- Căn nhà này do cấp trên trong quân ngũ giới thiệu cho anh, chủ nhà ra nước ngoài rồi, anh vừa ở cũng coi như là trông nhà hộ người ta, chứ anh chưa đủ tiền ở trong căn nhà thế này. Kim Sung-won giới thiệu đơn giản: - Vào đi, ngoài lạnh lắm, Seohyun, lát nữa anh đưa em chìa khóa, lúc nào tới cũng được, về nhà hơi xa.
- Sung-won oppa, vì sao chỉ có Seohyun có chìa khóa, em cũng muốn. Yoona buột miệng nói có chút xấu hổ, mắt đảo quanh như ai đó nói chứ không phải mình, lời này nghe giống như trẻ con tranh kẹo vậy.
Kim Sung-won ngớ ra, không nghĩ cái con bé trước kia lắm lúc gọi mình là "chú", lại đột nhiên tỏ ra thân thiết như vậy, tuy quen nhau từ nhỏ, nhưng quan hệ hai người dừng ở mức quen biết mà thôi, y ứng biến cũng nhanh, không để YoonA lúng túng: - Đưa Seohyun không phải cũng như đưa em sao, vả lại Seohyun đáng tin hơn, không biết em làm mất chìa khóa lúc nào ấy.
Ba cô gái cười khúc khích tán đồng, tính cách YoonA thực lắm lúc như đứa con trai vậy, Seohyun ít tuổi hơn, nhưng đáng tin hơn nhiều.
Yoona hừm một tiếng quay đầu đi.
- Các em cứ ngồi, coi như ở ký túc xá là được. Vào nhà Kim Sung-won cởi áo khoác, treo lên ghế sô pha: - Anh đi làm cơm tối.
- Để bọn em giúp. Jessica đề nghị, đồng thời kéo YoonA chưa gì đã thoải mái ngồi xuống ghế đợi ăn:
Kim Sung-won mắt đảo một vòng, nói: - Bếp nhà anh nhỏ, đông người vướng lắm, để YoonA giúp anh là được, các em cứ chơi đi, phòng trên có máy vi tính đấy.
- Em á? Yoona chỉ vào mình, không tin:
- Vừa rồi còn đòi chìa khóa, vậy là nửa chủ nhà rồi, chẳng lẽ em muốn để khách giúp.
- ... Được rồi ... Yoona đầu óc hồ đồ, lỡ mồm gây họa, hai người đã bao giờ thân thiết thế đâu:
Kim Sung-won và YoonA vừa đi, Sooyoung vội kéo Seohyun tới, tra hỏi: - Lời YoonA không đáng tin, nói gì mà quan hệ với Sung-won tiền bối không tốt, giờ nhìn xem. Seohyun, rốt cuộc quan hệ giữa em và Sung-won tiền bối thế nào, kể càng chi tiết càng tốt.
Yuri cũng lên tiếng thúc giục, Jessica yên tĩnh đưa mắt nhìn, tỏ ý lắng nghe.
Seohyun giọng đều đều kể lại, đó là năm 1987, Kim Sung-won bốn tuổi, cha mẹ y có việc đi xa vài ngày, gửi con nhà bạn chính là cha mẹ Seohyun. Không ngờ trên đường đi xảy ra tai nạn giao thông, cả hai đều mất, vì sao họ hàng không nhận nuôi thì là chuyện người lớn, Seohyun không hiểu, chỉ biết khi đó Kim Sung-won liền sống ở nhà cô, đó là điều sau này Seohyun nghe mẹ kể lại, vì tới năm 1991 thì cô mới sinh ra. Seohyun khẳng định chắc nịch: - Anh Sung-won là anh ruột của em.
Ba cô gái nghe xong mới hiểu, đó là câu chuyện buồn, không ai muốn nhắc lại hay hỏi kỹ hơn, Sooyoung cố ý nói lảng đi: - Vóc người Sung-won tiền bối thật tốt, chỉ là da hơi đen, hợp với Yuri.
- Ê, Sooyoung, nói bậy gì thế hả? Yuri đưa tay ra nhéo Sooyoung, cô không thích người khác nhắc tới nỗi đau này:
- Anh Sung-won vì đi lính, phơi nắng nhiều mới thành như thế. Seohyun không cho người ta nói anh mình có chút khuyết điểm nào: - Hồi bé anh ấy trắng lắm.
Mấy cô gái đều đang tuổi ưa chạy nhảy, khó ngồi yên một chỗ lâu, Yuri nói: - Sung-won tiền bối nói trên kia có máy vi tính, chúng ta lên chơi đi, nói chuyện cũng tiện.
Ngôi nhà tuy trang nhã, nhưng diện tích nhỏ, phòng khách và bếp liền với nhau, bọn họ nói chuyện đều hạ thấp giọng. Seohyun cũng là lần đầu tiên tới nơi này, muốn xem chỗ anh mình sống ra sao nên gật đầu.
- Oa, oa oa. Yuri tính tò mò nặng nhất đi đầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, kêu liên hồi:
- Sao thế, sao thế? Sooyoung đẩy Yuri ra, chen vào trước, thốt lên: - Nhiều sách quá!
Tầng hai càng đơn giản hơn tầng 1, chỉ có duy nhất một căn phòng, nên không gian càng thoải mái, trước tiên là rèm cửa màu xanh da trời, một cái giường lớn, rộng tới bốn người trưởng thành cùng ngủ cũng được. Kê sát giường là cái bàn, không có ghế, bên trên đặt laptop, ít sách vở. Đặt bên bàn là cái đàn piano màu trắng, còn có chiếc ghi-ta treo tường.
Ngoài ra hai mặt tường kia là giá sách, cơ man nào là sách và sách, xếp từ sát đất lên tận trần nhà.
- Seohyun, Sung-won tiền bối còn mê sách hơn cả em đấy. Sooyoung nhìn hoa cả mắt, trước nay luôn cho rằng Seohyun là cô bé yêu học tập nhất:
- Đây là tiếng gì đấy? Yuri cầm cuốn sách trên bàn lên, nhưng chẳng hiểu gì cả:
- Lafrance, đây là tiếng Pháp. Jessica ghé đầu nhìn cuốn sách nói:
- Đây là cái gì? Yuri tò mò lục lọi trên bàn, lấy ra một cái thẻ, lẩm bẩm đọc: - Thẻ sinh viên Đại học Seoul.
- Cấp ngày 15 tháng 2 năm 2004, là hôm nay. Sooyoung xúm lại, vừa đọc xong liền cười rạng rỡ như mặt trời: - Daebak, Seohyun, chia Sung-won oppa cho chị một nửa đi.
- Này Sooyoung, nói cái gì thế? Yuri huých vai Sooyoung, cười lấy lòng Seohyun: - Một nửa còn lại của chị nhé.
Jessica chỉ cười nhẹ, năm ngón tay xinh đẹp lướt dọc giá sách đầy chằn chặn, mắt mơ màng, kệ hai cô bạn cười đùa trêu chọc Seohuyn.
….
Cùng lúc đó ở trong bếp, YoonA ngơ ngơ nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, không biết bắt đầu từ đâu.
Kim Sung-won không sai YoonA làm gì, tay thoăn thoắt làm việc, nói: - Thực tập sinh của SM vốn cạnh tranh quyết liệt nhất, trừ tài năng vốn có, nỗ lực là thứ không thể thiếu.
- Vâng.
- Luyện tập không phải chỉ là dùng sức, mà phải dùng đam mê, nếu chỉ biết cắm đầu luyện tập khiến cơ thể mệt mỏi sinh ra bài xích thì luyện tập mười ngày không bằng một ngày.
- Vâng.
Yoona chỉ biết vâng với dạ, mặc dù vẫn thích "thuyết giáo" người ta như ông chú già khó tính, nhưng giọng nói mang vẻ quan tâm, khiến người ta không quá phản cảm, bất giác hồi ức khi nhỏ quay về, cảm giác thân thiết tự nhiên sinh ra, nhận ra giọng y khàn khàn như người mang bệnh, hỏi: - Sung-won oppa, giọng của anh làm sao thế?
Tay Kim Sung-won thoáng khựng lại, nhưng giọng nói không thay đổi: - Có chút vấn đề, cần thời gian từ từ khôi phục. Đó là lời y an ủi bản thân, lâu rồi mà giọng y không có tiến triển gì, dù bác sĩ nói sẽ phải mất 4-5 năm,nhưng y cũng không biết nó có thể phục hồi như cũ hay sẽ thành nỗi đau vĩnh viễn.
- Vậy sau này …
- Anh đã rút khỏi công ty SM rồi, làm khách mời tiết mục tạp kỹ, muốn tích lũy kinh nghiệm, học tập thành MC. Kim Sung-won không muốn nói quá nhiều chủ đề này, chuyển sang chuyện xấu hổ thú vị mình gặp phải khi còn là thực tập sinh của SM.
Tài ăn nói của Kim Sung-won cực tốt, vả lại chỉ đối phó với cô bé 14 tuổi đầu thôi, quá đơn giản, chẳng mấy chốc trong bếp vang vọng tiếng cười chẳng hề thục nữ của YoonA.
- Yoona, thịt chua ngọt sắp bị em ăn hết rồi đấy. Kim Sung-won không nhịn được lần nữa nhắc YoonA đang lén lút mút ngón tay:
- Còn nhiều thế này cơ mà. Yoona sau khi cùng Kim Sung-won trở nên thân mật, bắt đầu thể hiện bản sắc của mình: - Hơn nữa oppa không biết Sooyoung unnie ăn dữ thế nào, bây giờ em mà không tranh thủ ăn một chút, lát nữa bị chị ấy ăn sạch.
Kim Sung-won không tin, chỉ cho rằng cô nhóc này bao biện: - Được rồi, bê thức ăn lên đã. Lần đầu chiêu đãi nhóm Seohyun, nên Kim Sung-won chuẩn bị thức ăn vô cùng thịnh soạn, tránh thức ăn nguội mất ngon, đều dùng vung úp lại, không bê lên bàn.
- Để em gọi họ giúp.
Yoona nhảy tưng tưng như con thỏ rời bếp, đĩa thịt chua ngọt lại biến mất một miếng nữa, Kim Sung-won nhún vai, lâu lắm rồi trừ ở cạnh cô bé kia, y không nói nhiều như vậy, thời gian sống trên đảo càng cô độc, vừa rồi có YoonA, Kim Sung-won thấy mình được kéo gần lại cuộc sống thêm rất nhiều.
- Chuẩn bị ăn cơm. Người chưa thấy đâu, giọng YoonA đã truyền vào phòng ngủ:
- Yoona unnie lại học tiếng con trai rồi, như thế không tốt. Seohyun đi ra, nghiêm trang nói:
- Í, mùi gì đấy? Cánh mũi Sooyoung hít hít, mắt nhìn YoonA không chớp:
- Em không biết, là mùi thức ăn Sung-won oppa làm đấy. Yoona ngậm ngón trỏ ngón cái trong miệng, đi giật lùi xuống thang:
- Không đúng. Sooyoung hồ nghi tóm lấy cánh tay của YoonA, giơ lên nhìn, quát: - Này, đồ ăn vụng.
- Không, không có. Yoona chối bay chối biến:
- Dám chối à, nhìn mỡ còn dính ở hai hai ngón tay kìa? Nói xong Sooyoung há mồm cắn tay YoonA:
- Omo, thế này gọi là hôn gián tiếp đấy. Yuri nhìn hai cô bán nô đùa, khoa trương nói:
Omo : Đây là từ rút ngắn của "omona", có nghĩa giống như "oh, my". Khi cảm thấy ngạc nhiên, cứ kêu lên liên tục omo omo là người Hàn họ hiểu.