Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 20: 20 Tứ Thân Tuyển Tài

Ngay khi Lý Diên Khánh cò kè mặc cả với La Chưởng quỹ, bốn tên thân hào nông thôn xã Hiếu Hòa được Diêu Đỉnh mời đến học đường.Bốn thân hào nông thôn này đều là nhân vật tai to mặt lớn của xã Hiếu Hòa.

Bao gồm Tộc trưởng Lý thị Lý Văn Hữu, tổ phụ Vương Quý là Vương Vạn Hào, tổ phụ Thang Hoài là Thang Liêm, còn có một thân hào nông thôn gọi là Trương Bảo Quân, cũng là Tộc trưởng một tộc lớn.Bốn tên thân hào nông thôn này đồng thời cũng là người bỏ vốn vào học đường.

Mặc dù học đường đã đổi thành thuộc về quan phủ, nhưng có chuyện quan trọng, Diêu Đỉnh vẫn phải thương lượng với bốn người họ.- Đoán chừng các vị cũng đoán được ta mời các vị đến đây là có chuyện gì.

Sáng nay ta tới huyện, Học Chính định ra thời gian của Đồng Tử Hội năm nay, thời gian đặt vào mùng chín tháng chạp, sớn hơn bốn ngày so với năm trước.Văn phong triều Tống cực thịnh, mỗi lần khoa cử từ triều đình tới địa phương đều cực kỳ coi trọng.

Tiến sĩ trúng cao không chỉ bản thân sĩ tử có được vinh quang cực lớn, đồng thời quê quán họ cũng được vinh quang, thậm chí quan phụ mẫu ở quê quán cũng được khen ngợi có phương pháp nghiên cứu học vấn, cực kỳ có lợi cho con đường thăng quan.Cho nên quan phủ các địa phương đều cực kỳ coi trọng việc tuyển bạt tài tuấn trẻ tuổi trong huyện, một số Tri Huyện có ánh mắt thậm chí đã bắt đầu từ lúc còn là đứa trẻ, Tri Huyện Thang Âm Lưu Trinh chính là quan viên như vậy.Bốn năm trước sau khi gã nhậm chức Tri Huyện liền tự mình đặt ra một phương án tuyển bạt thiếu niên tinh anh, trong đó tám học đường nhỏ thuộc huyện quản lý vào tháng mười hai hàng năm đều phải cử hành một lần thi đông, gọi là Hội Đồng Tử, tám học đường nhỏ lựa chọn bốn học sinh tham gia, năm nay đã là lần thứ năm.Bốn danh ngạch lựa chọn thế nào tự do các xã quyết định, Diêu Đỉnh muốn dùng biện pháp thi cử để lựa chọn, nhưng bốn thân hào nông thôn lại kiên quyết không đồng ý, họ tập thể tìm Tri Huyện, kết quả Lưu Tri Huyện thỏa hiệp, đáp ứng học sinh xã Hiếu Hòa do bốn người họ đề cử, Diêu Đỉnh báo cho Học Chính.Cho nên học sinh đại biệu xã Hiếu Hòa đi tham gia Hội Đồng Tử hàng năm đều là con cháu bốn nhà họ, thành tích có thể thấy được, hàng năm xếp hạng tám, năm ngoái tăng một hạng, xếp thứ bảy, cũng bởi vì học đường xã Thang Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nửa đường bỏ thi đấu.Tâm tư của Diêu Đỉnh cũng lạnh nhạt, hàng năm tùy tiện bốn người họ đề danh, y vẫn luôn báo lên, nhưng năm nay y lại có suy nghĩ khác.Vương Vạn Hào sảng khoái nhất, lúc này gã cười nói:- Vậy cứ dựa theo danh sách năm ngoái đi! Dù sao cũng không có gì thay đổi, mọi người cảm thấy thế nào?Thang Liêm tương đối khôn khéo, trước kia đều là Diêu sư phụ phát thiếp cho họ, để họ đề cử, chưa bao giờ cùng nhau thương nghị, hôm nay lại triệu tập tất cả lại, chắc chắn có thay đổi.Gã cười hỏi:- Diêu sư phụ, Hội Đồng Tử năm nay sẽ có thay đổi gì sao?Diêu Đỉnh lắc đầu:- Thay đổi thì không có, nhưng tôi muốn đề cử một người lên danh sách, cho nên thương lượng với mọi người một chút.Tất cả mọi người nở nụ cười:- Diêu sư phụ muốn đề cử cháu ngoại đi!Năm ngoái bốn người họ đều đã đáp ứng, Hội Đồng Tử năm nay sẽ để một danh ngạch cho Nhạc Phi cháu ngoại của Diêu Đỉnh, cũng coi như cảm tạ y vất vả mấy năm nay.Diêu Đỉnh trầm ngâm một chút nói:- Mặc dù Nhạc Phi cháu ngoại của ta quả thực không tệ, nhưng ta muốn tặng danh ngạch này cho một người khác, người này gọi là Lý Diên Khánh, là một học sinh mới.Lý Văn Hữu lập tức ngẩn người:- Khánh nhi?Lý Văn Hữu quả thực không nghĩ tới Khánh nhi lại được Diêu Đỉnh coi trọng như thế, dĩ nhiên mời bốn thân hào nông thôn tới thương lượng việc này, có lẽ trên người Khánh nhi cũng có văn tài của Đại tổ, chắc chắn là như vậy.- Diêu sư phụ, Lý Diên Khánh này là con cái nhà ai?Vương Vạn Hào hỏi.Mặc dù ba người khác cũng không biết Lý Diên Khánh là con cháu trong tộc của Lý Văn Hữu, nhưng ngoài mặt Lý Văn Hữu lại không nhịn được, gã cười khan một tiếng nói:- Tâm ý của Diêu sư phụ ta hiểu được, nhưng quy củ không thể phá, hai con cháu Lý gia đi tham gia Hội Đồng Tử, sẽ khiến người trong xã chỉ trích, Diêu sư phụ không cần nhường danh ngạch, ta đề cử Diên Khánh.Mọi người giờ mới hiểu được, hóa ra Lý Diên Khánh này là tộc nhân Lý thị.

Diêu Đỉnh lại hơi khó xử nói:- Nhưng hai ngày trước Đô Bảo Chính đã nói với ta, năm nay Lý gia đề cử Lý Phong.Đô Bảo Chính là Lý Văn Quý em trai của Lý Văn Hữu, mà Lý Phong là trưởng tôn của gã, hàng năm gã đều chiếm một danh ngạch.Lý Văn Hữu cười cười:- Đây là chuyện trong tộc ta, ta trở về sẽ nói cho hắn, nhưng Lý gia sẽ đề cử Diên Khánh.Lý Diên Khánh coi như quyết định rồi, chiếm danh ngạch của Lý thị, nhưng vấn đề tiếp theo, là ba nhà khác phải nhường một danh ngạch cho cháu ngoại Diêu Đỉnh.Vương Vạn Hào nhất thời đen mặt lại, năm ngoái bốn nhà họ rút thăm quyết định, Vương Vạn Hào rút được thẻ nhường.

Lúc đầu gã muốn đánh lừa cho qua, không nghĩ tới Diêu Đỉnh lại không hồ đồ, đưa chuyện này ra.

Bất đắc dĩ, gã đành phải tỏ thái độ:- Được rồi! Hội Đồng Tử năm nay Vương gia sẽ không tham gia.Diêu Đỉnh rất vui mừng trong lòng, cháu ngoại của y học tập ưu tú nhất học đường, lại không có cơ hội tham gia Hội Đồng Tử, quả thực khiến y cảm thấy rất không công bằng, hôm nay rốt cuộc khiến y được như nguyện.…Ban đêm, trong phòng phía tây nhà Hồ đại nương, ánh đèn sáng tỏ.

Lý Diên Khánh đang ngồi trên giường hết sức chăm chú làm bài tập.

Bài tập đêm nay là viết ‘Thiên Tự Văn’ và ‘Bách Gia Tính’ ba lần, lại chép hai mươi bài thơ Đường.

Thiên Tự Văn và Bách Gia Tính là thứ đã dạy hai năm trước, Diêu sư phụ sợ đám học sinh quên, liền để họ ôn tập lại.Đám học sinh trong học đường phần lớn đã học hai năm, có chút cơ sở, hiện giờ không chỉ phải học Luận Ngữ, còn phải thuộc văn cổ thơ Đường, một số học sinh học hành lâu hơn thậm chí còn nếm thử làm thơ điền từ.Mặc dù tính tình Diêu Đỉnh cổ quái, lại là một người thầy tốt.

Lý Diên Khánh cũng tĩnh tâm lại, nghiêm túc đi theo sư phụ học tập.Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Đại Hắc đang nằm sấp sau lưng Lý Diên Khánh toàn lực ứng phó một cây xương ống lớn, đây là phần thưởng mà Lý Đại Khí đặc biệt mua cho nó, thưởng nó phấn đấu quên mình bảo vệ chủ nhân.Lý Đại Khí ngồi trước bàn lớn ngẩn người.

Xế chiều hôm nay gã tìm được đường đệ Lý Đại Quang, từ miệng gã biết được ngọn nguồn câu chuyện.

Gã còn đang khiếp sợ chưa khôi phục lại, Tộc trưởng Lý Văn Hữu phái người đưa tới năm mươi quan tiền, là trả lại tiền công bốn năm của gã, ngoài ra còn có ba mươi quan tiền nhuận bút của con trai, tương đương ba mươi lạng bạc trắng.Lúc này ngoại trừ ba thỏi bạc trắng bóng trước mặt Lý Đại Khí, còn có một tấm khế đất và mười quan tiền.

Mười quan tiền là tiền mồ hôi nước mắt gã chép sách bốn năm, bị Lưu Thừa Hoằng cướp đi, Đại quản gia lại trả cho họ, khế ước ba mẫu đất là ruộng tổ của tổ phụ lưu lại, mấy năm trước bị Bảo Chính Lý Chân cưỡng ép mua với giá tiền cực kỳ thấp.Mũi Lý Đại Khí chua xót từng đợt, hết thảy gã đã mất đi lại quay trở về, nếu mẹ Khánh nhi vẫn còn, thật tốt biết bao.Không biết qua bao lâu, Lý Đại Khí lau nước mắt, đứng dậy đi tới trước giường.

Gã ngồi xuống đối diện con trai, miễn cưỡng cười nói:- Khánh nhi, đọc sách có thu hoạch không?Lý Diên Khánh vừa viết chữ vừa trả lời:- Tại sao lại không có thu hoạch chứ? Mặc dù hôm nay mới là ngày thứ hai, nhưng bài tập học đường phát xuống ngày hôm qua, Diêu sư phụ phê bình chữ con viết có thể chữ Lệ giấu đi mũi nhọn, lại không có sự biến hóa của chữu Khải, dở dở ương ương, đề nghị con viết một năm thể chữ Lệ, lại viết chữ Khải hai năm, cuối cùng lại viết hành thư hai năm.Bởi vì trước khi con trai viết chữ giống như gà bới, sau này đột nhiên viết rất đẹp, cho nên Lý Đại Khí rất vui mừng, nhưng không chú ý chi tiết trong chữ viết của con trai, hôm nay vừa nghe như vậy, gã nhìn kỹ một chút bài tập của con trai, quả thực là như vậy.- Sư phụ các con nhìn rất chuẩn, phương pháp cũng đúng, con cứ cẩn thận nghe sư phụ dạy bảo.- Vâng! Nếu như hắn nói đúng, con liền nghe theo.Lý Đại Khí tâm sự nặng nề, không nghe được có chuyện trong lời con trai nói.

Gã trầm ngâm một chút nói:- Khánh nhi, cha thương lượng với con một chuyện.- Cha muốn nói gì?- Hôm nay cha đã nói với La Chưởng quỹ rồi, nhiều nhất con chỉ viết tiếp ba quyển tiểu thuyết.- Vì cái gì?Lý Diên Khánh dừng bút lại, khó hiểu nhìn qua phụ thân.- Thật ra hôm nay con nói đúng, con phải đọc sách, việc học bận rộn, căn bản không có thời gian viết tiểu thuyết.

Muốn thi đậu khoa cử, nhất định phải ứng phó toàn lực, mười năm học hành gian khổ, tuyệt đối không thể lưỡng lự.Lý Diên Khánh lập tức phản cảm trong lòng.

Tại sao lại là khoa cử, mình đọc sách nhưng không phải vì thi khoa cử gì.Lý Đại Khí thấy sắc mặt con trai không tốt, vội vàng thay đổi chiến thuật:- Con thích viết tiểu thuyết, không phải cha không đồng ý, chỉ là hiện giờ con còn nhỏ, con cũng biết chuyện của Phương Trọng Vĩnh, chờ con đọc sách mười năm, đến lúc mười sáu tuổi, sau đó con toàn tâm toàn ý viết tiểu thuyết, cha tuyệt đối sẽ không cản con nữa.Lời này của phụ thân khiến trong lòng Lý Diên Khánh dễ chịu một chút.

Hắn cũng biết hiện giờ mình viết tiểu thuyết còn quá sớm, chỉ là vì thay đổi gia cảnh bần hàn, hắn mới không thể không cầm bút.

Chỉ là nếu như mình không viết tiểu thuyết, tương lai trong nhà dựa vào cái gì để sống?Lý Đại Khí hiểu được lo lắng của con trai, vội vàng nói:- Hôm nay Tứ thúc của con nói cho ta, trong huyện chuẩn bị qua đầu năm mới liên hợp cùng các thân hào nông thôn lớn tu hương chí.

Tộc trưởng liền đề cử ta và hai người khác chủ tu hương chí xã Hiếu Hòa, mỗi tháng có năm quan thu nhập, một lần tu này ít nhất phải nhiều năm, lại thêm ba mẫu ruộng tổ ta dự định cho thuê, hàng năm cũng có chút thu nhập thóc gạo, mặc dù chưa nói tới giàu có, nhưng ít ra cơm áo cũng không lo.Lý Diên Khánh suy nghĩ liền nói:- Ba mẫu ruộng liền cho Hồ đại thúc trồng đi! Cũng không cần đi cho thuê ruộng, Hồ đại thúc trợ giúp chúng ta cũng nhiều rồi.- Tùy con! Tùy con!Lý Đại Khí liên tục đáp ứng, chỉ cần con trai chịu học cho giỏi, những chuyện nhỏ nhặt này đều không phải vấn đề.

Gã vui mừng trong lòng, cười nói:- Ngày mai ta đi mua chút quần áo thóc gạo, lại mua chút đồ dùng trong nhà, chờ nhà sửa xong, chúng ta liền chuyển về bắt đầu cuộc sống mới.Lý Diên Khánh cười hì hì một tiếng:- Lại cưới cho cha một phòng nương tử..