Hai người ở cùng nhau bên trong xe ngựa, đi qua nhiều cánh rừng nhỏ hẻo lánh. Đủ mọi nhân tố bất lợi cho thấy, có người xui xẻo.

Trưỏng Tôn Minh Đức rốt cục ý thức được mình đã phạm vào một nhận thức sai lầm trên nguyên tắc tính.

Từ lúc thành thân cho tới nay, không hiểu sao cơ thể mình biến thành cực kỳ mẫn cảm, chịu dựng không nổi một chút khiêu kích của Hạ Phong. Mặc dù mỗi lần đều muốn kháng cự cực lực cùng kiềm chế dục vọng ùn ùn kéo đến, nhưng chỉ có ….

Ngoài mấy phút lúc ban đầu, chẳng những không có hiểu quả gì, hơn nữa còn làm cho mình chịu đủ mọi tra tấn.

Vì thế lúc ”làm việc” nào đó, Hạ Phong chỉ cần nói một câu là dễ dàng đánh tan tâm lý phòng bị của Trưỏng Tôn Minh Đức .

” chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, hưởng thụ cá nước thân mật có gì là không đúng ?”

Tạm thời không đi quản những lời này có chỗ nào đó không đúng, đối với Trưỏng Tôn Minh Đức mà nói, những lời này của Hạ Phong coi như cho y một cái lý do thỏa đáng để trầm luân.

So với phải chịu cái tra tấn không thuộc về mình này, còn không bằng thả lỏng thân thể để cảm thụ kích tình chi hỏa mãnh liệt kia, đây là một cảm giác mà Trưỏng Tôn Minh Đức luôn luôn theo khuôn phép trước kia căn bản không thể tưởng tượng được.

Trưỏng Tôn Minh Đức nghĩ sau khi buông thả thì rất đơn giản.

Dù sao đợi sau này hai người đều cảm thấy chán ghét thân thể lẫn nhau, tách ra liền hảo, dù sao hai người cũng không phải nữ tử, cũng không cần lo lắng vấn đề đứa nhỏ. Bất quá rất dễ nhận thấy, sự thật cũng không phải lúc nào cũng đơn giản như hắn nghĩ.

Tạm thời không đề cập tới yêu cầu giống như vô tận của Hạ Phong, liền ngay cả mình cũng đã lún thật sâu vào trong đó không cách nào tự thoát ra được.

“Dạ. . . Ách. . . Có thể . . .”

Xe ngựa chậm rãi tiến vào một con đường nhỏ, mức độ xóc nảy của thân xe không được bình thường cho thấy trạng thái của người hiện ở trong xe.

Gió nhẹ nhàng thổi bay một góc mành, để lộ cảnh xuân ra ngoài.

” không cần ….. ra ngoài …. ân.” nam nhân quỳ bò bị đặt ở dưới, mặt hướng ra ngoài. Bố liêm thỉnh thoảng bị gió thổi bay làm cho y vạn phần khẩn trương, lập tức liền phản ánh đến người nào đó ở đằng sau.

Hạ Phong kề sát lưng hắn, đường cong vô cùng phù hợp, trong ngực cảm thụ được da thịt trắng mịn ẩm ướt của đối phương. Người nọ thỉnh thoảng phát ra những tiếng rên rỉ hết sức kiềm nén giống như xuân dược mãnh liệt càng thêm khơi mào sự điên cuồng của Hạ Phong.

Dục cầu. Hắn không thể khống chế mà dùng sức va chạm vào đồn nhục* của người dưới thân, hai tay cũng không hề rãnh rỗi, một cái tấn công phía trên, một cái đánh tới phía dưới, chạy loạn trên toàn thân Trưỏng Tôn Minh Đức .

_ đồn nhục : là cái ”bum” dóa dóa *đỏ mặt* .

Trời a….thật thoải mái…..nhưng thế nào lại thoải mái như vậy…….

Lý trí hoàn toàn bị bãi công, hiện tại toàn bộ trong đầu Hạ Phong chỉ là muốn làm thế nào để trên khối thân thể chỉ thuộc về mình này đạt được càng nhiều vui thích. Nơi khó nói liên tiếp gặp nạn của Trưỏng Tôn Minh Đức bỗng nhiên thắt chặt.

Phong hoàn hoàn toàn toàn hóa thành dã thú.

Hắn kịch liệt luật động làm cho cỗ xe ngựa chắc chắn một lung lay lảo đảo trên đường, nhìn rất nguy hiểm.

Trưỏng Tôn Minh Đức đáng thương một bên thừa nhận sự cướp bóc của hắn, một bên vì an nguy của xe ngựa mà lo lắng hãi hùng. Sợ nếu sơ suất một cái, thân xe này sẽ mở ra bốn phía. Càng khiến y lo sợ hơn chính là, sự việc sẽ diễn ra sau đó…..

Người của địa phương toát ra đến xem bộ dáng của mình bây giờ.

“Ngươi không chuyên tâm nga. . .” Hạ Phong đem đầu của Trưỏng Tôn Minh Đức kéo lại, đối với đôi môi vốn có chút sưng đỏ của y cắm liếm mang theo ý tứ trừng phạt, sau đó hung hăng xâm nhập một cái.

“Ô! Ân. . . A!” xâm nhập xảy ra bất ngờ làm cho toàn thân Trưỏng Tôn Minh Đức nổi lên run sợ, từng tế bào trong cơ thể giống như bị nổ tung, dục vọng như nước lũ lập tức cuồn cuộn phun ra.

” không cho phép” ngôn ngữ tàn nhẫn đánh úp lại.

Hạ Phong buông đôi môi bị cắn đến đỏ tươi mà sưng lên của y ra, đời đi trận đi, khẽ cắn trên lỗ tai y.

“A! Buông ra, buông ra!” vẻ mặt ửng hồng, nơi quan trọng của Trưỏng Tôn Minh Đức bị giữa chặt không cho phát tiết, đành phải dùng hết sức lắc lưng thân thể, nghĩ muốn cảm bớt cái cảm giác mà người ta gọi là vừa đau khổ vừa vui thích kia.

………………………………………………………………………….

TBD : hắc hắc đầu tiên edit lại gặp phải cái chương khó nói này, ta tự biết trình độ edit ta còn rất tệ, mà chương này cũng chém rất nhiều đi…các hủ thấy sai chỗ nào cứ chỉ bảo ta sẽ sửa …. nhưng đừng chém quá vô tình nha >.<