Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 17: Triệu tướng không thể giết

Triệu Thu Minh còn chưa nói gì, Vương ma ma một tay ôm Cố Tuần, một tay ôm Cố Tấn chạy từ hậu viện ra ngoài, vẫn là dùng cái giọng cao vút tận trời xanh kia hét lớn: "Công chúa, không tốt rồi! Triệu tướng gia sai người đốt tân phòng của ngài rồi!"

Triệu Thu Minh trực tiếp phun ra một ngụm máu, nhất định hai chủ tớ này đã thương lượng tốt từ trước á!

Vương ma ma vừa hô vừa chạy tới trước cửa lớn, nhìn thấy vô số Cấm quân nằm la liệt dưới đất, sửng sốt một chút, sau đó lo lắng cho Công chúa của mình: "Công chúa, ngài...ngài không có bị thương chứ?"

Mọi người cùng nhau trầm mặt, vị thím mập mạp này, ngươi không thấy Công chúa của nhà ngươi đang dùng một chân đạp Triệu tướng gia xuống đất hả?

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Vương ma ma ôm hai đứa nhóc không có sao, liền hỏi: "Cố Tinh Lãng đâu?"

Vương ma ma nói: "Phò mã gia và Nhị thiếu gia không có sao cả, Công chúa, Triệu tướng gia muốn đuổi cùng giết tận á, một tân phòng tốt như vậy, lại bị ông ta phóng hỏa, tiếc thật!" Vương ma ma nhìn khắp nói xung quanh, mới nghi hoặc hỏi: "Mà Triệu tướng gia đâu rồi?"

"Ngài nhìn xuống đất kìa." Một người đứng kế bên hảo tâm nhắc nhở Vương ma ma.

Vương ma ma biết Công chúa nhà mình đang đạp một người, nhưng mặt người này lại toàn là máu, bà cũng không nhận ra hình dáng người đó ra sao, nhưng nhờ có người nhắc nhở, Vương ma ma mới cúi đầu nhìn kỹ, người dưới chân chẳng những mặt đầy máu, còn sưng vù như một cái đầu heo, thật sự làm cho Vương ma ma không thể liên tưởng tới Triệu tướng gia.

Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Phóng hỏa giết người thuộc vào tội gì?"

Vương ma ma nói: "Tội chết."

Ngọc Tiểu Tiểu không nói hai lời, vươn tay lên chém thẳng vào cổ Triệu Thu Minh.

Triệu tướng gia thấy đao lớn chém tới, ngao một tiếng, bất tỉnh nhân sự.

"Khoan đã." Anh Niên Duẫn thấy Công chúa Linh Lung quyết tâm muốn chém chết Triệu Thu Minh, vội vàng hô to.

Đao lớn cách cổ Triệu Thu Minh vài cm, Ngọc Tiểu Tiểu nghe Anh Niên Duẫn kêu thì ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Anh Đại học sĩ, hỏi: "Tại sao?"

Anh Niên Duẫn nói: "Công chúa Điện hạ, ngài không thể cứ như vậy mà giết hắn được."

Ngọc Tiểu Tiểu thật sự không hiểu người của thế giới này, đây không phải là kẻ thù sao? Vì sao không thể giết?

Anh Niên Duẫn nói tiếp: "Công chúa Điện hạ, sống chết của Triệu Thu Minh phải do Thánh thượng định đoạt."

"Ông ta là hôn...." Ngọc Tiểu Tiểu lập tức mở miệng nói, trông cậy vào một hôn quân thì có thể làm được chuyện gì?

Vương ma ma ho khan hai tiếng, cắt đứt lời Ngọc Tiểu Tiểu đang muốn nhục mạ Thánh thượng.

"Phụ thân!" Triệu Thành Bắc một thân máu me chạy tới, sau khi bị Ngọc Tiểu Tiểu đá bay một lần, vị này đã không dám cùng Ngọc Tiểu Tiểu liều mạng nữa, chỉ có thể rống cổ kêu: "Phụ thân, ngài làm sao thế?"

Cố Tinh Nặc khinh thường hừ lạnh, loại người nhát gan háo sắc này, cũng dám nói dốc hết sức bức lui mấy vạn thiết kỵ nước Bạch Hổ sao?

"Không thể giết." Mặc dù Vương ma ma rất muốn nhìn lão tử Triệu phi chết, nhưng Vương ma ma vẫn biết rõ, không thể giết trắng trợn được, nhất là ở trước mặt mọi người, không thẩm tra mà cứ giết chết như vậy, dù các nàng không sai nhưng cũng đã sai, cho nên Vương ma ma chỉ có thể xông tới lắc đầu ra hiệu cho Ngọc Tiểu Tiểu.

"Ta giết cũng không oan uẩn ông ta mà." Ngọc Tiểu Tiểu không hiểu, nói.

Trong đám đông, dần dần có rất nhiều người ho khan, tất cả mọi người đều muốn nói, Công chúa Điện hạ ơi, dù sao đó cũng là tướng gia một nước có được hay không? Đây không phải là con chó con mèo, muốn giết người như giết chó mèo, là không thể được á?

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt mọi người một chút, cuối cùng ném đao lớn xuống đất, sớm biết như vậy, nàng đã tìm một chỗ vắng người mà hung hăng đánh rồi.

Triệu Thành Bắc thấy Ngọc Tiểu Tiểu ném đao, lập tức nhào tới chỗ Triệu Thu Minh đang nằm ở dưới chân Ngọc Tiểu Tiểu.

Ngọc Tiểu Tiểu giành trước một bước, tóm lấy một tay của Triệu Thu Minh đang hôn mê, nói: "Vậy thì mau dẫn ta đi gặp cha ta, à, phụ hoàng ta."

"Chuẩn bị kiệu!" Vương ma ma vội vàng rướn cổ lên kêu, cái này được nè, đem chuyện này truyền đến cung, để cho Thánh thượng nhìn mà làm đi.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy con ngựa đứng ngoài cửa, giơ Triệu tướng gia lên, tung người lên ngựa. Ngọc Tiểu đã lái xe, có bằng lái, còn lái cả phi cơ, nhưng lại chưa từng cỡi ngựa, sau khi lên lưng ngựa, trực tiếp kéo lông bờm của nó.

Con ngựa màu trắng này ăn đau, hí một tiếng, bốn vó bay lên, phát điên chạy thẳng về phía trước.

Cấm vệ quân: "Trên đất có người!"

Thân gia bằng hữu Cố gia: "Ngựa nổi chứng!"

Vương ma ma: "Công chúa, ngài đợi nô tỳ một chút!"

Triệu Thành Bắc: "Ngươi còn muốn giết phụ thân của ta?!"

Sau khi mọi người nghe Triệu đại công tử hét lên, đột nhiên cùng nhau trầm mặc, Trưởng Công chúa Điện hạ ngồi trên lưng ngựa, ngược lại nhìn rất ổn định, chẳng qua vị Triệu Thu Minh bị nắm một tay kia, thân thể ông ta là theo ngựa điên cuồng mà chạy đó, giống như cái trò thả diều vậy, không biết Triệu tướng gia có thể sống đến cửa hoàng cung không nhỉ?

"Vậy, đây là ngựa của ai?" Có một người hỏi.

Triệu Thành Bắc nhìn con ngựa đang chạy điên cuồng một chút, tâm một lần nữa thắt lại, đó là chiến mã của hắn có được không!

Lúc này Cố Tinh Ngôn cõng Cố Tinh Lãng chạy ra từ hậu viện, không kịp nhìn tình huống, trực tiếp hỏi: "Thế nào rồi?"

Cố Tinh Lãng nhìn trong đám người không thấy nữ tử mặc giá y đỏ, trong lòng hoảng hốt, hỏi: "Công chúa Điện hạ đâu?"

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn phò mã gia, ánh mắt phức tạp đến nỗi khó nói lên lời, cưới một thê tử dũng mãnh như vậy, chung quy cảm thấy cuộc sống sau này của vị Cố Tam thiếu gia này, ha ha, mọi người cùng nhau cười ha hả với nhau.