Edit: 笑顔Egao

Thẩm Đình nào có khái niệm gì về thời gian, kì kì cọ cọ hơn nửa giờ, Cố Triều Ngạn ngồi xem số liệu trong thư phòng, làm thế nào cũng không vào đầu, liên tục nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm Thẩm Đình sao vẫn chưa ra, cũng không nghe thấy động tĩnh gì, không phải bị shock nhiệt trong phòng tắm đấy chứ?

Hắn đi tới cửa phòng tắm, lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, kèm theo đó là tiếng của Thẩm Đình đang huyên thuyên không biết nói cái gì.

Cố Hướng Ngạn cong ngón tay dùng đốt ngón trỏ gõ cửa, giọng nói có chút hung dữ: “Em muốn tắm đến sáng luôn đúng không?”

Bên trong lập tức yên tĩnh lại, vài giấy sua, đột nhiên rầm một tiếng, tiếng động giống như có người đứng lên ra khỏi bồn tắm, sau đó là tiếng chân trần đạp trên sàn nhà đang ướt.

Cố Triều Ngạn cảm thấy buồn cười, tay vặn nắm đấm cửa mở ra, nhìn thấy Thẩm Đình mặt đầy lo lắng nhìn chằm chằm ống quần đùi, cong chân xỏ vào, sau khi phát hiện hắn hét “A” một tiếng, hoảng hốt quay lưng lại, suýt nữa ngã chổng vó.

Cố Triều Ngạn tay dài chân nhanh, kéo lại cánh tay cậu mới làm cho đối phương đứng vững.

“Đến quần áo cũng không biết mặc? Còn dám nói mình hai mươi tuổi, anh thấy em là mười hai tuổi thì có!”

Thẩm Đình không vui, trong tay còn đang cầm một cái ống quần, tay còn lại vung vẩy, muốn Cố Triều Ngạn buông tay mình ra.

“Em đang mặc mà, anh đi vào nhìn trộm làm gì?”

Cố Triều Ngạn đang cầm tay cậu bỗng cảm thấy sai sai, quần áo hình như hơi ướt, sờ một lát, phát hiện ra quả nhiên là ướt.

Hắn quả thực không biết phải nói gì, đến việc phải lau khô người rồi mới mặc quần áo cũng không biết, ngốc thì ngốc, đến một chút thường thức cơ bản cũng không có, không đúng, chờ mong một người ngốc như thế này biết thường thức là cái gì, hắn mới đúng là kẻ có vấn đề.

Thẩm Đình còn chưa kịp cảm nhận lửa giận của Cố Triều Ngạn đã co chân bỏ chạy, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa để lại một câu: “Nhìn trộm là đồ khốn nạn.”

Cái gì mà nhìn trộm! Ở nhà của mình, mở cửa phòng tắm của chính mình thế quái nào lại thành nhìn trộm!

Mãi đến tận lúc Thẩm Đình ngơ ngác không có phản ứng, Cố Triều Ngạn mới phát hiện mình vừa nói câu đó ra khỏi miệng.

Ngữ khí còn không được tốt.

Thẩm Đình nháy mắt mấy cái, nhìn xuống mặt đất, đặt chân trần lên thành ghế, yên lặng nhấc ống quần lên, mặc vào.

“Vậy em không ở chỗ này của anh nữa.”

Cậu chuẩn bị đi, Cố Triều Ngạn đột nhiên vươn tay kéo cậu lại: “Em đi đâu?”

“Đi về, không ở chỗ của anh nữa.”

Trong lòng có mong chờ mới có thể cảm thấy oan ức, Vương Yên mắng cậu, cậu chẳng có cảm giác gì, nhưng Cố Triều Ngạn không giống thế, Cố Triều Ngạn là người nói muốn trở thành bạn bè của cậu.

Làm bạn bè không phải thế này.

Cố Triều Ngạn lần đầu tiên nghe thấy có người dùng trạng thái oan ức như vậy nói chuyện với mình, người này còn là một người trưởng thành thực sự.

Tựa như có người thổi vào trong tim hắn một quả bóng bay, sau đó lại dùng kim châm oành một cái, nổ tung.

“Đừng nói lung tung.”

Hắn buông cánh tay bé nhỏ của Thẩm Đình, dẫn cậu ra ngoài lấy một bộ quần áo khác.

Quần áo của Cố Hướng Ngạn so với Thẩm Đình đều quá lớn, bộ vừa rồi là bộ quần áo size nhỏ duy nhất, là áo ngủ mẹ hắn mua cho nhưng không vừa, Cố Triều Ngạn vẫn giữ lại không vứt, không ngờ tới hôm nay lại có tác dụng.

Tuy rằng kết quả vẫn là không mặc được.

Thẩm Đình đang giận dỗi, không nói lời nào đứng yên một chỗ, tóc ướt sũng, trông như một con cún dính mưa, ỉu xìu xìu.

Cố Triều Ngạn lấy ra một cái khăn tắm sạch sẽ, ngồi bên giường gọi cậu: “Lại đây.”

Thẩm Đình lết tới một cách không tình nguyện.

“Ngồi xuống.”

Ngồi xuống.

“Nâng cánh tay lên.”

Nâng lên.

“Nâng cao nữa!”

Thẩm Đình nâng cánh tay cao lên trên đầu, Cố Triều Ngạn vừa nhấc áo cậu lên chuẩn bị cởi ra, cậu sợ hết hồn, lập tức thả tay xuống, không cho hắn cởi.

“Làm gì thế!”

Thẩm Đình tức đến mức nói cà lăm: “Tại, tai sao lại cởi quần áo em?”

Cố Triều Ngạn không ngờ tới tính cảnh giác của nhóc này còn rất cao: “Nhìn cho kĩ đây là quần áo của anh.”

“Thế nhưng, nhưng…”

Thẩm Đình cơ bản không biết phải biểu đạt suy nghĩ của mình như thến nào, quần áo là anh cho em mặc, mặc dù là của anh, nhưng đang mặc trên người em, anh cởi của anh là được rồi, cởi của em làm gì?

“Thế nhưng cái gì mà nhưng? Em vừa tắm xong tại sao lại không lau người, quần áo bị ướt làm sao lên giường ngủ, em có nghe lời nữa hay không? Không thay đúng không, không thay thì em mặc áo ướt đi ngủ đi.”

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Triều Ngạn chịu thua trước, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Chỉ thay quần áo thôi, không nhìn trộm em.”

Thẩm Đình ngẩng đầu hỏi: “Thật không?”

Cố Triều Ngạn đáp: “Ừ.”

Thực ra Thẩm Đình cảm thấy mặc quần áo ướt cũng không sao, trước đâu cậu vẫn luôn mặc như vậy, cũng không có ai thèm quản cậu, mùa hè quần áo nhanh khô, đợi gió hong khô là được rồi.

“Vậy anh quay mặt ra chỗ khác, không được nhìn em.”

Cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Cố Triều Ngạn không vui, nhưng vẫn quay đầu sang hướng khác.

Thẩm Đình bắt lấy thời cơ này, nhanh chóng cởi quần áo ra thay, thỉnh thoảng còn phòng bị hắn xoay đầu nhìn trộm.

Ngu ngốc, nhìn thấy hết trên kính cửa sổ rồi.

Cố Triều Ngạn vui rạo rực không lên tiếng, tựa như một đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai, tâm tình trong nháy mắt tốt lên gấp mười lần.

“Em thay xong, nhìn được rồi.”

Ống quần phải gấp lên, ống tay áo còn thừa gần một nửa.

Thẩm Đình vốn không cao được bao nhiêu, có khả năng còn chưa tới một mét bảy, như vậy trông càng nhỏ tuổi.

Trong nháy mắt Cố Triều Ngạn nhớ tới hình ảnh đứa trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, cảm thấy dáng dấp này của Thẩm Đình rất đáng yêu, không nhịn được muốn kéo cậu ôm vào trong ngực hôn hai cái.

Nhưng làm vậy thật mất thể diện.

Tranh thủ lúc người ta gặp khó khăn còn gì là quân tử nữa.

“Cũng khá vừa vặn.”

Thẩm Đình vẩy vẩy ống tay áo, buồn bực: “Em thấy không vừa tí nào.”

Cố Triều Ngạn cầm khăn lên tiếp tục lau tóc cho cậu: “Sao lại không vừa, anh nói vừa là vừa.”

Thẩm Đình thành thật đáp: “Em vẫn thích quần áo của em hơn.”

“Không được,” Cố Triều Ngạn đi lấy máy sấy, ấn mở, quay về phía cậu nói: “Sau này ở nhà anh, mặc quần áo của anh.”

Thẩm Đình gặm móng tay, hỏi tại sao.

“Bỏ cái tay ra!”

Cố Triều Ngạn nhớ lại bộ quần áo cậu mặc trên người, cũng không biết thằng nhóc này đã mặc bao lâu, đã bắt đầu hơi hơi có mùi, dùng vẻ mặt ghét bỏ hỏi: “Bình thường ai giặt quần áo của em?”

“Đương nhiên là em tự giặt.”

“Em giặt kiểu gì?”

“Thúc thúc dạy em, đổ nước vào trong chậu, lấy chân giẫm giẫm là được.”

Bởi vì đang dùng máy sấy tóc, nói chuyện phải nói lớn tiếng mới có thể nghe được.

“Cái loại người gì vậy không biết, à, anh không nói em, anh nói ông chú kia.”

Thẩm Đình lại muốn cắn móng, bị Cố Triều Ngạn đánh cho một cái lên mu bàn tay.

Hắn nhìn bộ móng bị cắt nham nhở của Thẩm Đình, nghĩ tới cảnh tượng đồ ngốc này tự cầm bấm móng tay nghiêm túc cố gắng cắt móng, nói không chừng còn vụng về cắt vào tay, có đau đến khóc nhè cũng không ai biết.

Trong lòng bỗng thấy chua xót không chịu được.

Đợi một lát nữa lại cắt móng tay cho em ấy thôi.

“Sau này không được gặm móng tay, chỉ có trẻ con mới gặm móng tay, em lại không phải trẻ con.”

Thẩm Đỉnh lúc này lại bắt đầu giả ngu: “Em là trẻ con mà.”

Cố Triều Ngạn hung ác nói: “Được, anh quản em có phải trẻ con hay không, đợi anh cắt hết đi xem em còn có cái gì để gặm.”

Thẩm Đình cười nghiêng ngả, cuối cùng bị Cố Triều Ngạn hung hăng đè lại không cho ngọ nguậy, sấy khô tóc cho cậu.

Sau khi sấy khô tóc nhìn càng dài, Thẩm Đình cúi xuống vuốt hết tóc ra đằng trước tết thành bím tóc chơi, Cố Triều Ngạn đi cất máy sấy, lúc quay lại thấy cậu vẫn còn đang nghịch tóc.

“Đã buồn ngủ chưa?”

Thẩm Đình nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu, tóc theo quán tính hất hết ra phía sau, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Cậu cười nói với Cố Triều Ngạn, cảm ơn ca ca.

Cố Triều Ngạn trong nháy bắn bị thính bắn trúng tim.

Quân tử cái quần què.

“Lại đây ôm một cái rồi đi ngủ.”