Trương Vi Vi nằm ở trên giường, đứng cạnh bên giường là đại nha hoàn Xuân Thảo, Xuân Liễu, ngoài ra còn có hai nha hoàn đang sắc thuốc, bên ngoài cửa là nha hoàn bưng cơm đến, nha hoàn chạy việc, đếm qua loa thì trong phòng cũng có đến mười nha hoàn. Mà tất cả những người này chỉ hầu hạ một mình nàng.

Lãng phí! Thật sự là quá lãng phí! Nàng không ngừng nói thầm trong lòng, nhìn những nha hoàn kia đi qua đi lại, chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt, ngay cả không khí cũng có chút ô nhiễm.

"Ài!" Nàng nhịn không được thở dài.

Nàng vừa thở dài xong, Xuân Liễu Xuân Thảo liên tục hỏi: "Phu nhân làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Hay là đói bụng?" Một nha hoàn khác hỏi.

"Hay là muốn mặc thêm quần áo?"

"Hay là muốn nghe hát."

Mỗi nha hoàn một câu, Trương Vi Vi không biết nên trả lời như thế nào, rõ ràng nàng chỉ thở dài một cái mà thôi, sao mọi người lại khẩn trương như vậy?

Nàng cảm thấy bản thân sắp điên rồi, đang suy nghĩ có nên giả chết trên giường hay không thì nhìn thấy thủ phạm khiến nàng thành thế này đi tới.

"Hôm nay phu nhân thế nào?" Bố Ngự Đình mặc áo dài màu xám, nghiêm mặt hỏi.

Xuân Thảo đứng dậy, lập tức liệt kê xem hôm nay buổi sáng phu nhân ăn gì, khi nào thì uống thuốc, đã ăn bao nhiêu, có xuống giường hay không, tất cả đều tỉ mỉ bẩm báo một phen.

Trương Vi Vi nghe xong, sâu trong lòng cảm thấy mình không khác gì chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Nàng tức giận nhìn hắn, "Vì sao chàng để nhiều người ở trong phòng ta như vậy? Có phải là muốn nạp tiểu nha hoàn kia vào phòng không?" Câu cuối cùng mang theo một chút dấm chua.

Bố Ngự Đình phất tay để cho tất cả đi ra ngoài, chỉ khi có hắn ở bên cạnh nàng thì mới những nha hoàn đó mới rời đi, nếu không những nha hoàn đó mười hai canh giờ đều phải ở bên cạnh nàng hầu hạ, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn nhìn nàng, ngón tay khẽ búng trán nàng một cái. "Nói cái gì vậy? Những nha hoàn đó đều là những nha hoàn không nẩy nở, ta đâu có cái suy nghĩ kia chứ?"

Có lẽ người mang thai đặc biệt mẫn cảm, cũng đặc biệt soi mói, Trương Vi Vi lập tức tuôn trào, "Cho nên nếu là nha hoàn thân hình nẩy nở thì sẽ có suy nghĩ đó? Ta nói cho chàng biết, chàng tuyệt đối đừng có động vào Xuân Thảo và Xuân Liễu."

"Lại nghĩ đi đâu rồi." Bố Ngự Đình thấy nàng nằm trên giường dưỡng thai mà vẫn suy nghĩ linh tinh được, nhịn không được bật cười, nhẹ ôm lấy nàng, "Có một người là nàng là đủ rồi, ta đâu cần những người khác."

Nàng thở dài, cũng không nhịn được gật đầu.

"Ta cảm thấy năm nay mình gặp phải hạn, gần đây mới đi ra ngoài hai lần, hai lần đều gặp phải phiền toái, lần này thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, may mắn hài tử trong bụng không có việc gì, nếu không..."

"Nếu không những người đó không chỉ là bị chặt chân tay, mà là trực tiếp dùng mạng để bồi thường!" Bố Ngự Đình trầm giọng nói tiếp.

Hai ngày trước, khi nàng ngất đi trong lòng hắn, dọc đường hắn chỉ nghĩ đến nếu như nàng thật sự có chuyện gì, vậy thì hắn nên làm gì bây giờ? Con trai của bọn họ phải làm sao bây giờ?

Dọc đường không ngừng nghĩ đến, ngay cả khi đến y quán, đại phu nói nàng mang thai, lại vì quá khẩn trương rồi đột nhiên thả lỏng nên mới ngất đi, hắn lúc đó vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí còn không hiểu mang thai là có ý gì.

Mãi đến lúc nàng tỉnh lại, một lần nữa mỉm cười với hắn, hắn mới hậu tri hậu giác hiểu được ý của đại phu nói là gì.

Trong nháy mắt, hắn từ vô cùng bi thương chuyển sang vô cùng mừng rỡ, trong lòng kích động chỉ có thể ôm nàng vào lòng, không nói được lời nào.

Trương Vi Vi bĩu môi, nhìn hắn vẻ mặt hung ác, nhịn không được lầm bầm, "Được rồi, được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, người cũng đã bị đánh gần chết, hà tất phải nói những lời này, dọa đến con thì biết làm thế nào."

Ừm, gần đây Trương Vi Vi am hiểu nhất chính là việc lấy con ra làm lý do, đại khái vì lần trước khi nàng mang thai quá mức tự lập tự mình cố gắng, lần này mang thai hình như vô cùng thích làm nũng, giống như muốn đem những khát vọng lúc trước không được thỏa mãn giờ thực hiện một lần.

Bố Ngự Đình nghe nàng nói xong, biết rõ là nàng cố ý làm nũng, trong lòng vẫn mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của nàng, thì thầm ở bên tai nàng, "Được, được được, không nói những chuyện này nữa."

Nàng vui vẻ nằm trên người hắn, nghịch những ngón tay của hắn, ngón tay dài  lòng bàn tay có vết chai, nàng hoàn toàn không tưởng tượng được đôi tay này còn có thể lấy roi đánh người.

Nếu không phải nàng đặc biệt sai Xuân Liễu đến hỏi đại quản sự chuyện ngày hôm đó, chỉ sợ nàng còn không biết hắn vì nàng mà sắp phát điên, thậm chí hành trình đi Tây Bắc cũng bị kéo dài đến ngày hôm nay vẫn chưa khởi hành.

"Không nói đến những việc đó nữ, không phải chàng muốn đi ra ngoài sao? Xuân Liễu nói đã nhiều ngày thấy đại quản sự đi qua đi lại không ngừng, chờ chàng đi ra ngoài đó!"

Bố Ngự Đình cười nhẹ, "Chờ thân thể tốt hơn đã."

Nếu nói lần này khiến hắn nhận ra điều gì, thì đó chính là cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, nếu trên thế gian này không có nàng, dù hắn có nắm giữ được tài phú khắp thiên hạ cũng không có ý nghĩa gì.

Chuyện ở Tây Bắc đã gần kết thúc, vốn là hắn nên tự mình tọa trấn, nhưng mà hiện tại nàng vừa mới gặp chuyện như vậy, mặc kệ là nói như thế nào, hắn cũng không đồng ý mà rời khỏi nàng vì những chuyện không quá quan trọng như vậy.

Huống chi, lần này tuy có thể sẽ mất một khoản lớn, nhưng nếu bỏ qua hiện giờ, sau đó lại mang những đồ tích trong kho bán ra, tuy không kiếm được bao nhiêu bạc, nhưng lại có thể giúp đỡ được lưu dân.

Như vậy cũng là tích phúc vì hài tử trong bụng nàng!

"Sức khỏe của ta vốn đã tốt, cần điều dưỡng cái gì?" Tuy nói là bị đánh một gậy, nhưng không bị tổn thương bên trong cũng chỉ là hôn mê một chút mà thôi, hắn đâu cần phải phiền phức như vậy, cả ngày coi nàng như người bị bệnh nặng vậy.

"Những chuyện khác thì không nói nhưng chuyện này thì phải nghe lời ta." Hắn vuốt ve tóc nàng, hạ quyết định không cho phép nghi ngờ.

Trong lúc hai người nói chuyện vẫn luôn tránh né về kết cục của Thẩm Tuệ Tâm, nàng không hỏi đến, tự nhiên hắn cũng sẽ không chủ động nói đến.

Ngày hôm đó người đuổi theo cũng không tìm được xe ngựa, nhưng từ miệng của một tên bị bắt lại, biết được tung tích của Thẩm Tuệ Tâm, vốn ban đầu nhìn dấu tay trên mặt Trương Vi Vi, Bố Ngự Đình không định dễ dàng buông tha cho nàng ta, nhưng khi biết được kết cục sắp rơi vào của nàng ta, ở vùng núi làm kỹ nữ, hắn trầm mặc một lát, sau đó làm như không biết gì cả, dù sao nàng ta làm ra chuyện hại người như vậy, cứu nàng ta là tự chuốc khổ vào thân, nhưng không cần hắn trả thù, bởi vì ông trời đã bắt nàng ta chịu quả đắng.

Trương Vi Vi nói vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nghi hoặc nói: "Sao lần này chàng lại muốn dẫn ta và Nguyên ca nhi cùng đi Tây Bắc?" Trước đây chưa từng có việc như vậy.

"Lần này...không giống, lần trước không phải là ta đã nói là hình như đã có tin tức về thân nhân của ta rồi sao? Lần này, lại càng chắc chắn hơn, cho nên ta muốn dẫn nàng cùng đi nhìn thử." Nếu thật sự là hắn có thể tìm được người nhà, hắn hy vọng lúc đó nàng cũng ở bên cạnh.

Trương Vi Vi biết từ ngày đó xem như đã trở mặt cùng với Bố gia, sau đó hắn càng tích cực đi tìm người thân.

Có đôi khi dù là nửa đêm nhận được tin từ Tây Bắc đưa tới, hắn cũng sẽ lập tức đứng dậy xem.

Chỉ là...Đời trước hắn không tìm được, kiếp này hắn thật sự có thể tìm được sao?

Nàng không biết là sau khi chết hắn nghe được một đống bí mật rồi mới sống lại, còn tưởng rằng hắn đi tìm trong biển người mênh mông, cho nên đối với chuyện này vẫn không quá tin tưởng, chẳng qua là nàng nguyện ý cùng hắn hoàn thành nguyện vọng. Nàng nhẹ giọng trả lời: "Được."

Bố Ngự Đình ôm chặt lấy nàng, càng gần đến ngày xuất phát, trong lòng hắn lại càng thêm khẩn trương.

Cả hai đời cũng chưa từng gặp người thân, họ sẽ là người như thế nào? Thái độ với việc hắn biến mất năm đó như thế nào? Đủ loại vấn đề thường khiến hắn suy nghĩ đến mức khó ngủ yên được.

Có lẽ, đây cũng là cảm giác gần quê lòng sợ hãi!

Trương Vi Vi là người bên gối của hắn, tuy rằng buổi tối ngủ rất sâu, nhưng mà ngẫu nhiên tỉnh lại, cảm giác bất an của hắn cũng lây sang nàng.

Nàng biết, một nam nhân như hắn, hai đời đều ôm hy vọng cùng lo lắng, nàng không dám nghĩ, nếu hành trình nhận người thân của hắn có bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, hắn sẽ bị tổn thương đến mức nào.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng nàng lại mềm đi vài phần, cũng đau lòng vì nam nhân này, nàng ôm chặt lấy hắn, nằm trong lòng hắn nói khẽ, "Dù là...không tìm đúng người, chàng cũng đừng đau lòng, ta và Nguyên ca nhi, vĩnh viễn là người nhà của chàng."

"Ừm." Hắn ôm nàng, hai mắt nhìn lên, nhịn xuống chua xót trong lòng.

Đúng vậy, mặc kệ là như thế nào, hắn có thê tử, có con trai, đời này hắn sẽ không phải cô độc nữa.

Có người sẽ vì vui vẻ của hắn mà cũng vui mừng, vì bi thương của hắn mà đau khổ, cảm xúc của hắn không chỉ có mình hắn hiểu.

Hắn, cuối cùng cũng không còn rơi vào cảnh đến chết mà cũng không có người cất giữ.