Edit: Mèo Chè

Ở trong nhà, Hoắc Tinh tức giận đến muốn bùng nổ, nhe răng nhếch miệng muốn cào người cho hả giận.

Chú Trương ở một bên khuyên: “Đại thiếu gia ngài an tâm đợi ở nhà, nhị thiếu gia dẫn theo nhiều người như vậy, không có việc gì.”

Một khắc Hoắc Tinh cũng không yên lặng được, đi đi lại lại trong phòng, mèo ở sân sau có mấy con thông minh đã đi theo từ trước, một lát sau đã có tin tức truyền về, nói là trên cây cầu dẫn đến vùng ngoại thành xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, không rõ tình huống tử thương trên xe.

Không biết tại sao cấp cao của công ty Hoắc gia lại lấy được tin tức, điện thoại Hoắc Tinh vang lên không ngừng như bùa đòi mạng, người gọi đổi từ người này sang người khác, điện thoại rung đến mức bắt đầu nóng máy.

Cuối cùng Hoắc Tinh cũng chịu nhận điện thoại, người bên kia lập tức nói: “Đại thiếu gia, có tin tức của nhị thiếu gia không? Hiện tại các cổ đông đều rất gấp, cuối cùng chuyện này là như thế nào? Chúng ta cần người cho một lời giải thích…”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Tinh đã cúp điện thoại.

Y không thể ngồi yên nổi, trước kia dù xảy ra chuyện gì, y đều chỉ có thể ngồi xổm ở ban công trong nhà, nhìn người và xe tới tới lui lui hoặc là mấy con chó lang thang ngoài cửa sổ. Y quá yếu, chuyện gì cũng không làm được, y là thú cưng, chỉ có thể ở nhà chờ con người trở về.

Nếu như người kia không về được, thì y sẽ chết đói trong căn phòng nho nhỏ kia, hoặc là lại lang thang lần nữa.

Dù chọn như thế nào, bản thân luôn là bên bị động.

Mà rõ ràng là bây giờ y không giống trước kia nữa.

Y vỗ bàn, choàng áo khoác rồi đi ra ngoài, Hoắc Tinh nguyên bản biết lái xe, chỉ là y chưa từng thử lái một lần. Trong gara có ba chiếc xe, y chọn một chiếc trông đẹp mắt, lấy chìa khoá từ chỗ chú Trương rồi đi mở cửa.

Chú Trương không dám ngăn cản y, lại không nén được lo lắng: “Đại thiếu gia, ngài lái chậm một chút… ngài… nếu không ngài gọi điện cho Cố Phong trước đi.”

Không nhắc đến Cố Phong còn đỡ, vừa nhắc tới y lại tức giận đầy bụng.

Y ngồi vào trong xe, dựa theo hiểu biết trong trí nhớ để chỉnh kính chiếu hậu, đeo dây an toàn, chỉnh chỗ ngồi, sau đó…

Chiếc xe trước tiếp vọt ra khỏi gara, như con khỉ bị đốt mông nhảy cẫng lên trời, trượt dài một đường…

Chú Trương ở ngoài bị doạ đến một câu cũng không nói nổi.

Hoắc Tinh đâm vào trong một bụi cây, sơn xe bị cào trầy, lúc này chú Trương mới phản ứng lại, cuống quít chạy tới hô: “Đại thiếu gia, ngài không thể…”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Tinh phảng phất như đang lái một chiếc xe đồ chơi, trượt về sau một đường, sau đó chạy ra ngoài.

Chờ Hoắc Tinh lái “chiếc xe đồ chơi” đến cầu lớn, đèn xe cảnh sát và đèn xe cứu thương đã nối tiếp nhau, còn giăng dây cảnh giới, bên ngoài dây cảnh giới có phóng viên đang quay chụp.

Đây đúng là tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, một chiếc xe chở cát đá bị lật ngã, cát đá trực tiếp chôn cả một chiếc xe khác, các xe đằng sau cũng chịu ảnh hưởng.

Một con mèo trắng chui ra từ trong đám người, dường như nó ngửi thấy mùi gì đó, trực tiếp chạy tới chỗ Hoắc Tinh.

Một cảnh sát giao thông cầm đèn báo hiệu đi tới gõ cửa sổ xe Hoắc Tinh: “Chào ngài, không thể đi qua chỗ này, phiền ngài quay lại…”

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Hoắc Tinh mở cửa xe, một con mèo nhảy lên.

Cảnh sát giao thông: “…”

Hoắc Tinh khẽ gật đầu cảm ơn cảnh sát giao thông, sau đó chuyển hướng lái sang bên kia.

Y không nhìn thấy xe Cố Phong, cũng không thấy xe Hoắc Dự, không biết chiếc xe bị chôn dưới cát đá là xe của ai.

Mèo trắng có một ít huyết thống Ba Tư, mũi dẹp, đuôi xù to như cái chổi. Nó vừa lên xe thì đã liếm lông một lượt, vừa liếm vừa nói: “Không Có Trứng đi theo Cố gì đó, để lại mùi, tôi dẫn anh đi.”

Hoắc Tinh khẽ gật đầu, vẻ mặt luôn rất căng thẳng: “Xe bị chôn dưới cát đá màu gì?”

“Sao tôi biết chứ.” Mèo trắng bày vẻ mặt như đang nhìn thiểu năng trí tuệ.

Lúc này Hoắc Tinh mới nhớ ra, mèo bị bệnh mù màu.

Hoắc Tinh không thể làm gì khác, đành hỏi: “Biết Hoắc Dự… em trai tao đi đâu không? Chắc là mùi của tao và em ấy khá giống… à đúng rồi, mùi thuốc lá rất nồng, hôm nay em ấy hút rất nhiều thuốc.”

“Không rõ nữa.” Mèo trắng vẫn lắc đầu: “Trong này có xe bị cháy, mùi xăng quá nồng, át đi rất nhiều mùi khác.”

Hoắc Tinh lại gọi điện cho Côn Yến, vẫn không ai nghe máy.

Không có cách, y đành phải đi theo chỉ dẫn của mèo trắng tìm Cố Phong trước.

Xe quẹo qua đường nhỏ, thuận theo đường nhỏ đi xuống dưới cầu, sau đó đi dọc theo đường đá xóc nảy cạnh bờ sông tiến tới.

Cuối cùng Hoắc Tinh cũng tìm được một chút cảm giác, không lái xe lỗ mãng như lúc trước nữa, cũng may là đang đêm nên xe trên đường không tính là nhiều, nếu không thì không biết có chuyện gì xảy ra nữa.

Hoắc Tinh lái dọc theo bờ sông, không biết đi bao xa, hình như đã cách nội thành rất xa rồi, ngay cả bờ sông cũng không có đèn chiếu, xung quanh rất tối.

Đèn xe phía trước rọi không được xa, mặt sông đen như mực tựa hồ ẩn giấu quái vật không biết tên, Hoắc Tinh hơi khẩn trương, may là bên cạnh còn có một con mèo gan lớn làm bạn.

Con mèo kia trừ phát ra vài tiếng chỉ đường, thì thời gian còn lại nó đều nhắm mắt dưỡng thần, khí tràng trầm ổn dị thường.

Thoạt nhìn còn “lão đại” hơn so với “lão đại” Hoắc Tinh này nữa.

Lại đi thêm nửa tiếng, cuối cùng Côn Yến cũng gọi điện tới.

Ở đầu bên kia, Côn Yến thở hồng hộc: “Lão đại!”

Trong lòng Hoắc Tinh sững sờ, Côn Yến sẽ không lỗ mãng gọi y là lão đại như thế, trừ phi cạnh hắn không có người khác, hoặc chỉ có hắn và Hoắc Dự.

Hoắc Tinh đè bất an trong lòng xuống, nói: “Xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn thấy tai nạn giao thông trên cầu, có liên quan đến các người không? Các người đang ở đâu? Hoắc Dự đâu? Cố Phong đâu?”

“Cố Phong?” Côn Yến hỏi lại: “Không thấy Cố Phong, cậu ta tìm tới à? Lão đại, anh đừng vội, anh nghe em nói, Hoắc Dự đi cùng em, anh ấy rất tốt, chỉ là chúng em bị bắt, đáng chết…”

Hoắc Tinh giật mình: “Bị bắt?”

“Là Tưởng Chính, gã định một mẻ hốt gọn.” Côn Yến nói: “Em không nói kỹ được, anh nghe em nói, anh không thể tới, anh…”

Lời còn chưa dứt, Côn Yến chợt kêu thảm một tiếng, sau đó có người khác cầm điện thoại.

Một người ở bên kia nói với Côn Yến: “Chạy rất nhanh? Cho rằng tao không đuổi kịp mày?”

Người kia cười, sau đó nói với điện thoại: “Hoắc Tinh? Là Hoắc Tinh nhỉ? Tôi biết người đứng sau màn Hoắc gia chính là cậu, chúng còn muốn gạt tôi, tôi dễ lừa như vậy sao? Ngài Đỗ…”

Người kia thở hắt ra: “Ngài Đỗ chôn đường này quá sâu, khiến tôi tra xét thật lâu.”

Hoắc Tinh im lặng một hồi, y dừng xe lại, hạ cửa kính xuống.

Gió từ sông thổi qua mặt y, khiến da lẫn tâm y đều lạnh xuống theo.

“Tưởng Chính.”

“Là tôi.” Tưởng Chính cười khanh khách: “Tên Chu Diễm này dùng rất tốt, một lần đã câu được hai con cá lớn, ngay cả tôi cũng không ngờ được.”

Hoắc Tinh lạnh mặt: “Cuối cùng anh muốn làm gì?”

“Ừm…” Tưởng Chính nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc nói: “Giết Hoắc Dự, rồi giết cậu, sau đó toàn bộ Hoắc gia đều thuộc về tôi.”

Hoắc Tinh im lặng không nói chuyện.

Tưởng Chính lại phối hợp nở nụ cười: “Tôi nói đùa, sao tôi nỡ giết cậu? Hoắc Dự chắc chắn phải giết, tên này biết đánh nhau, làm tổn thất rất nhiều anh em của tôi, hắn là một tên ngoan tra, là quân cờ và thủ hạ dũng mạnh nhất của cậu, đối với tôi mà nói hắn là uy hiếp lớn nhất. Nhưng cậu không giống vậy, nếu cậu chịu giúp tôi, chúng ta chia đều thiên hạ, thế nào?”

“Tôi giúp anh, anh thả tất cả mọi người.” Hoắc Tinh nói.

“Vậy không được.” Tưởng Chính “chậc” một tiếng: “Quá lỗ.”

“Vậy cùng chết đi.” Hoắc Tinh nói thẳng.

Tưởng Chính hơi sửng sốt, lập tức cười ha hả: “Không sai, không sai, không hổ là hung thần chỉ mười mấy tuổi đã tận diệt Tần gia, không có chút tính tình ấy sao có thể đẩy Hoắc Dự lên vị trí hiện tại chứ? Được… tôi đồng ý với cậu, thả Hoắc Dự và tên nhóc thích khóc rống kia, những người khác xem như không được.”

Hoắc Tinh lạnh giọng hỏi: “Anh ở chỗ nào?”

Tưởng Chính đưa địa chỉ cho Hoắc Tinh, nói: “Cậu chỉ được tới một mình, nếu không ai cũng đừng mong sống sót.”

Giữa đường, Hoắc Tinh thả mèo trắng xuống, giao chó nó nhiệm vụ tìm Cố Phong rồi lên đường một mình.

Lúc tới nơi đã hơn nửa đêm, nơi này là thung lũng hẻo lánh nhất trong một trấn nhỏ nằm dọc bên sông, cách bờ sông không xa, tầm nhìn rộng rãi, đằng sau dựa núi, xem như là vùng dễ thủ khó công.

Hoắc Tinh mở đèn xe như cũ, giơ tay lên ra hiệu bản thân không có vũ khí, bên kia nhanh chóng phái người tới đón y, bịt mắt y lại, đẩy đi một đường.

Tai Hoắc Tinh khẽ nhúc nhích, mũi hít hít nhẹ —— bốn phía không có tiếng người lộn xộn, chỉ có âm thanh của điện, có thể nghe thấy tiếng nước, tiếng vang khi các vật thể chạm vào lan can sắt.

Hoắc Tinh suy đoán lan can sắt có thể là một nơi như nhà tù, chắc là nhóm Hoắc Dự đang ở đó.

Có camera… Hoắc Tinh nghe thấy âm thanh tụ lại của camera ở chỗ rẽ, một cái… hai cái… ba cái.

Chỉ có ba cái.

Y còn ngửi được mùi khói, mùi **, mùi dầu và mùi thối của rác.

** chỗ này raw bị thiếu, chắc bị hài hoà rồi.

Càng tới gần mùi rác càng nồng nặc, nhưng hình như nó bị cái gì đó vùi lấp lên, có mùi tanh hôi của bùn đất.

Phía trước chỗ này chính là dòng sông, đất đai luôn tản ra mùi ẩm ướt, mùi rong rêu cũng rất nồng.

Đừng nói là nhà máy xử lý rác thải nha? Có thể là chỗ đất này dùng để chôn rác?

Hoắc Tinh có bóng ma với nhà máy xử lý rác thải, trong thoáng chốc trong lòng hơi lộp bộp.

Chờ đến khi đi vào một căn phòng nhỏ ẩm thấp lạnh lẽo, bịt mắt của Hoắc Tinh mới được tháo xuống.

Có một chiếc đèn nhỏ mờ nhạt treo trên đầu, trong phòng bày một cái bàn, trên bàn có mấy cái hộp, bên cạnh đặt rượu và ly rượu.

Tưởng Chính mặc áo da, chân mang bốt chiến giẫm trên ghế, cười nhìn y: “Hoắc đại thiếu tới rồi.”

Hoắc Tinh nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, rồi quay đầu nhìn đằng sau, cửa đã bị đóng – đó là một cái cửa sắt cũ kỹ, trên cửa sắt chỉ có một cái cửa sổ nhỏ đang mở, mơ hồ có thể thấy bên ngoài có không ít người canh giữ.

Tưởng Chính nói: “Cậu thật sự dám đơn thương độc mã đến, tôi bội phục.”

Nói xong gã uống một ngụm hết sạch rượu, sau đó rót một ly đầy cho Hoắc Tinh.

“Đến, uống.”

Hoắc Tinh không thích rượu, nghe Tưởng Chính nói cũng không để ý tí nào, y chỉ nói: “Thả người.”

“Ừm, có thể thả.” Tưởng Chính lấy ra mấy chồng hợp đồng thật dày: “Bảo Hoắc Dự ký hết những thứ này, nhường Hoắc gia cho tôi, bao gồm tất cả tài sản và quyền chuyển nhượng dưới tay mấy người.”

Tưởng Chính uống rượu, thấp giọng nói chuyện, cười như con sói trộm được mồi, hai mắt toả ra sắc xanh: “Hiện tại thời đại đã khác, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, rước phải cớm, chúng ta ai cũng không chiếm được chỗ tốt. Ký hết những thứ này, chúng ta nên làm gì thì làm cái đó, thấy sao, hửm?”

Hoắc tinh không hề hiếm lạ mấy thứ như tiền tài này, xem như là tâm huyết nhiều năm, nhưng cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Y gật đầu: “Được, anh cho tôi gặp em trai, tôi bảo em ấy ký.”

“Sảng khoái!”

Tưởng Chính ngoắc ngoắc tay, lập tức có người áp giải y đi vào phòng giam. Phòng giam bị dột nước nghiêm trọng, bốn phía đều là rêu xanh, mặt tường cũng nham nhở, trông như đang quay phim kinh dị.

Hoắc Tinh đi vào phòng giam, bên trong có Chu Diễm, Hoắc Dự và mấy người Côn Yến.

Mắt Hoắc Dự đỏ bừng, trên cổ tay Chu Diễm có vết máu, khoé miệng cũng bị đánh sưng lên, mắt xanh đen một mảng, rõ ràng là bị sỉ nhục.

Hoắc Dự thấy cửa phòng giam mở ra, lập tức định tiến lên đánh người, lại không ngờ Hoắc Tinh thình lình xuất hiện, doạ hắn nhảy dựng một cái.

“Anh hai?” Sau khi khiếp sợ qua đi, Hoắc Dự lập tức vừa giận vừa gấp: “Sao anh lại tới đây! Chẳng phải đã nói anh không thể tới sao!’

“Anh không tới thì em sẽ chết.” Hoắc Tinh dò xét toàn thân mọi người, thấy đều không gặp nguy hiểm tính mạng, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm: “Những thứ này là Tưởng Chính yêu cầu.”

Y đưa hợp đồng qua, Chu Diễm ôm khoé miệng sưng đỏ nháo tiếp: “Gã nghĩ hay lắm! Đây đều là đồ của Hoắc gia, dựa vào cái gì gã nói đoạt là đoạt! Thằng cướp của!”

Chu Diễm không biết anh hai nhà cậu ta từng làm gì, cũng không biết Hoắc Dự, bao gồm cả Hoắc gia đang làm gì.

Cậu ta chỉ cho rằng Hoắc Dự là một thương nhân, trong mắt cậu ta, Tưởng Chính dĩ nhiên là tên cướp.

Cậu ta chỉ xem đây là tranh chấp làm ăn bình thường, không ngờ đối phương còn có ý định cướp đoạt trắng trợn, cậu ta tức đến muốn khóc.

“Sao người này lại làm vậy, chờ em ra ngoài, em lập tức báo cảnh sát…”

Hoắc Dự trừng mắt liếc cậu ta một cái, Chu Diễm uỷ uỷ khuất khuất không nói nữa.

“Ký xong những thứ này, mọi người đã có thể ra ngoài.”

Hoắc Dự cũng không tin, hắn nhìn Hoắc Tinh: “Còn anh thì sao?”

“Anh ở lại.”

“Không được!” Hoắc Dự phản đối ngay: “Tuyệt đối không được! Gã nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Chu Diễm cũng sửng sốt: “Gã có ý gì? Sao lại thế này… gã… gã muốn làm gì?”

Hoắc Tinh thở dài: “Nếu không thì cùng chết.”

Hoắc Dự mím môi, không lên tiếng.

Côn Yến hung hăng đấm lên tường: “Cùng chết thì cùng chết! Ông đây…”

Hoắc Tinh nhìn hắn: “Chu Diễm thì sao? Cũng cùng chết?”

Côn Yến bị chặn họng, quay đầu nhìn Hoắc Dự. Mắt Hoắc Dự đỏ bừng, vì tức giận mà gân xanh đều nổi lên hết, nhưng hắn chưa hề nói một chữ.

Tất nhiên là Chu Diễm không thể chết, không chỉ không thể chết, mà còn phải lành lặn không có một vết thương trở về.