Còn một điều khiến Bạch Hiểu Tình phi thường để ý, đến hiện tại, trải qua một thời gian dài như vậy trí nhớ của nàng cũng không có khôi phục, hơn nữa thời gian trước trí nhớ cũng là mơ hồ không rõ, giống như bị cái gì đó ngăn cản.

Điều này khiến cho Bạch Hiểu Tình có cảm giác, có lẽ trí nhớ hiện tại cũng không phải thật sự của nàng, mà là bị người khác gieo vào đầu!

Nghĩ tới loại khả năng này, khiến bạch hiểu tình biến sắc.

Thân thể này cũng tên là Bạch Hiểu Tình, nửa năm trước bị thiên ẩn các các chủ Phượng Nghiêu nhặt được, vì kinh ngạc nàng có võ công cao, phá lệ thu lưu, rồi sau đó bồi dưỡng trở thành sát thủ.

Thân thể này vốn có một chút nội lực, hơn nữa gân mạch cực kì tốt, công lực nửa năm của nàng so với mười năm công lực người của hắn càng sâu hơn. Thiên tính bất quá quá mức thiện lương không đành lòng giết người, cho nên liền trốn khỏi thiên ẩn các, cuối cùng bỏ mình trong lúc nhảy xuống vách núi, mà chính là lúc đó nàng lại xuyên thời không đến thế giới này.

Ba năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Còn có, hiện những ký ức mơ hồ rốt cục quả là sao.

Vấn đề này giống như một quả bom hẹn giờ nằm trong đầu Bạch Hiểu Tình.

Nàng thật sự giống như trong trí nhớ, là một cô nhi không cha không mẹ sao, rõ ràng trí nhớ là như vậy, nhưng là Bạch Hiểu Tình luôn nghĩ có điều uẩn khúc.

Lệ Vương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, trong lòng đối nàng âm thầm kinh thán, đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ tử tuyệt lệ như nàng. Rõ ràng nhìn qua chẳng qua chẳng phải là nữ nhân dịu dàng gì, thế nhưng hơi thở trên người lại làm cho người ta không rét mà run!

Nửa đêm, xe ngựa rốt cục về tới Vương phủ.

Lệ Vương phủ, cửa son tường cao, thủ vệ canh phòng nghiêm mật, tản ra sát khí.

"Khởi bẩm Vương gia, đến Vương phủ." Âm thanh cung kính ngoài xe vang lên.

"Ân."

Giờ phút này xung quanh yên tĩnh không tiếng động, đèn đuốc sáng trưng, Triệu Tử Tu nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đi xuống xe ngựa, hơi hơi quay đầu, ý bảo Bạch Hiểu Tình theo hắn xuống.

Vừa dứt lời, ngoài xe có người vội vàng đem màn che màu đen vén lên, ngoài xe đuốc sáng, không giống trong xe tối đen, Bạch Hiểu Tình nhíu mày, trong lúc nhất thời bị ánh sáng làm chói mắt.

Lệ Vương xoay người xuống xe, hắn võ công mặc dù cao cường, nhưng vẫn đạp bục xe mạ vàng ròng, nhất cử nhất động, tràn đầy tao nhã cùng thong dong.

Lệ Vương xuống xe, Bạch Hiểu Tình cũng đứng dậy chuẩn bị xuống xe, vừa mới đứng lên, chân hạ lại truyền đến cảm giác mềm nhũn, tuy rằng thân thể khôi phục rất nhiều, nhưng là hiện tại thoạt nhìn còn chưa bình phục hẳn!

Thân thể rõ ràng không khoẻ, nhưng là Bạch Hiểu Tình như trước là tao nhã thong dong tiêu sái xuống xe ngựa, hoàn toàn không cho người ta nhìn ra chút nào chật vật, cũng không để người ta cảm thấy được nàng suy yếu.

Sắp vào phủ Lệ Vương bước chân đột nhiên dừng một chút, ghé mắt nhìn nhìn phía sau người, khóe môi lạnh như băng hơi hơi giương lên, nhưng cũng không bị ai phát giác.

"Vương gia ngài đã trở lại, một đường vất vả, bữa tối đã chuẩn bị xong, không biết Vương gia khi nào dùng?"

Lão nhân mặc y phục tơ tằm màu lá cọ tuổi ước chừng năm mươi hành lễ vấn an Lệ Vương, tuy rằng lớn tuổi, nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén, liếc Bạch Hiểu Tình một cái, hơi hơi nhăn mày lại.

Thiếu nữ này hắn nhìn không thấu!

Những năm gần đây, hắn nhìn người vô số, trên thế giới này người có thể làm cho hắn nhìn không thấu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại vậy mà lại là một tiểu cô nương.

Mà lúc này Bạch Hiểu Tình như trước vẻ mặt lạnh nhạt, không sợ hãi không nhìn người trước mắt, trong lòng đã xác định thân phận đối phương.

Người này hơn phân nửa là quản gia, tuy rằng thoạt nhìn hình như là không có võ công, nhưng lão nhân này lại không cho nàng cảm giác như vậy, Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không tin là hắn không có võ công.

Mà từ lúc nàng vào cửa, liền phát hiện Vương phủ này có rất nhiều người che giấu hơi thở, chắc chắn trong phủ dưỡng ám vệ, đang ẩn từ một nơi bí mật gần đó, mỗi người đều là cao thủ bậc nhất, xem ra nơi này quả nhiên là ngọa hổ tàng long, muốn xông vào ám sát cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Bạch Hiểu Tình hơi hơi chau mày, trong lòng có phần không hiểu, người này rõ ràng cao thủ quanh người, thế nhưng còn tìm kế để cho mình ở lại bên người hắn ba năm, có ý gì?

"Hiện tại liền truyền lệnh." Triệu Tử Tu nói.

"Dạ." Quản gia lập tức bước nhanh đi, Bạch Hiểu Tình tiếp tục đi theo Lệ Vương, không khỏi kinh thán.

Quả nhiên là Vương phủ, kiến trúc nguy nga khí phách, đình đài lầu các tinh xảo, ngay cả miếng ngói, từng ngọn cây cọng cỏ, viên sỏi trong hồ cũng đều là bút tích của đại sư, hoàn mỹ, khí phách!

Tiến vào phòng, đồ đạc đã được nha hoàn mang đi cất, tiếp đến là một vị ma ma lớn tuổi xếp đồ ăn.

Triệu Tử Tu ngồi ngay chính giữa, mà Bạch Hiểu Tình cũng phi thường không khách khí ngồi bên cạnh.

Quản gia muốn nói điều gì, nhưng nhìn Triệu Tử Tu cũng không nói gì, thậm chí có chút ngầm đồng ý liền hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng là vẫn là phân phó chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.