Hàn Diễm ngồi bên bàn phấn, ngáp dài, dụi mắt, lười nhát hỏi _“Sao rồi??”

Tiểu Thi hì hục cột tóc cho chủ tử, được hỏi tới vẫn là bộ mặt như hoa, gật đầu_”Hoàn thành rồi ạ. Ba ngày sau sẽ có”

“Cũng may ta của lúc trước không biết xài tiền”

“Sao ạ??”

“Tiểu Thi biết vẽ mà đúng không ?”

“Vâng”_đứa nhỏ thả tay ra khỏi mái tóc của nàng, rất ưng ý nhìn nó

Hàn Diễm xoay người, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu của mình_“Vậy giúp ta tạo phường trang sức đi”

Tiểu Thi nghiêng đầu, nhún vai_“Tiểu Thi không rõ”

“Đi, ta giúp ngươi”_Hàn Diễm rất vui vẻ nắm cổ tay đứa nhỏ kéo đi

“Khoan đã, người còn áo khoát kìa”

“Quên nó đi. Sang phòng ngươi nhanh nào!”

“A...”

Hàn Diễm đến phòng nhỏ của tiểu nha đầu, ngồi đó, dùng ngón trỏ gõ gõ bàn tròn giữa phòng, tay kia chống lấy cằm, nhìn một vòng căn phòng trang trí đơn giản của tiểu nữ tử lúc xưa một cách thờ ơ nhất có thể.

Tiểu Thi vui vẻ đem giấy vào, trải ra, đặt lên đồ chặn giấy, nâng tay chuẩn bị pha màu

“Không cần màu, đừng làm phiền phức. Giấy trắng mực đen là đủ rồi”

“Vâng”

Đứa nhỏ lại lăn tăn đi lấy nghiên mực, chăm chú ngồi mài còn Hàn Diễm thì vẫn yên vị tư thế cũ chỉ có mắt là nhìn qua nhìn lại xem tiểu nha đầu của mình.

“Ngươi vào ngồi vẽ đi, ta chỉ ngươi”

“Được ạ”

“Biết vẽ lông chim công không?”

“Được ạ”

“Vẽ đi”

Đứa nhỏ nâng cọ bắt đầu vẽ. Hàn Diễm hạ mắt nhìn qua nghiên mực_[Để vầy chắc không bị khô đâu nhỉ? Không cần cứ mãi ngồi mài nhỉ?? Kệ]

“Xong rồi tiểu thư”

“Ừ, đổi tờ khác đi”

“Ơ...vâng”

“Được rồi, vẽ như bức vừa rồi ngươi vừa vẽ. Nhưng vẽ lại thành một hình tròn đi”

“Vâng”

....

“Xong rồi ạ”

Hàn Diễm đóng lại hộp nhỏ trang sức của nha đầu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hớn hở kia cùng bức vẽ được giơ lên bên cạnh_”Được rồi. Đổi một tờ khác. Vẫn là lông công. Nhưng mặt trong đừng vẽ gì. Mặt ngoài thì vẽ sợi lông ít lại nhưng to hơn một chút đừng to quá, cách đều nhau đi”

Đứa nhỏ vẫn giấu vào thắc mắc muốn hỏi vào trong lòng, xoay lại, tiếp tục vẽ thêm một bức khác còn Hàn Diễm lại tiếp tục đi dạo, lục lọi một chút phòng của tiểu Thi. Xem đến chán chê thì Hàn Diễm bất giác lại nhìn ra ngoài cửa, im lặng bước đến, kéo cửa vào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài

Nàng nhìn sang trái, tìm không thấy. Quay sang phải thì liền thấy được tên hộ vệ của mình đang khoanh tay, thẳng người ôm kiếm đứng đó. Hàn Diễm nhếch môi cười, bước hẳn ra bên ngoài, đến trước mặt hắn, quyết định mắt đấu mắt.

“Ngươi và Ly Bách đã bàn gì với nhau rồi?”

Ánh mắt lạnh lẽo kia hạ xuống nhìn nữ nhân trước mặt mình, sau đó vẫn bình thản mà đưa lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, một lời cũng không nói

“Sao lại không trả lời? Món quà đầu tiên lại là một tên ám vệ. Có rất nhiều ý tứ. Ngươi theo ta mấy ngày nay chắc biết ta định làm gì rồi chứ?”

Hàn Diễm nheo lại mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc trước mặt mình, vẫn một nụ cười trên miệng_”Ta sẽ ra ngoài. Nhưng trước đó sẽ trả lại ngươi cho Ly Bách. Ta sẽ đánh sập mọi tư tưởng của tên lưu manh được vỏ bọc thư sinh bao bọc kia ngay từ trong trứng nước”

Tên ám vệ vẫn một mực yên lặng, chỉ là tầm mắt đã nhìn vào Hàn Diễm vẻ mặt cười cợt kia, sau đó, rất bình tĩnh xoay người đi, để cho nữ nhân đối diện với tấm lưng của mình

Hàn Diễm có chút ngạc nhiên với phản ứng khác người thường của tên ám vệ_”Ngươi....”

“Tiểu thư, tiểu Thi vẽ xong rồi”_giọng đứa nhỏ ở bên trong, rất hào hứng hô lên

“Ừ, vào ngay”_Nàng cũng không nán lại giây phút nào thêm, cứ như chưa từng có cuộc nói chuyện mà xoay người bước trở lại vào phòng, sẵn tiện đánh một cái nhảy mũi thật mạnh.

Bước đến nhìn bức tranh của tiểu nha đầu, Hàn Diễm mỉm cười_”Tiểu Thi, vẽ vào mỗi sợi lông một giọt nước nhỏ xem nào. Không, lớn hơn một chút”

“Vâng”

“Tiểu Thi, nhìn xem thứ ngươi vừa vẽ xong giống như vật gì??”

Tiểu nha đầu giơ lên tấm tranh, mím môi, vẽ mặt rất không chắc chắn nhìn vào tâm tranh mình vừa vẽ xong_”Thật sự tiểu Thi không rõ cho lắm. Nhưng nó có phải vòng đeo tay không?”

“Là thứ đeo lên cổ”

“...”

“Ta nghĩ bán vào thanh lâu sẽ rất được giá. Tiểu Thi, lấy một tờ khác, vẻ một giọt nước lớn đi”

“....”_tiểu Thi vẽ mặt khó tiêu, không chắc chắn lại nâng cọ lên vẽ_”Vâng”

“Tiểu Thi thích con vật nào?”

“Thỏ ạ”

“Xoay ngược tranh lại, để đầu nhọn phía dưới, vẽ ra hai nhánh nhỏ từ đỉnh đó, một nối vào tai của thỏ, một nối vào đuôi thỏ”

Tiểu Thi lúc này thật sự chau mày, nâng cán viết lên gãi gãi một bên đầu. Hàn Diễm thấy được, lấy viết từ tay đứa nhỏ vào tay mình, vẽ ra hai sợi nhỏ từ đỉnh ngọn của giọt nước kia, sau đó đưa lại cho tiểu nha đầu_”Sợi phía trước dính vào tai thỏ, sợi phía sau dài hơn dính vào đuôi thỏ. Vẽ trong phạm vi hai đầu sợi dây nhỏ đi”

“Vâng”_Tiểu Thi nâng cọ vẽ ra một chú thỏ nhỏ, sau đó lại dừng, ngẩng đầu hỏi Hàn Diễm_”Vẽ mắt vào được không ạ?”

“Được, thích thì vẽ râu cũng không sao”

“Xong rồi ạ”

“Tốt, nói cho ngươi biết, đây là vòng đeo cổ, nó dài hơn rất nhiều so với vòng đeo tay, về độ dài cũng có thể thay đổi. Về sau ngươi sẽ vẽ mấy thứ này”

“A...”

“Còn vòng tay rồi vòng chân nữa, cả nhẫn nữa”

“...”_tiểu Thi chớp chớp mắt nhìn Hàn Diễm, sau đó liền bất ngờ hô lên_”Tiểu thư, người thật tuyệt”

“Lấy tờ khác đi, ta chỉ ngươi vẽ thêm hai thứ kia”

“Vâng”

“Vẽ ra ba vòng tròn, một vòng là vòng chân, một là vòng tay còn một còn lại vẽ nhẫn. Chỉ cần đi một nét, đừng đi đường thứ hai”

“Vâng”

Chờ tiểu Thi vẽ vừa xong, Hàn Diễm liền tiếp lời_”Vòng chân, vẽ thêm vài quả chuông nhỏ đi, chỗ sợi dây vẽ thêm vài vòng tròn nhỏ thưa ra. Vòng tay thì đi thêm một đường nữa nhưng đan vào vòng thứ nhất như dây leo ấy rồi vẽ thêm chuông vào. Còn nhẫn thì tựa như vòng tay nhưng đừng vẽ chuông. Hiểu không?”

“Được ạ”_đứa nhỏ gật đầu một cái, sau đó rất vui vẻ vừa hát vừa ngâm nga điệu nhạc. Còn Hàn Diễm thở dài, mỉm cười_[ Cũng may là đứa nhỏ này cảm thấy hứng thú. Xem ra cũng có chút tài năng đi]

Hàn Diễm đang định mở miệng khen tặng tiểu Thi thì cửa phòng đã bị gõ, tiếng của gia nhân vang lên_”Tiểu thư, thiếu gia đang chờ người ở bên ngoài”

Nàng chau mày, vỗ vai đứa nhỏ_”Tiểu Thi, ngươi làm rất tốt. Giờ ta có chút việc ngươi không cần theo”

Vừa nghe đến đây đứa nhỏ liền mếu máo nhìn chủ tử của mình. Hàn Diễm bậm môi, giật cọ quẹt lên mặt tiểu nha đầu_”Dẹp cái mặt đó ngay. Ta đi cùng cận vệ, sẽ không sao. Ngươi ở đây, vẽ mấy thứ này cho ta”_nói đến đây, Hàn Diễm giơ tay, xoa mái tóc đứa nhỏ_”Những thứ ta bắt ngươi vẽ chỉ làm mẫu. Bản vẽ. Nhầm, mấy tấm ngươi vẽ về sau, bản thân cảm thấy thích thứ gì hay cảm thấy người ngoài sẽ để ý hay tâm đắc nó thì cứ vẽ ra. Ta nhờ tiểu Thi được không?”

[Đứa nhỏ là người của thời đại này, nó sẽ biết bọn họ thích thứ gì, nhìn ra thứ gì, cần điều gì. Tránh cho ta tạo ra thứ quá lạ lùng rồi không ai dám đeo vào người. Xem như là bước đầu nhẹ nhàng thâm nhập vào thị trường cũng được. Về sau nếu đã có tiếng tâm thì vẽ có nghiêng trời lệch đất cũng không phải vấn đề.]

Tiểu Thi vẫn vẻ mặt không ưng nhưng sau đó vẫn chậm rãi gật đầu, khẽ trề môi_”Người phải về phòng lấy áo khoát đã, tiểu Thi đi với người”

“Ở đây vẽ. Những thứ ngươi vẽ sẽ là hàng bán ra ngoài khi ta mở phường trang sức. Có trách nhiệm đi!”

“Ơ...thật ạ? Mấy bức vẽ này sẽ được làm ra rồi đem bán sao??”_đứa nhỏ nhìn chủ tử của mình bằng ánh mắt lấp lánh vô cùng, vẻ mặt đầy ao ước cùng hào hứng

“Đúng vậy. Ta tin tưởng tiểu Thi của ta nên mới đưa ngươi làm chuyện quan trọng”

“Được, tiểu Thi sẽ vẽ”

“Nhớ cất kĩ, tối đến mang cho ta xem được chứ”

“Vâng”

Nhìn gương mặt vui vẻ đến hồn nhiên của tiểu Thi mà Hàn Diễm có chút nóng nóng ở mắt nhưng sau đó vẫn là hời hợt mà mỉm cười, nhanh bước xoay người rời đi.

Vừa bước ra khỏi gian phòng của tiểu Thi được vài bước thì liền thấy Ly Bách vẽ mặt hờ hững nhìn quanh, chỉ có điều bước chân lại nhanh hơn một chút chứ không chậm rãi khoan thai như bình thường. Cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hàn Diễm nhìn mà nhếch môi cười, di chân nấp người sau cột nhà to, lén lút mỉm cười nguy hiểm nhìn Ly Bách loay hoay.

Hắn thậm chí còn bắt lại một gia nhân, vẻ mặt không cảm xúc nhưng giọng nói lại nghe ra chút khó chịu_”Tiểu thư, ngươi có thấy tiểu thư chạy đâu rồi không”

“A, thưa không ạ”

Cũng không hỏi tiếp, hắn nhanh chóng quay mặt bước đi. Chỉ là đi chưa được vài bước thì Hàn Diễm bên này vì chịu lạnh không nổi, nhảy mũi thật mạnh một cái mà khiến hắn dừng bước, sau đó chính xác mỉm cười tàn bạo quay đầu về phía cây cột nơi Hàn Diễm đang nấp

Hàn Diễm nhảy mũi xong liền có cảm giác não và máu cũng chạy ra ngoài theo cái nhảy mũi kia, liền lảo đảo ngồi thụp xuống, xoa xoa mũi. Vừa lúc đó thì Ly Bách nghiêng đầu nhìn vào, mỉm cười nhẹ nhàng_”Tiểu Diễm, sao lại ở đây?”

Nàng cũng mặc kệ hắn khoát áo lông cho mình, vẫn xoa xoa mũi_”Nhìn bộ dạng loay hoay tìm kiếm của ngươi liền khiến người như ta vui vẻ”

“Ta nào có loay hoay”

“Ngươi không loay hoay bởi vẻ mặt ngươi bình thản như không có chuyện. Nhưng bước chân của ngươi, tự mà nhìn xem. Bình thường đi chậm, nhẹ. Hôm nay được vài bước thì mũi chân cứ xoay trái xoay phải, bước nhanh bước chậm. Không phải là đang tìm kiếm sao?”_Hàn Diễm tay chống gối, từ từ đứng dậy, mỉm cười như hoa với huynh trưởng vẻ mặt đôi chút ngạc nhiên của mình

"Bỏ đi, dù sao chỉ cần thấy muội thì đã là một kinh hỉ với ta rồi"_Ly Bách chối không được thì liền chuyển sang phương án thú tội mang ý tứ đổ lỗi ngầm, xòe quạt che nữa mặt, ánh mắt thiệt thòi nhìn tiểu muội muội trước mặt hắn_“Đều là do muội. Chỉ có với muội ta mới có thái độ buồn cười như vậy. Huynh trưởng của tiểu Diễm hôm nay là muốn đưa muội đi gặp bằng hảo bằng hữu của ta, tiện thể xem như chân chính lần đầu ra ngoài dạo cùng ca ca nha”

“Không đi”

Ly Bách có chút không vui, chau mày, nhưng rất nhanh lại như hoa nở, xum xoe bên cạnh tiểu muội muội của hắn_“Hắn thú vị lắm, bên ngoài cũng tuyệt lắm”

“Ngươi muốn dẫn ta gặp ai??”

“Đi đi, đến nơi sẽ rõ”

“Hảo bằng hữu của ngươi sao??”

“Đúng vậy, có thể xem là huynh là đệ cũng được”

“Vậy ngươi là đệ đệ sao??”

Ly Bách nhướn mày nhìn vẻ mặt khinh thị của tiểu muội, ưỡn ngực, vỗ nhẹ quạt vào_“Ta đương nhiên là sư huynh”

“...”

“Sao vậy?? Vẻ mặt xem thường đó là sao?? Ta thật sự là sư huynh đó”

“Nếu đã gọi là huynh đệ thì ngươi chỉ có hai người. Một là Trịnh Hạo còn một là Mộc Thanh. Nhưng lại xem được là sư huynh thì chỉ có thể là Mộc Thanh”

“Đúng vậy!”

“Hắn cũng là thế tử mà đúng không???”

“Theo bình thường thì đúng là vậy bởi dù sao cũng là con trai đầu lòng của trưởng công chúa. Nhưng vài năm về trước thì hắn bảo không muốn làm thế tử, chỉ muốn làm tướng soái như phụ thân của hắn mà thôi”

“Mộc Thanh còn một tiểu đệ đệ là Mộc Y đúng không?”

“Đúng vậy, hắn cũng là thế tử”

“Vậy ta biết rõ rồi mà vẫn phải đi sao??”

Ly Bách có chút bất đắc dĩ, chép miệng, nhướn mày với Hàn Diễm_“Đến đó thú vị lắm”

“Nhưng ta không muốn”

“Không muốn cũng phải đi”_Ly Bách không muốn đôi co thêm lời nào nữa với tiểu muội này của hắn. Nhanh chóng cúi người, ôm ngang hông Hàn Diễm, sau đó đứng thẳng lưng liền thành vác người qua vai mà xoay người nghênh ngang bước đi

“Ly Bách, có tin ta đánh cho người phù phổi, co chân đá cho ngươi tuyệt tự luôn không?”

“Muội còn nói ta liền vẫn ở tư thế này, xoay muội ra phía trước xem làm gì được”

Hàn Diễm nghe vậy liền giơ ra đôi mắt cá chết, cả người cũng duỗi suôn thẳng không thèm cử động, cứ lắc lư qua lại một cách rất bất lực.

Ly Bách cẩn thận đặt Hàn Diễm ngồi vào xe ngựa, bản thân cũng vào ngồi cùng_”Đi”

Tiếng ngựa hí nhẹ vang lên, bên trong cũng khẽ khàng lắc lư, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Hàn Diễm cũng không vén màn lên, rất thoải mái chuyển tư thế tựa lưng vào vách, chân gác ngang đùi của Ly Bách khiến hắn giật nảy người, bất ngờ nhìn qua nhưng vẫn không hất chân nàng ra

“Nhìn gì? Từ trước đến nay chưa nhận được đãi ngộ này sao??”

Ly Bách nhướn mày, tiếp tục mở quạt che nữa mặt_”Này là đãi ngộ sao?? Vậy thì ta thật vinh dự được nhận loại đãi ngộ này nha”

Hàn Diễm nhoẻn miệng cười, nhưng rất nhanh liền dẹp nó đi, chồm tới, một tay chống lên chân, chau mày nhìn Ly Bách_”Ly Bách, ta vừa nhận ra một điều”

“Hửm”_hắn vui vẻ nhìn sang tiểu muội muội của mình

“Ngươi cũng rất cứng đầu”

“Đa tạ”

“Ta nói cho ngươi nghe Ly Bách”

“Tiểu Diễm cứ nói”

“Ngươi có nghe câu. Nếu lão thiên lấy mất của ngươi một thứ quan trọng thì sẽ âm thầm ban cho ngươi một thứ khác chờ được khám phá rồi phát triển nó”

“Từng nghe qua nhưng ta chưa gặp nên không nghĩ nhiều”

“Ly Hiên chính là như vậy”_Hàn Diễm bỏ lửng câu nói mà nhìn biểu cảm trên mặt Ly Bách, hắn vẫn cười. Nàng mày nhướn mày chau với tên mặt như hoa nở kia_”Ta đang sắp nói đến những thứ ngươi mong muốn đúng không”

Ly Bách không cười nữa, đưa tay đặt lên hai chân của Hàn Diễm, sau đó lại cười_”Dù muội không nói tiếp nhưng với ta chỉ cần hai câu vừa rồi thì đã đủ”

Hàn Diễm chau mày cảm thấy bản thân đã ngu ngốc đưa lại cán dao cho Ly Bách còn mũi dao lại hướng về phía mình mà cảm thấy uất nghẹn, nhanh chóng rút chân về

Ly Bách vui vẻ phe phẩy quạt, nhướn mày nhìn qua tiểu muội đang dùng tay nhéo nhéo trán bên cạnh_“Người nói nhiều lời hơn luôn là kẻ thua”

Hàn Diễm thở dài_“Đúng vậy”

“Sao, chấp nhận thua thật sao?”

Hàn Diễm cười nhẹ, giật quạt của Ly Bách, xòe ngang che mặt mình_”Thua một nhưng chưa chắc thua mười”

“Tiểu Diễm đừng nói trước”

“...”_Hàn Diễm thở dài, xếp quạt trả lại khổ chủ, tựa đầu vào vách_”Xem ra ta vẫn là thua cổ nhân một bậc”

Ly Bách nghe được liền mỉm cười hài lòng_”Muội cũng có nhiều điểm khiến ta khâm phục, cần học hỏi. Đừng tự ti”

Hàn Diễm nhướn mày nhìn Ly Bách muốn mở miệng nói nhưng rồi lại thôi_[Nói nữa chắc chắn lộ. Ta thuộc loại dùng mưu bằng lời nói, hắn cư nhiên là loại dùng mưu bằng hành động. Qúa điêu ngoa]

Xe ngựa đi được một quãng nữa thì dừng lại. Ly Bách bước xuống trước, vẻ mặt mỉm cười như hoa, giơ ra hai tay về phía màn xe được phu xe vén hộ, cưng chiều nói_”Ngốc qua bảo bối, ra đây với ca ca”

Hàn Diễm bên trong xe trán giật giật, vẫn ngồi yên một chỗ. Trong khi bên ngoài Ly Bách đã lấy ra bánh ngọt vẫy vẫy_”Tiểu Hiên, có bánh ngọt cho muội nè”

Hàn Diễm mím môi, sau đó chậm rãi vươn tay ra trước lấy bánh cho vào miệng rồi mới chân chính lộ diện. Vừa ra liền không khỏi giật mình khi thấy dân chúng từ khi nào đã tạo thành nữa vòng cung đặc nghẹt, bàn chuyện sôi nổi xung quanh xe ngựa của bọn họ

“Đó là tiểu nữ Ly gia sao?? Xinh đẹp như vậy mà là ngốc tử sao??”

“Không nghe sao, quả thật là một tiểu ngốc qua”

“Xem xem, Ly gia danh tiếng lẫy lừng như vậy mà lại có một ngốc hài tử. Thật đáng tiếc”

“Xem Ly Bách công tử kìa”

Hàn Diễm khó chịu trong lòng mà không ngừng mắng chửi Ly Bách, vẻ mặt bên ngoài lại ngơ ngác, có chút sợ sệt nhìn xung quanh, tay níu chặt tay áo Ly Bách.

Nhưng là không nghĩ tới Ly Bách cứ như vậy ôm bỗng Hàn Diễm để nàng ngồi lên tay hắn, đầu tựa vào vai. Nàng liền nhân cơ hội, nhỏ giọng mắng_”Lưu manh”

Trong lúc đó thì dân chúng bên ngoài lại được một màn huynh muội tình thâm mà không khỏi vừa trầm trồ vừa gật gù khen ngợi đối với công tử Ly Bách của Ly gia

thì thực tế, hắn lại vỗ vỗ lưng tiểu muội muội của mình, mỉm cười nhỏ giọng_”Đa tạ”_sau đó lại nhìn đến người huynh đệ niềm nở bước ra chào đó hắn.

Mộc Thanh chắp tay, khẽ cúi chào Ly Bách còn hắn thì bật cười, khách sáo_”Thứ lỗi cho ta không hành lễ được”

“Không sao, huynh là lo lắng cho tiểu muội muội, là chuyện hiển nhiên. Mau vào, mau vào”

“Đa tạ”

Vừa bước qua cửa phủ Mộc gia, Ly Bách liền dừng chân, đặt Hàn Diễm xuống, vẻ mặt nhẹ nhàng hòa ái vô cùng, vươn tay xoa đầu tiểu muội muội_”Ly Hiên ngoan, nghe lời, ta đưa muội đi chơi”

Hàn Diễm vẫn vẻ mặt ngơ ngác, di chân chạy ra nấp phía sau hắn, hai tay ôm một tay Ly Bách nhưng lại vô tình đạp lên chân tên cận vệ che nữa mặt đang đi phía sau che ô cho hai người. Chỉ là nàng cũng không quay đầu nhìn lại, nhanh chóng rút chân về

Mộc Thanh nghe tiếng bước chân dừng liền quay đầu thì nhìn được một cảnh vừa rồi, rất nhanh liền hào sảng bật cười_”Ly Bách huynh, bộ mặt này của huynh thật sự là lần đầu được thấy. Khiến ta quả thật ngạc nhiên. Vinh hạnh, vinh hạnh”

Ly Bách nhã nhặn mỉm cười, giơ tay kia vỗ nhẹ đầu tiểu muội_”Mộc đệ quá khen rồi. Nói mới nhớ. Ta cứ tưởng sẽ phải cùng tiểu Hiên ở đây chờ đệ trở về. Không ngờ đệ lại đang tại gia”

“Haha, hôm nay chỉ có phụ thân lên triều. Ta là quá chán nản mấy tên quan cứ bẩm cáo mãi nên tiện thời liền vờ cáo bệnh ở nhà”

“Hahaha. Ta thật may mắn”

“Mau vào, mau vào”

Bởi vì là nhà võ tướng nên liền phải ngồi trên ván gỗ cách sàn, ghế được thay bằng đệm lót, không được ngồi ghế như lúc ở Ly gia. Đã thế cũng bởi là võ tướng nên lò than cũng tiết chế hết mức có thể, chỉ có thể làm ấm bằng cách luyện võ hoặc tự thân vận động. Hàn Diễm không chịu được lại nhảy mũi thật mạnh thêm một lần, run run nói_”Ly Bách, lạnh”

“A, thật có lỗi, ta liền sai người mang ra lò than”_Mộc Thanh vừa nói lại quay mặt sang một bên, nói với người phía sau_”Mang lò than lên đi”

“Làm phiền rồi”_Ly Bách vẫn bộ mặt thư sinh, rất nhẹ nhàng mà cười

“Không sao đâu. Nếu hôm nay huynh không đến, ta thật sự sẽ phải sang Ly phủ một chuyến”

Hàn Diễm ngồi trên thảm lót phía sau Ly Bách, khẽ vươn tay chồm tới đĩa bánh, sau đó bắt được một cái liền nhanh chóng rút về hihi haha tự cười. Ly Bách thôi cười nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản nâng lên tách trà mà Mộc Thanh vừa rót cho_”Đã có chuyện gì sao?”

“Chuyện là...”

Mộc Thanh mở miệng định kể thì Hàn Diễm phía sau đã chụp tay Ly Bách, hơi lớn giọng gọi_“Ly Bách, ra ngoài!”

[Ta là xem Ly Bách ngươi làm sao bàn chuyện trước mặt ta]

Mộc Thanh cũng không ngại, rất vui vẻ đề nghị_”Nếu tiểu Hiên đã muốn ra ngoài thì cùng ra ngoài đi”

“Không muốn, tiểu Hiên, cùng hắn!!”_Hàn Diễm bỉu môi giận dỗi, tay chỉ về tấm lưng tên hộ vệ đứng bên ngoài của mình, quả quyết_”Đi với hắn!!!”

“Tiểu Hiên, đây là Mộc phủ, muội sẽ dẫn đường cho hộ vệ của mình đi vòng quanh sao??”

Hàn Diễm nghe Ly Bách nói, vẻ mặt đắn đo một chút sau đó liền không ngần ngại gật đầu chắc nịch, rất đáng yêu_”Sẽ”

“Ta sẽ lo lắng cho muội, không thương người làm huynh này sao?”

Hàn Diễm nghe được mấy lời buồn nôn, thái đồ ôm ngực vờ chân thành cùng vẻ mặt da diết như dỗ tiểu hài tử của Ly Bách mà không khỏi rùng mình, lại bĩu môi_”Tiểu Hiên, đã lớn!!! Tự lo!!”

“Tiểu nha đầu, hài tử ngoan sẽ được người thương”

Nàng càng nghe càng muốn nổi bão trong lòng, trừng mắt nhìn lên Ly Bách liền rưng rưng_”Đi một mình!!”

Ly Bách mỉm cười, nhướn mày nhìn tiểu nha đầu khó trị trước mặt_“Được chiều theo ý muội”

Mộc Thanh thấy một màn liền nhịn không được, nhanh chóng lên tiếng, vẻ mặt lo lắng vô cùng_”Ly huynh, như vậy không ổn đâu. Nếu huynh đồng ý thì chúng ta theo sau tiểu Hiên cũng được còn nếu không thì ta sẽ sai người đi cùng nàng ra ngoài ”

Lời này nói ra liền khiến Hàn Diễm khẽ chau mày_[Không phải võ tướng đều là đồ ngốc trong chuyện đời thường sao?? Sao tên này không những thông minh mà lại còn lịch sự thế?? Không lẽ tại vì hắn muốn kể chuyện quá nên liền bất chấp sao??]

Ly Bách mỉm cười, rất nhẹ nhàng nói_”Được, để tiểu muội xem xung quanh, ta và đệ vừa đi vừa bàn chuyện cũng được”

Hàn Diễm nghe vậy liền một hơi im lặng, nhìn Ly Bách từ trong người lôi ra đoạn vải trắng, cột vào tay Hàn Diễm rồi sau đó lại tự cột tay mình một cách thành thục vô cùng, không khỏi tự nghĩ_[Ngươi đừng nói mấy ngày nay đã tính kế ta rồi ở nhà tập tự cột dây nha]

“Ta rất sợ mất tiểu Hiên”_Ly Bách nói ra lời này dù vẫn mỉm cười nhẹ nhưng tổng thể lại nghiêm túc một cách lạ thường nhưng nàng không quan tâm, tiếp tục ngu người ngồi nhìn đoạn dây nối từ tay mình tới tay hắn.

Mộc Thanh không kiềm được một bên châm chú nhìn, trầm trồ thêm vài tiếng_”Qủa thật hôm nay được mở mang tầm nhìn. Ly Huynh, mời”_hắn đứng lên, đưa tay hướng ra ngoài mời Ly Bách đi theo mình

“Tiểu Hiên, ra ngoài nào”_ Ly Bách đứng dậy, hạ mắt, nhoẻn miệng cười nguy hiểm với Hàn Diễm, tay giật giật sợi vải. Hàn Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười ngây ngô hô to_”Ra ngoài, ra ngoài”

Chỉ là lúc ra đến ngoài cửa, Mộc Thanh vui vẻ đi trước Ly Bách đi chậm hơn, đi sau, hắn cư nhiên dừng lại rồi xòe quạt che nữa mặt, quay đầu qua một bên rồi mị mắt, nhếch môi cười khiêu khích với Hàn Diễm khiến nàng chân chính ngây người_[Đại ma đầu!!]

“Tiểu Hiên, cứ thoải mái đi trước ca ca sẽ theo sau muội”

[Đe dọa, ngươi dám đe dọa một tiểu cô nương lại còn là muội muội ngươi sao??]

Hàn Diễm mím môi, chậm chạp theo sau Ly Bách. Nhưng lúc vừa ra khỏi phòng, từ trên cao nhìn xuống tuyết rơi bên dưới, lại còn thấy sân tập võ, tập bắn cung đều có binh lính đang tập thì Hàn Diễm lại bỏ qua khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng nhanh bước đi lên trước, kéo theo Ly Bách bất ngờ bị giật dây, suýt không phản ứng kịp mà lăn tròn xuống hơn hai chục bậc thang bằng đá.

“Tiểu Hiên, không cần vội vã”

Nhìn tổng thể thì Ly gia khác Mộc phủ không chỉ khác ở vai trò của chức quan, tính cách của gia chủ cho đến người hầu mà còn khác ở chỗ ở. Nếu ở Ly gia được xây trên một địa thế bằng phẳng, ba mặt đều là giáp phố một mặt rừng tre thì Mộc phủ lại khác. Hai mặt phố một mặt rừng cây, một mặt khác lại gần một ngọn đồi nhỏ. Cấu trúc của cả hai phủ cũng khác. Trong khi khoảng trống của Ly gia chủ yếu để trồng cây cảnh, bàn đá, treo mành vải, mành tre hoặc treo thơ thì nơi của Mộc phủ lại là sân tập, cây cối cũng không nhiều. Gian phòng của Ly gia đều là phòng trệt, chỉ xây cao lên hai, ba bậc thang nhưng ở Mộc phủ lại khác, thấp nhất là khoảng năm bậc cho gian phòng của người hầu và bảy tới chín bậc cho phòng của thiếu gia, tiểu thư

Mộc phủ hay còn gọi là Mộc gia. Một gia tộc với bảy đời là trung thần võ tướng lừng danh, tuyệt đối phục tùng mệnh người ngồi vào ngay vàng. Nhưng mà hiện tại lại vì lời đồn thổi mà lại từ trung thành với vua sang thành chia phe tạo cánh, chọn người phò tá lên ngay vàng, nhúng tay vào tranh chấp hậu cung. Tạo ra rối loại không những trong triều mà còn lan ra dân chúng với rất nhiều lý do

Hàn Diễm vẫn bộ mặt ngơ ngác, đầu hơi nghiêng một bên, đầu quay hướng nào thì mắt nhìn hướng đó, trong tâm không khỏi thở dài khi nghe vào tai chuyện triều cục. Dù sao là người văn minh thời hiện đại, nàng không thể cứ thế mà ‘ A, ơ’ để cắt ngang lời nói của người khác được. Chuyện dùng một lần không hiệu nghiệm thì có lần hai lần ba cũng là bằng thừa

Mộc Thanh sóng vai cùng Ly Bách, vẻ mặt u sầu, trầm giọng nói_”Không nghĩ tới mẫu thân cứ như vậy mà muốn giúp Vân hậu, rồi lại thêm kẻ xấu nói với hoàng thượng việc Mộc gia bằng mọi cách sẽ quyết phò tá cho Vân tam vương”

“Cũng không trách được, là tỉ muội kết nghĩa, gặp chuyện khó khăn thì giúp nhau. Là lẽ thường tình”

“Hôm trước ta cùng phụ thân được hoàng thượng triệu vào Vũ Lâu điện. Người rất tức giận về việc đó”

“Ừ”

“Ta và phụ thân đều nói không tham gia vào chuyện tranh quyền đoạt vị, hoàng thượng có chút hòa hoãn nói mẫu thân vốn là trưởng công chúa, cũng là hoàng muội người thân cận nên người biết rõ tính tình của nàng, không trách được. Nhưng là...”

“Sau đó vẫn bị nhắc nhở?”

“Đúng vậy”_Mộc Thanh từ hai tay chắp ra sau lưng chuyển ra khoang trước ngực_”Người trách phụ thân không kiềm lại mẫu thân mà để người tùy ý làm việc. Sau đó cũng trách ta gần đây thân cận với Trịnh Lương là có việc gì. Huynh biết đấy, kể cả thái tử ta cũng rất ít tiếp xúc huống chi là mấy vị vương gia hay quận vương. Sự thật là ta bị ngài ấy gọi lại, hỏi chuyện chiến trường, rồi phần luyện võ chứ nào có trò chuyện gì đâu”

“Đệ nói vậy cũng có điểm sai.Không phải Lam vương vốn được đệ xem như huynh đệ vì tập võ từ nhỏ cùng nhau sao. May cho đệ là Trịnh Hạo không ham muốn ngôi vị. Thật sự nếu xét theo tình huống thì đệ là người kế thừa tiếp theo của Mộc thừa tướng và Mộc gia. Mộc Y là thế tử thì đến lúc mười tám sẽ phải có phủ đệ của riêng hắn, không dính líu chuyện Mộc gia nữa. Còn ta thì sẽ là người nắm Ly phủ trong tay sau này. Trịnh Hạo mới đúng là con cờ tiềm năng tương lai nguy hiểm nhất”

Mộc Thanh gật gù, rất chân thật mà mỉm cười_“Đệ không nghĩ nhiều, nếu thật sự cần phò tá, đệ cũng sẽ chọn Hạo huynh”

Ly Bách cũng không chau mày, rất từ tốn nhẹ nhàng_“Mộc Thanh, chuyện này không nên nói”

“Phụ thân cũng như lệnh tôn đều là trung thần với thánh thượng, mặc nhiên không giúp đỡ người tương lai cũng bởi tin tưởng hoàng thượng, nguyện trung thành với người. Ta cũng vậy. Nhưng thực tâm mong muốn người kế vị kế tiếp sẽ là Hạo huynh”

Hàn Diễm nghe đến liền chau mày_[Ly Bách, cá của ngươi lại cắn câu rồi]

Hắn xòe quạt, kín đáo che đi nụ cười ở miệng_“Đệ đã kể việc hai người bàn chuyện luyện võ cho Hoàng Thượng sao??”

Mộc Thanh thở dài, nhìn ra sân tập với quân lính đang luyện tập bên ngoài mà dừng bước_”Đúng vậy a, tìm ra một cái cớ cũng không bằng cứ nói thật. Ta không thể động não nhiều như huynh”

“Đệ làm đúng, đừng lo lắng. Nếu không chối được thì cứ nhận tội. Đó cũng là cách của ta”

“Thì ra là vậy”