Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 1 - Chương 164: Chương 40.3 Hai thần đồng

"Hoàng thúc, người ta thật vất vả mới tới Dạ Mị đế quốc một lần, muốn đi ra ngoài chơi một chút!" Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên Triệt vang lên, tràn ngập mong đợi nhìn Hiên Viên Vô Thương.

Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Triệt rất nhàm chán sao?"

Thân thể Hiên Viên Triệt run lên, cười gượng khoát khoát tay: "Không nhàm chán! Không nhàm chán! Người ta chỉ nói đùa một chút thôi." Buổi tối len lén chạy ra ngoài chơi.

"Nếu ngày mai lúc tất cả mọi người trở về nước, có người chơi vui đến quên cả trời đất, không trở lại, vậy thì cẩn thận da của ngươi!" Giống như lơ đãng mở miệng, trong cặp mắt tà mị như hoa đào ẩn chứa ý cười.

"Cám ơn hoàng thúc!" Vui sướng hài lòng mà nói xong, thân hình lóe lên, liền không thấy bóng dáng.

. . . . . .

Lưu lại mọi người cười ha ha nhìn theo bóng lưng của hắn. . . . . .

Thất vương gia này, đã 23 rồi, nhưng tính tình vẫn giống như một tiểu hài tử.

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vùi ở trong ngực người đó, nói: "Thương Thương, chàng có cảm thấy hai đứa bé nhà chúng ta thông minh có chút không bình thường không?"

"Bảo bảo của chúng ta thông minh không bình thường sao?" Trên thực tế là Lạc Thần tương đối thông minh, có trách nhiệm, còn tiểu tử Sở Cuồng kia quá tùy tính.

"Nhưng có một chút kỳ lạ?" Chẳng lẽ hai người đứa trẻ này cũng là xuyên không qua?

Ôm chặt hông của nàng, ngửi mùi hương trên mái tóc của nàng: "Cái này thì có gì lạ, lúc người ta ba tháng tuổi đã nói chuyện được rồi!"

Hắn là thần đồng nổi danh trong thiên hạ, con hắn thông minh một chút cũng là một chuyện rất bình thường!

"Không thể nào?" Nàng rất kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầu không cẩn thận đụng phải cằm của hắn, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Chậm một chút!" Có chút bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cho nàng, nha đầu này luôn hấp tấp như vậy.

Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vẫn không quên kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng có phải là người không đó?"

Có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, sao hắn lại không phải là người rồi? "Cõi đời này có một loại người, gọi là thần đồng!" Có chút kiêu ngạo mở miệng!

Gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Sẽ không phải là người ba tuổi biết chữ, bảy tuổi làm thơ trong truyền thuyết chứ?"

Bờ môi như hoa anh đào nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười trào phúng: "Nàng nói tên Mặc ngu ngốc kia sao? Người ta một tuổi biết chữ, ba tuổi làm thơ!"

"Vậy cha mẹ chàng không phải là sẽ vui mừng đến điên rồi sao!" Đây là thần đồng đạt tới trình độ nào rồi hả...! Vũ Văn Tiểu Tam cảm thán xong, trong nháy mắt đã nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, giật mình biết mình nói sai.

Không dây dưa hay giải thích vấn đề này nhiều, chỉ cố gắng chui vào trong ngực hắn: "Xem ra người ta chọn chàng là đúng, đứa bé đều đặc biệt thông minh! Bởi vì gien tốt!"

Mặc dù hắn không hiểu "Gien tốt" là có ý gì, nhưng đứa bé cực kỳ thông minh thì hắn vẫn hiểu, trêu chọc mở miệng: "Tất nhiên, nếu giống như Tam nhi, sợ là mười tuổi mới làm thơ được!"

"Chàng nói cái gì?" Một nữ hung dữ nghiêm mặt lại, rất không vui nhìn hắn. Tên này nhìn nàng ngốc như vậy sao?

"Người ta nói, nếu giống như Tam nhi, chỉ sợ. . . . . ." Nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng đen, quyết định thật nhanh, nói vòng vo "Chỉ sợ giống như thằng nhóc Sở Cuồng, chỉ biết là bạc và tiểu cô nương đáng yêu thôi!"

Tên gọi tắt -- tham tài háo sắc!

"Hiên Viên Vô Thương, cái người bại hoại này!" Nàng nói xong, hai tay nhỏ bé nhéo loạn xung quanh người của hắn.

Hắn cầm lấy tay nàng, cười mập mờ, mày kiếm chau lên: "Người ta có hư hỏng đến mức đó sao? Hả?" Một chữ cuối cùng, âm điệu kéo thật dài.

Mỗ nữ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói sang chuyện khác: "Cái đó. . . . . . Tóc của Hiên Viên Ngạo, chàng có biết trước không?"

Dừng một chút, biết nàng nói sang chuyện khác cũng không nói ra, chỉ dịu dàng mở miệng: "Không biết."

"Thật không biết?" Có chút hoài nghi nhìn hắn.

"Thương Thương sẽ lừa gạt Tam nhi sao? Sau khi ẩn cư, người ta liền phân phó bọn Liên Vụ, để cho bọn họ tra được chuyện gì thì tự mình xử lý là được, cho nên chuyện này bọn họ cũng không có nói với người ta." Lúc nhìn Ngạo đội mũ tới, hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nghĩ tới có thể có chút vấn đề. Hắn không nhìn thấy nàng, lúc tìm được ở hậu viện, nhìn một đầu tóc trắng của Ngạo, hắn cũng sửng sốt một chút.

"Chàng nói tóc của hắn có thể trị hết không?" Ngước đầu nhìn hắn, đáy mắt hàm chứa một ánh sáng hy vọng.

Lắc đầu một cái: "Chắc là không thể!" Nếu có thể, Mộ Vân Dật đã chữa hết cho hắn, sao có thể để đến bây giờ.

"Nhưng như vậy thì ta cảm thấy, ta có lỗi với hắn rất nhiều." Mím mím môi, có chút tự trách.

Ôm chặt thân thể của nàng: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Ngạo tất nhiên cũng không muốn nàng phải sống trong áy náy." Cho nên mới phải mở miệng phủ nhận quan hệ chuyện này với nàng.

Bĩu môi nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn: "Thái hậu khẳng định hận chết ta!" Nếu như tương lai, ai đó làm cho con trai của nàng biến thành giống Hiên Viên Ngạo vậy, sợ rằng nàng cũng phải hận chết tên đầu sỏ gây nên chuyện đó!

"Mặc kệ nàng đã làm cái gì! Chúng ta nói chuyện khác đi." Mỗ nam có thâm ý khác nhìn nàng.

Mỗ nữ dừng một chút, trong lòng có chút dự cảm chẳng lành: "Nói chuyện gì?"

"Tam nhi, đã tròn một tháng rồi. Chúng ta đã có bốn tháng không. . . . . ." Nói xong, bàn tay xấu xa kia đã đưa vào trong quần áo của nàng.

Bởi vì là đầu mùa hè, trong quần áo cũng chỉ là một tấm lụa mỏng. . . . . .

"Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ." Mỗ nữ cách y phục gắt gao giữ chặt tay của hắn, "Cái đó, thỉnh thoảng cấm dục mới có lợi cho thân thể!"

Không ngờ bàn tay còn lại đã nhẹ nhàng giật vạt áo của nàng ra, lụa mỏng trắng như tuyết trợt xuống, hơi lộ vai ra, lộ ra một góc cái yếm màu tím. . . . . .

Hô hấp của hắn nhiễu loạn, lật người một cái, đè nàng dưới thân thể của hắn, ở trên cao nhìn xuống nàng: "Cấm dục nữa, người ta sẽ thành quả phụ rồi!"

Nói xong liền cúi đầu, hôn lên đôi môi của nàng, hấp thụ hương thơm trong miệng của nàng. . . . . .

Nàng nghe lời của hắn có chút dở khóc dở cười, thành quả phụ gì chứ? Mất công hắn nghĩ ra! Vốn chuẩn bị nói gì đó, nhưng đã chìm ngập ở trong nụ hôn của hắn, không lâu lắm liền cảm thấy có gì đó chỉa vào nàng. . . . . .

Liều mạng phản kháng muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn từ từ bị lạc, sắp không chống đỡ được, vòng quanh cổ của hắn, thân thể đã xụi lơ. . . . . .

Vừa ngừng hôn, nhìn tiểu nữ nhân đã ý loạn tình mê dưới thân thể của mình, có chút buồn bực mở miệng: "Tam nhi, thật ra thì mỗi lần người ta vừa hôn, hoặc là sờ sờ, Tam nhi sẽ rất muốn. Nhưng tại sao vừa mới bắt đầu, vẫn luôn nói không cần đây? Còn nữa, còn nữa, lúc trước...cái lần đầu tiên của Thương Thương, cũng là do sau khi Tam nhi uống nhiều quá rồi cường bạo mà! Còn nói cái gì không ăn người ta nàng mới hối hận! Nhưng bây giờ. . . . . ."

Ách. . . . . . Mỗ nữ cảm giác trên người có chút nóng ran, thình lình nghe những lời này của hắn, sắc mặt hơi đen: "Vẫn là chàng, mỗi lần đều không biết tiết chế!" Nói xong có chút oán trách nhìn hắn.

Lần đó tên cầm thú này ra tay, làm nàng ít nhất 3 ngày không thể xuống giường, đi bộ cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo!

"Vậy sau này người ta tiết chế một chút! Tam nhi cũng đừng phản kháng có được không?" Đưa ngón tay thon dài ra, tháo ra những vật chướng mắt đó. . . . . .

Bờ môi như hoa anh đào nhẹ nhàng ngậm, rồi sau đó từ từ gặm cắn. . . . . .

Một trận cảm giác tê liệt nổi lên, nhất thời có chút khó nhịn đẩy đầu của hắn một cái, 'ưm' ra tiếng: "Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."

"Tam nhi, nàng đồng ý?" Hắn ngẩng đầu lên, mặt đầy vui mừng nhìn nàng.

"Cái gì đồng ý?" Mỗ nữ có chút không phản ứng kịp.

Con hồ ly phúc hắc âm hiểm cười một tiếng: "Dù sao cũng đã đồng ý rồi!" Dứt lời lại bắt đầu tiếp tục chuyện chưa hoàn thành. . . . . .

"Thương Thương, phải tiết chế. . . . . ." Mỗ nữ rất nghiêm túc cảnh cáo.

"Tam nhi ngoan, người ta biết. . . . . ." Mỗ nam rất dịu dàng mở miệng đáp ứng.

. . . . . .

"A. . . . . . Buông ta ra! Hiên Viên Vô Thương, không phải chàng đã đồng ý với ta sẽ tiết chế sao? Ừ. . . . . . A. . . . . ."

"Nhưng người ta dừng lại không được. . . . . ." Mỗ nam rất uất ức mở miệng, "Tam nhi, người ta đã nhịn hơn bốn tháng rồi, nàng cho người ta phóng túng một lần đi!"

. . . . . .

"Thương Thương, ngày mai ta muốn tiễn phụ thân trở về nước, chàng hãy bỏ qua cho người ta đi, hu hu hu. . . . . ." Tại sao nàng lại gặp phải một tên cầm thú như vậy chứ!

Nếu ngày mai tập tà tập tễnh đi tiễn mọi người, sẽ rất mất thể diện đó!

"Nếu Tam nhi xuống giường không được, ngày mai một mình người ta tiễn cũng được!" Nói xong, động tác không ngừng chút nào, còn tăng nhanh hơn.

Cả giường cũng lắc lư theo. . . . . .

. . . . . .

"Con mẹ nó! Hiên Viên Vô Thương, cái người cầm thú này! Sao tinh thần chàng lại đặc biệt tốt như vậy hả?" Mặt mỗ nữ ửng hồng, cắn môi dưới chịu đựng than nhẹ một tiếng, tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm nam nhân trên người.

"Đó là bởi vì Thương Thương là người tập võ, cho nên tinh lực vô cùng tốt!" Trong giọng nói mỗ nam mang theo chút đắc chí, "Nhìn thấy Tam nhi vẫn còn rất nhiều hơi sức mắng người, tinh thần vẫn không tệ lắm, chúng ta còn có thể nữa vận động hai canh giờ nữa!"

"Con mẹ nó! Hai canh giờ? Vậy thì trời đã sáng rồi, có được không?" Đặc biệt sao! Có để cho người ta sống không?

. . . . . .

"Thương Thương, người ta cũng muốn học võ công!" Mỗ nữ đã thở không ra hơi, tư thế có chút nửa sống nửa chết.

"Được! Tam nhi muốn học lúc nào, người ta sẽ dạy lúc đó!" Thân thể nàng quá yếu, rất bất lợi cho hạnh phúc của hắn.

"Chàng chờ đi! Đợi lão nương học giỏi võ công, dưỡng tốt tinh lực, nhất định ép khô chàng!" Mỗ nữ dùng hơi sức lớn để mở miệng.

Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy nụ cười mong đợi: "Được! Người ta đang mong đợi đây!"

. . . . . .

Cuối cùng, mỗ nữ mệt đến hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi còn nhớ rõ mình đã lập ra mục tiêu to lớn, một ngày nào đó muốn ép khô Hiên Viên Vô Thương - tên cầm thú này. . . . . .

Thấy nàng mệt đến hôn mê bất tỉnh, hắn cưng chiều cười một tiếng, cũng không cử động nữa, lật người một cái, để cho nàng đè ở trên người của mình, đè ép lửa dục đang vọt lên ở bụng dưới, ôm nàng ngủ thật say, hắn cũng không nỡ để cho nàng quá mệt mỏi. . . . . .

. . . . . .

Hôm sau, Vũ Văn Tiểu Tam gian nan bước từng bước, cự tuyệt đề nghị của Hiên Viên Vô Thương muốn ôm nàng đi đến cửa thành Dạ Mị đế quốc, để tiễn đám người Hiên Viên Mặc.

Hiên Viên Ngạo có thâm ý khác nhìn bộ dáng nàng đi lại khó khăn, lãnh ngạo trên mặt dính vào chút than thở, khiến Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng lúng túng, lại quay đầu trợn mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. . . . . .

"Triệt đâu?" Không nhìn thấy Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Vô Thương cũng không quá kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Hiên Viên Mặc cười khẽ một tiếng: "Sáng sớm hôm nay, phát hiện tiểu tử thúi kia sau khi trở về, để ở cửa phong Mặc một phong thơ, nói muốn đi dạo chơi khắp nơi, chơi hai năm sẽ trở về! Sau đó chạy đến không thấy bóng dáng." Chắc là lại phát hiện đồ chơi tốt gì rồi.

Hiên Viên Vô Thương cười khẽ lắc đầu một cái, tiểu tử thúi kia luôn không có được tính bình tĩnh!

"Được rồi, hoàng thúc, chúng ta đi thôi. Nếu như thúc rãnh rỗi, thì trở về Hiên Viên đế quốc thăm chúng ta!" Hiên Viên Mặc cười nhạt mở miệng, cặp mắt trơn bóng như ngọc giống như lơ đãng quét Vũ Văn Tiểu Tam một vòng.

"Ừm! Biết, đi đi!" Gật đầu một cái.

Đám người Gia Luật Trục Nguyên và Long Ngạo Thiên, Mộ Vân Dật bước lên xe ngựa của mình, cũng chắp tay nói: "Tạm biệt!"

"Tạm biệt!" Tạm biệt với bổn vương là có thể, nhưng tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt Tam nhi của ta nữa!

"Vô Thương, nữ nhi của lão phu liền giao cho con rồi! Ránh rỗi nhớ mang nó và ngoại tôn của lão phu trở về phủ tướng quân thăm ta!" Vũ Văn Cảnh Thiên vỗ vỗ bả vai của Hiên Viên Vô Thương.

Ai cũng biết Hiên Viên Vô Thương thích sạch sẽ, ai có thể nghĩ hắn sẽ không lộ ra một chút ghét bỏ, chỉ gật đầu một cái: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, sẽ!"

. . . . . .

"Các ngươi không nên quên bổng lộc của ta đó!" Vũ Văn Tiểu Tam hô to về phía xe ngựa xa xa.

"Biết rõ!" Hai đạo âm thanh mang theo ý cười truyền từ phương xa đến, một Ôn Nhã, một cuồng ngạo.

Đợi xe ngựa đi xa, thân thể Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc không giữ được, xụi lơ ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương, khi Hiên Viên Vô Thương ôm nàng trở lại vương phủ, nàng đã ngủ rồi. . . . . .

Liên Vụ vội vàng chạy ra: "Vương gia, không xong! Không thấy tiểu công tử!"