Hôm nay, thừa dịp Trưởng Tôn Minh Đức bị Trưởng Tôn Hiền gọi đi, Hạ Phong dự định tìm lão thừa tướng hỏi thăm một số việc.

Ai dè Tiêu Vũ Lam lại kéo hắn ra ngoài dạo phố, Hạ Phong không thể làm gì khác hơn là lấy lý do cơ thể không khỏe từ chối. Lúc đó Tiêu Vũ Lam bày ra vẻ mặt “ta rất hiểu mà”, giống như hai người bọn họ làm “chuyện tốt” gì trong phòng đều không thể qua được mắt lão bà này, thì ngay cả da mặt dày như Hạ Phong cũng trở nên có chút nhăn nhó.

Hơn nửa ngày sau, cuối cùng cũng thành công tiễn bước Tiêu Vũ Lam vốn đang cằn nhằn liên miên, khuyên hắn chú ý thân thể, Hạ Phong hít một hơi thật sâu rồi thở phào ra.

Được rồi, cuối cùng cũng xong!

Vội vàng mau chóng chạy đến ngồi trước bàn trang điểm, trừng mắt nhìn vào tấm gương tròn đối diện một lúc lâu, sau đó bắt đầu thầm thì niệm chú.

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ trong tấm gương đồng lập tức bị thay thế, biến thành khuôn mặt đầy nếp nhăn của một ông lão. Chỉ thấy ông lão kia lệ nóng viền mi.

“Vương thượng a… Người cuối cùng cũng liên hệ với thần… Ô! Lâu như vậy mà hoàng thượng người không có một chút tin tức, khiến lão thần lo lắng đến bạc cả tóc a… “

Bó tay.

Ta nói thừa tướng ngươi a, tóc của ngươi không phải đã sớm bạc hết từ lâu rồi sao ?

“Ha ha… Thừa tướng, nói cho ngươi biết một đại tin tốt, bản vương đã tìm được vương phi, không lâu nữa sẽ dẫn y về.”

“!”

Lão thừa tướng hiển nhiên là “kinh hỉ” quá độ.

“Người, người, người, người nói tìm được, tìm được, tìm được… “

“Vương phi.” Tốt bụng thay hắn nói nốt, Hạ Phong đắc ý dạt dào nói, “Đúng a, rất gọn gàng phải không, ha ha ha. Được rồi, ta hôm nay muốn hỏi ngươi một chút, thông thường mà nói, qua bao lâu mới có dấu hiệu mang thai ?”

“… Lẽ nào vương thượng ngài đã… ” Thanh âm run rẩy.

“Đúng vậy, ta rất lợi hại đúng không ?”

“Nhưng, thế nhưng huyết thống kỳ lân không phải, không phải… “

“Ha ha a, thừa tướng ngươi không biết hắn là nam nhân sao ? Bản vương nhớ kỹ trước đây có nói qua với ngươi a.”

“Là hắn ?!”

Boom một tiếng, lão đầu đối diện thoáng cái biến mất, nửa khắc sau mới xuất hiện lại trong gương, tuy nhiên trông có vẻ khẩn trương, hoảng hốt hơn lúc nãy.

“Lão, lão thần không có nghe sai đúng không, vương phi mà vương thượng ngài tìm được thực sự là nam nhân ?”

“Đúng.”

“Hai người đã hành phòng rồi ?”

“Đúng.”

“Vương thượng còn hỏi… người đó có phải mang thai hay không ?”

“Phải.” Chẳng phải ngươi vừa mới biết sao.

“Nói cách khác… Vương thượng, người… đã biến người đó thành người của kỳ lân tộc ?”

“Đúng.”

“Thế nên… Nói cách khác… Vương phi đã uống máu của người… còn, còn bị hạ đồng tâm chú ?”

“Không sai.” Kỳ quái ? Thế nào mà tư duy logic của thừa tướng lại trở nên lộn xộn như vậy ?