão gia, kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nhị lão gia. Ta theo Tam tiểu thư và tên tiểu tử kia đến Y Lô.
Cũng không biết Tam tiểu thư bị gì, lại thân thiết với tên nhà quê kia
như vậy… Ta phải chú ý hắn, tránh làm hỏng đại sự của lão gia.
Nghĩ đến đây, Mi Thiệp vung roi đánh xe, giục ngựa đuổi theo hai người Lưu Sấm và Mi Hoán.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++++
Xã Y Lô cách huyện Cù khoảng ba mươi dặm.
Nếu ra sức vung roi thúc ngựa, một canh giờ là đến. Chỉ tiếc, gặp tên gà mờ kỹ thuật cưỡi ngựa như Lưu Sấm, dù làm thế nào cũng không thể đi
nhanh được. Ngược lại, đi một lúc lại ngừng, không ngừng điều chỉnh
phương hướng. Bình thường lộ trình mất nửa canh giờ thì bây giờ phải mất gần ba canh giờ.
Đến chính ngọ thì mới tới Xã Y Lô.
Lưu Sấm gần như từ trên lưng ngựa lăn xuống, đứng trên mặt đất lảo đảo một phen.
Trước đây cảm thấy cưỡi ngựa là một chuyện rất thoải mái, nhưng sau khi
nếm trải, Lưu Sấm liền không cảm thấy thoải mái nữa. Không nói đến việc
điều khiển ngựa, chỉ riêng việc dựa vào lực eo và chân để duy trì cân
bằng cũng đã là chuyện vất vả rồi. Nói là khống chế ngựa, không thể chỉ
dựa vào mấy chữ là có thể giải quyết. Nhất định phải quen thuộc tính
ngựa, khống chế lực ngựa, càng không thể chọc giận nó.
Trên đường nếu xảy ra chuyện, càng phải có phản ứng nhạy bén.
Lưu Sấm ngã từ trên ngựa xuống hai lần, một lần vì không khống chế tốt
lực dây cương, bị bạch mã hất ngã, còn suýt nữa bị đạp một cái. Lần khác là vì ven đường đột nhiên nhảy ra một con thỏ, bạch mã thất kinh, lại
khiến Lưu Sấm rớt xuống lần nữa.
Mặc dù hai lần ngã ngựa, nhưng ngược lại Lưu Sấm cũng thu được nhiều
kinh nghiệm. Ít nhất là khi đến Xã Y Lô thì đã cưỡi tốt hơn.
- Tốt cái gì mà tốt, chẳng qua chỉ ngồi yên trên lưng ngựa mà thôi, đúng là một con gấu ngốc…
Lưu Sấm chật vật, Mi Hoán dọc đường cười trêu không dứt:
- Hùng ngốc, kỵ thuật của ngươi thật quá kém! Đừng nói là xông trận, chỉ cưỡi ngựa đột kích, e rằng ngươi cũng không làm được. Sau khi trở về,
ta nhất định phải huấn luyện ngươi mới được, bằng không, ta sẽ bị người
khác cười nhạo mất. A, còn con ngựa này sẽ do ngươi chăm sóc.
- Cái gì?
Lưu Sấm chấn động, nhìn Mi Hoán hồi lâu không thốt nên lời.
Nhưng hắn đã nghe Chu Hợi nói qua, năm nay ngựa rất đắt đỏ. Đừng nói là
ngựa tốt như Đại Uyển, cho dù là Xa mã, Canh mã cũng đã mất từ tám ngàn
đến hai vạn tiền rồi. Chiến mã bình thường, khoảng hai vạn đến mười vạn, mà thớt bạch mã này của Mi Hoán, phỏng chừng phải hai mươi đến hai lăm
vạn. Mi Hoán nói Lưu Sấm chăm sóc nó, cũng không khác gì đem con ngựa
này cho hắn.
Lễ vật trân quý như vậy khiến Lưu Sấm cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, có chút bối rối. Ngay cả Mi Thiệp đang đánh xe cũng nhíu mày, nói:
- Tam tiểu thư, con ngựa này là Lưu sứ quân tặng cho mà.
Mi Hoán trầm mặt nói:
- Thì sao? Nếu hắn đem ngựa tặng cho ta, thì là ngựa của ta… Bây giờ ta giao cho Đại Hùng chăm sóc, có liên quan gì hắn?
- Chuyện này…
- Ngươi đừng lắm lời, có tin sau khi trở về, ta bảo Nhị huynh đưa ngươi đến ruộng muối không?
Mi Thiệp họ Mi, chẳng qua chữ “Mi” này không phải là nhà họ “Mi”, mà là
được ban thưởng cho. Phụ thân là lão nhân của Mi gia, bởi vì có lập
nhiều công lao cho nên được ban cho họ “Mi”. Đây cũng là một loại thủ
đoạn lung lạc lòng người của thế gia cường hào, nhưng nói cho cùng thì
hắn và Mi gia cũng không hề có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, chẳng qua chỉ
là một nô bộc, ở Mi gia cũng không có địa vị gì đáng kể.
Ruộng muối, chính là căn cơ của Mi gia. Mi gia dựa vào chế muối, buôn
muối mà lập nghiệp, tất nhiên vô cùng xem trọng ruộng muối. Chẳng qua,
công việc ở ruộng muối rất vất vả, Mi Thiệp cũng biết rõ điều này. Cho
dù đến ruộng muối làm quản sự thì cũng rất vất vả, hơn nữa cũng không có lợi lộc gì. Hiện nay y theo Mi Phương làm việc, ở Cù huyện cũng được
xem là một nhân vật. Nếu thực sự đến ruộng muối thì quả là xui xẻo… Lại
nói, chuyện này sớm muốn gì Đại lão gia cũng biết, ta cần gì phải tự
rước phiền phức?
Nghĩ đến đây, Mi Thiệp liền ngậm miệng.
Mi Hoán nhìn Lưu Sấm, nói:
- Hùng ngốc, ngươi phải chiếu cố Trân Châu thật tốt.
Trân Châu chính là tên của con bạch mã này. Bởi vì hai tròng mắt của nó
sáng như Trân Châu, cho nên Mi Hoán mới đặt cho nó cái tên này.
Lưu Sấm nhìn bạch mã, lại nhìn Mi Hoán, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Tam nương tử, cô đã đưa ta rồi thì đừng hối hận đấy.
Mi Hoán nhăn mũi, phì cười:
- Nếu như nó ủy khuất thì ngươi cứ chờ xem.
Nàng đến gần, sóng vai đi cùng Trân Châu và Lưu Sấm.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Bãi Diêm Thủy!
Mi Thiệp ở phía sau nói:
- Tam tiểu thư, tốt nhất là tìm một nơi trong trấn để nghỉ chân, để ta và Đại Hùng mang thứ đó đi giao là được rồi.
Bãi Diêm Thủy cực kỳ hỗn loạn, long xà hỗn tạp, cũng không phải là chốn đất lành.
Mi Hoán cười đáp:
- Sợ gì chứ, dù sao cũng có Hùng ngốc ở đây, hắn sẽ không để ta thiệt thòi đâu… Phải không, Hùng ngốc?
Lưu Sấm cười thật thà, gật đầu tán thành.
Gặp phải hai chủ nhân như vậy, Mi Thiệp cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu
như Mi Hoán đã quyết định thì cứ nghe theo nàng thôi… Dù sao nếu xảy ra
chuyện cũng có Lưu Sấm gánh vác. Nếu lúc này đắc tội với vị đại tiểu thư nay, khi đó mới xui xẻo. Thôi, không bằng cẩn thận một chút! Với danh
tiếng của Mi gia, kẻ nào dám đến trêu chọc chúng ta chứ?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút. Mi Thiệp rút từ bên
hông một thanh thủ đao, đặt bên cạnh người sau đó vung roi đuổi theo.
- Tam nương tử?
- Sao?
- Cô không tức giận chứ?
Mi Hoán ngẩn ra, chợt quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Sấm, nói:
- Ngày hôm qua, sau khi trở về ta đã suy nghĩ rất lâu, chuyện gì đã
khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy. Nhưng Hùng ngốc vẫn là Hùng ngốc, ta biết rằng cho dù gặp chuyện gì thì ngươi vẫn giúp đỡ ta, bảo vệ ta,
đúng không?
Lưu Sấm muốn nắm bàn tay nhỏ bé của Mi Hoán, nhưng lại không có dũng khí.
Tuy nhiên, hắn vẫn gật đầu thật mạnh, nói:
- Hùng ngốc vĩnh viễn là Hùng ngốc của Tam nương tử, Tam nương tử cũng vĩnh viễn là Tam nương tử của Hùng ngốc.
Nụ cười của Mi Hoán càng thêm rạng rỡ.
- Nếu đã vậy thì tại sao ta phải giận ngươi chứ?
Trong lòng Lưu Sấm lập tức dâng lên một dòng nước ấm. Hắn và Mi Hoán sóng vai nhau, không biết từ lúc nào đã đến bãi Diêm Thủy.
Cái gọi là bãi Diêm Thủy vốn chỉ là một bãi ruộng muối bỏ đi. Bởi vì
nước mặn cho nên mới có tên là Diêm Thủy. Nơi này nghe nói chính là cố
hương của đại danh tướng Chung Ly Muội… Sau khi Chung Ly Muội chết, nơi
này liền bị trưng thành quan điền, cũng trở thành ruộng muối của Xã Y
Lô. Sau này, bởi vì quy mô ruộng muối của Xã Y Lô quá nhỏ, cho nên không thể cung ứng đủ.
Thời Nhậm Sở Vương vì muốn tăng sản lượng muối ăn, nên phế bỏ ruộng muối ở Xã Y Lô, xây dựng ruộng muối ở Diêm Độc, ruộng muối ở Xã Y Lô liền
biến thành bãi Diêm Thủy. Bởi vì Xã Y Lô tiếp giáp huyện Hải Tây, giữa
huyện Cù và Hải Tây, việc thống trị có chút phiền toái, vì thế quản phủ
liền làm ngơ không đoái hoài đến. Sau Loạn khăn vàng, bãi Diêm Thủy liền biến thành một khu chợ đen, trà trộn rất nhiều kẻ liều mạng.
Vừa tiến vào bãi Diêm Thủy, Lưu Sấm liền cảm giác được bầu không khí
khẩn trương tràn ngập. Cảm giác này thật giống như tiểu hòa thượng Thập
Phương mang theo Kim Phật trong “Thiện Nữ U Hồn”, bước vào chợ liền cảm
thấy khẩn trương và bất an. Lọt vào tầm mắt là những người quần áo tả
tơi. Hoặc là trong tay lăm lăm đao kiếm, diện mạo dữ tợn…
Sau khi ba người Lưu Sấm đi vào bãi Diêm Thủy, một cặp ánh mắt lập tức
dừng trên thân ba người. Trong con ngươi đó tràn ngập tia tham lam, hung tàn, khiến Mi Hoán kinh hãi, theo bản năng đi sát Lưu Sấm, nắm chặt lấy tay hắn. Mà tình huống của Mi Thiệp cũng không tốt lắm, sắc mặt nhất
thời trắng bệch.
Lưu Sấm cũng cảm thấy tình huống không ổn, đang muốn an ủi Mi Hoán,
không ngờ có người đột nhiên xông đến. Mi Thiệp còn chưa kịp trở tay,
đợi khi y kịp phản ứng định nhảy xuống xe thì đã thấy người đó kêu thảm
một tiếng, ngã trên mặt đất, thậm chí còn lăn hai vòng.
Mi Thiệp dừng xe, nhảy xuống.
Y muốn đi lại kiểm tra, nào ngờ xung quanh vây lại một đám người, đem cả ba vây vào giữa.
- Chuyện gì đây, đụng vào người ta còn muốn chạy sao?
Một đại hán cường tráng diện mục hung ác tiến lên túm lấy cánh tay Mi Thiệp.
Một người khác thì đi đến bên người đang nằm trên đất kêu rên lăn lộn, giả vờ kiểm tra một phen rồi nói:
- Đại huynh, một chân của Tiểu Mã gãy rồi.
- Cái gì?
Đại hán cường tráng lập tức giận dữ, lại càng giữ chặt lấy Mi Thiệp.
- Các ngươi đụng vào người khác, sao có thể bỏ đi, còn không mau đền tiền.
- Đúng, đền tiền đi!
Người xem mồm năm miệng mười hò hét, bộ dạng như không đền tiền thì sẽ không chịu bỏ qua.
Lưu Sấm đưa tay kéo Mi Hoán ra sau, để nàng dựa vào càng xe, sau đó lạnh lùng nhìn tình huống phát sinh.
Đột nhiên, hắn bước lên một bước, khí dâng lên trong đan điền, hét lớn:
- Bùi Thiệu, nếu như còn không bước ra, không đổ máu cũng tổn thương hòa khí.