Chuyển ngữ: Nuy Ham

Ngày thứ hai khi Cố tam thiếu gia....tỉnh lại, trên vẻ mặt vẫn còn nét mê mang, một bộ dáng mộng du.

Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu đang gặm bánh bao thịt heo trong tay, đứng ở đầu giường, tay trái trống không quơ quơ trước mặt Cố Tinh Lãng, nói: "Bữa sáng hôm nay là bánh bao thịt, mau dậy ăn nha."

Cố Tinh Lãng nhìn Ngọc Tiểu Tiểu một ngụm gặm bánh bao, người phủ tướng quân làm bánh bao, là bánh bao da mỏng nhân dày, đặt vào miệng Ngọc Tiểu Tiểu, một ngụm là ít đi một phần ba, Cố Tinh Lãng cũng không thấy miệng tiểu thê tử chàng hoạt động thế nào, một cái bánh bao thịt theo trong tay thê tử chàng biến mất.

"Ta..." Cố tam thiếu gia nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ngày hôm qua chúng ta đã làm gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tối hôm qua Cảnh Mạch mời chúng ta ăn cơm, sau đó chúng ta đến cầu Đại Thạch ăn vặt."

"Ta là nói, ở, ở trong phòng này..." Mặt Cố Tinh Lãng đã đỏ như máu, tiết khố vẫn còn bên người, điều này làm cho Cố Tinh Lãng không quá chắc chắn tối ngày hôm qua, Ngọc Tiểu Tiểu làm chuyện kia ở trên giường là thật, chàng thật sự bị Công chúa tự tay cởi một lần nữa?

Ngọc Tiểu Tiểu xoay người lại cầm một cái bánh bao trên bàn, nói: "Ở trong phòng à? Ta giúp chàng tuốt tuốt a, chàng không nhớ rõ?"

Gương mặt tuấn tú của Cố Tinh Lãng đùng một cái đỏ bừng, thì ra chuyện đó là thật!

Ngọc Tiểu Tiểu trở lại trước giường, thấy bộ dạng Cố Tinh Lãng ngượng ngùng như vậy, không hiểu được hỏi: "Thế nào vừa tỉnh ngủ chàng lại xấu hổ rồi? Tối hôm qua chàng còn cọ cọ trên tay ta đây, chàng....."

"Đừng nói." Cố Tinh Lãng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, chuyện xảy ra ở trên giường tối hôm qua, lúc này chàng đã nhớ lại hết, Cố tam thiếu gia không tìm được cái lỗ nào, liền làm ra một chuyện rất ngây thơ vô cùng, đem chăn kéo lên, tự mình chôn sâu trong chăn.

Ngọc Tiểu Tiểu ăn bữa sáng hôm nay bằng gặm cái bánh bao thứ ba, nhìn người nào đó đang trốn trong chăn, cái này có phải là một loại tình thú của vợ chồng thế giới này không nhỉ, Ngọc Tiểu Tiểu không xác định được, liền hỏi Cố Tinh Lãng: "Chàng làm sao vậy? Ta biết đàn ông buổi sáng rất dồi dào tinh lực, chàng lại muốn rồi phải không?"

Cố Tinh Lãng vén chăn lên, trợn mắt nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Dồi dào cái gì? Không đúng, làm sao nàng lại biết chuyện này?"

Ngọc Tiểu Tiểu nhún vai, không phải là tuốt thôi sao, đã thấy dĩ nhiên là biết, băn khoăn đến tướng công nàng hở một chút là đỏ mặt xấu hổ, thật trong sáng mà, Ngọc Tiểu Tiểu nói với Cố Tinh Lãng: "Có người dạy."

Cố gia bắt đầu từ lão tổ tông, đàn ông trong nhà chưa từng cưới qua Công chúa, Cố Tinh Lãng thật sự không biết chuyện trong Đế cung, nghe Ngọc Tiểu Tiểu nói có người dạy, Cố tam thiếu gia liền tin, hoàng gia cao cao tại thượng, làm việc tất nhiên sẽ bất đồng với thường dân, cái này rất bình thường nha: "Đúng, đúng là có ma ma giáo dưỡng dạy sao?" Cố Tinh Lãng hỏi.

Ngọc Tiểu Tiểu cũng không biết ma ma giáo dưỡng là làm gì, chỉ gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng nha."

Ma ma giáo dưỡng của Công chúa Linh Lung là ai? Chính là Vương ma ma lớn tuổi nhất trong đám người hầu hạ Công chúa Điện hạ, Cố tam thiếu gia không hiểu nổi, Vương ma ma ở thâm cung, không có gả cho ai, lại có thể dạy cho Công chúa mấy chuyện nam nữ này, đây rốt cuộc là dạy thế nào? .....!!! Cố Tinh Lãng chỉ nghĩ thầm mấy giây, cũng không dám nghĩ thêm nữa. Đây có thể được coi là hiểu lầm hoa lệ, từ đó dần nảy mầm.

"Muốn ăn cái gì?" Vấn đề Ngọc Tiểu Tiểu quan tâm nhất vẫn luôn là cái này.

"Cho người hầu vào phục vụ ta thay quần áo đi." Cố Tinh Lãng nói: "Thời gian không còn sớm đi? Ta phải lập tức bồi Công chúa vào cung rồi."

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Không cần làm phiền người khác, ta giúp chàng."

Mắt thấy tiểu tức phụ lại muốn cởi quần mình, Cố Tinh Lãng vội vàng kêu lên.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt đỏ rực của Cố Tinh Lãng một chút, xoay người đi ra ngoài, thiếu niên này ngượng ngùng như vậy, thật nói đến lúc vác súng ra trận, không biết thiếu niên này có biết hướng súng ở đâu không đây? Đây là một tướng quân, cũng không biết ở thế giới này, các tướng quân có trong sáng như vậy không nhỉ?! (@Tiểu tỷ ơi, suy nghĩ của chị thật hại thiếu nữ con nhà người ta mà *cười xấu xa*)

Lúc này Tiểu Trang, Tiểu Vệ đứng ngoài hành lang, cả hai đang dùng điểm tâm, chờ Công chúa và phò mã cùng đi đến cung.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thấy hai tiểu ca, mở miệng câu đầu tiên là: "Ăn rồi sao?"

Tiểu Trang nói: "Công chúa, bọn nô tài đã ăn rồi, phò mã gia ngài ấy?"

"Hắn còn chưa chuẩn bị xong." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tối hôm qua giúp hắn tuốt, lúc này Tiểu Cố không muốn nhìn thấy ta."

Tiểu Trang và Tiểu Vệ ngốc trệ, vì sao lời như thế lại để bọn họ nghe được? Sau khi nghe xong, bọn họ có thể bị diệt khẩu hay không? Người Hoàng gia có thể bỏ qua cho bọn họ sao?!

Sáng sớm hôm nay, cái bánh bao thứ tư cũng đã chui vào bụng Ngọc Tiểu Tiểu, đi tới trước mặt Tiểu Trang, Tiểu Vệ, cũng là tuổi trẻ thanh xuân mà.

Tiểu Trang ngây ngô lỗ mãng hỏi: "Vậy, cái kia, hôm nay phò mã gia không vào cung sao?"

"Vào." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Chỉ là lúc này hắn đang xấu hổ, cho hắn một chút thời gian yên tĩnh là được."

Tiểu Vệ ho khan vài tiếng, quyết định không nói về chuyện này nữa, nếu nói thêm, không riêng gì hoàng gia muốn diệt khẩu bọn họ, đoán chừng ngay cả Cố gia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đi, đường đường là Tam thiếu tướng quân lại xấu hổ trên giường, căn bản không thể tưởng tượng được á?

"Bị cảm?" Ngọc Tiểu Tiểu thấy Tiểu Vệ ho khan, rất quan tâm hỏi một tiếng.

Tiểu Vệ nói: "Công chúa, nô tài nghe nói hôm nay Binh mã Đại nguyên soái Tả Hựu của nước Bạch Hổ cũng đến kinh thành."

"Tả Hựu?" Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Còn có người tên này?" Nhớ lại cái tên này, Ngọc Tiểu Tiểu yên tâm, Tả Hựu không phải là nhân tình của Nữ đế Tàn bạo.

Tiểu Trang và Tiểu Vệ liếc mắt nhìn nhau, cái tên Tả Hựu (*) này thì như thế nào?

(*) Tả Hựu (còn có thể gọi là Tả Hữu): nghĩa là phải và trái ~> Bởi vậy chị Tiểu nghe thấy vậy nên mới kinh ngạc - Nuy

"Hắn cũng muốn con tin?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.

Tiểu Vệ lắc đầu, nói: "Hẳn là không phải, Tả Hựu và phò mã gia mới vừa đánh nhau một trận ở Bắc Lang Quan, lần này hắn tới kinh, có lẽ là vì trận đánh này."

"Cuộc chiến này ai thắng ai thua?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi lại, Bắc Lang Quan ở đâu, Ngọc Tiểu Tiểu không quan tâm, bất quá chuyện thắng thua nhất định phải hỏi cho rõ.

"Phò mã gia thắng." Tiểu Trang kêu lên, sau đó tức giận bất bình nói: "Chính là công lao lại bị Triệu Thành Bắc đoạt."

Ngọc Tiểu Tiểu hiểu rồi, vị này chính là nguyên nhân dẫn tới khổ nạn của Cố Tinh Lãng, hiện nay đã đến đây.

Cố Tinh Lãng thay quần áo rất nhanh, lại vội vã ăn điểm tâm, không có đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, trực tiếp đi theo Ngọc Tiểu Tiểu ngồi lên xe ngựa, rời phủ chạy tới Đế cung.

Chờ sau khi hai vợ chồng nhỏ rời đi, Cố Tinh Ngôn liền ôm theo Ngọc Tử Dịch đang ngủ say trong ngực Ngụy ma ma, từ cửa hông Cố phủ đi ra, Cố Tinh Ngôn vội vàng chui vào một chiếc xe ngựa chạy tới Tây Môn.

"Đi thôi." Cố Thần nhìn xe ngựa Cố Tinh Ngôn vội vàng chạy đi, mới nói với lão phu nhân đứng bên cạnh.

Lão phu nhân nhỏ giọng nói: "Tinh Ngôn sẽ bình an trở lại phải không?"

Lão gia tử xoay người đi vào cửa, nói: "Nam nhi Cố gia ta là kẻ sợ chết sao?"

Lão phu nhân vừa nghe lão gia tử nói vậy, nước mắt nhất thời tràn mi.