Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Chờ đến khi ông đạo sĩ kia khuất bóng ở cuối con phố, Lương Xuyên vẫn bình tĩnh, sờ nhẹ tay lên trán.

Lương Xuyên không biết trên thế giới này có Âm Dương sư hay Phong Thủy tướng sư thật không, cũng chẳng biết mình có bị liệt kê vào danh sách “Ma quỷ” hay không?

Ngay lúc ông đạo sĩ ấy chuẩn bị dán lá bùa vào trán hắn, một bản năng nào đó của hắn đã trỗi dậy từ sâu tận đáy lòng.

Hắn muốn tấn công ông đạo sĩ kia trước nhằm bảo vệ bản thân.

Dù trông ông ta có vẻ là hàng giả, nhưng không thể bảo đảm chắc chắn rằng ông ấy không giả vờ. Ngộ nhỡ ông đạo sĩ kia làm thế là để tiếp cận hắn dễ dàng hơn thì sao?

Thế nhưng, Lương Xuyên vẫn giữ thái độ thờ ơ. Thật ra, hắn không thể định nghĩa được dạng tồn tại của bản thân ở thời điểm hiện tại, nhưng hắn đang sống và suy nghĩ ở góc độ của một con người.

Hắn không muốn để bản thân rơi vào cảnh thần hồn nát thần tính, gặp ai cũng nghi ngờ.

Bằng không, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của hắn.

Nghe có vẻ hoang đường, nhưng đúng là ý nghĩ thật sự trong lòng Lương Xuyên.

Ngô Đại Hải từng hỏi Lương Xuyên dự tính thế nào cho tương lai. Hắn bảo hắn chỉ cần quản lý tốt cửa hàng vàng mã này là được.

Đúng vậy! Chỉ cần quản lý tốt cái tiệm này, làm buôn bán nhỏ, có thu có chi, có qua có lại. Dù hắn vẫn ngủ rất ít mỗi ngày, dù vẫn ăn uống vô cùng cực khổ,

Nhưng ít ra, Lương Xuyên cảm thấy cuộc sống của mình cũng khá là thoải mái.

Cũng như thói quen ngồi phơi nắng trước cửa tiệm của hắn vậy.

Người càng trải đời, càng dễ có thái độ dửng dưng.

Hắn chưa từng nghĩ muốn làm một vị Ma vương, cũng không hề có dã tâm muốn làm chuyện gì đó to tát.

Hắn chỉ muốn cuộc sống của mình khá khẩm hơn.

Có thể ăn ngon và ngủ ngon là quá đủ với hắn.

Một chiếc xe nhỏ màu đỏ chạy vào khu phố cổ. Tài xế lái rất chậm, tựa như đang tìm người, thế rồi thắng xe ngay trước cửa tiệm của hắn.

Lương Xuyên cảm giác người ghé nơi này hơi nhiều trong hôm nay. Thế nên hắn không thoải mái cho lắm. Lương Xuyên không ngại giao lưu với người khác, nhưng đừng thường xuyên, không thì hắn đã mở quán cơm thay vì tiệm vàng mã.

Hơn nữa, người phụ nữ mang giày da vừa bước từ trên xe xuống kia vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Cô ấy đeo kính râm, có mái tóc nâu dài bồng bềnh, tạo ra một cảm giác rất dịu dàng trong mắt người nhìn. Nhưng khi cô ấy gỡ mắt kính xuống, ánh nhìn từ đôi mắt đó trông rất thâm thúy.

Lương Xuyên biết rõ, kẻ có ánh mắt thế này luôn có một căn bệnh nghề nghiệp thâm căn cố đế. Mỗi khi gặp người lạ, kẻ đó sẽ quan sát người lạ ấy để rút ra một cái nhìn tổng thể ban đầu, làm bước đệm để nắm quyền chủ động trong cuộc nói chuyện sắp diễn ra.

“Chào anh, tôi đến tìm Tôn Hiểu Cường.”

Người phụ nữ này vẫn quan sát Lương Xuyên một cách đầy hứng thú. Dưới góc nhìn của cô, không có quá nhiều người giống như Lương Xuyên ở độ tuổi này. Hắn có khí chất của một người trung niên đang nằm phơi nắng, nhưng không hề có bất cứ dáng vẻ chán chường nào.

“Trong tiệm sát vách đấy.” Lương Xuyên chỉ tay về phía tiệm massage; phỏng chừng thằng nhóc ấy vẫn đang nằm hưởng thụ.

Người phụ nữ này nhìn về tiệm message cửa kính kia nhưng không hề bước sang. Cô chỉ đứng yên, cúi người xuống, nhìn Lương Xuyên đang ngồi trước mặt.

Mái tóc nâu rũ xuống, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Lương Xuyên ngẩng đầu, đối mặt với cô ấy.

“Chào anh, tôi tên Từ Mặc.” Cô chìa tay về phía Lương Xuyên.

“Bác sĩ Từ à?” Lương Xuyên đoán được cô ấy là ai.

Đây là người từng chữa trị tâm lý cho Tôn Hiểu Cường, còn chủ động xin tiếp quản thằng nhóc đến bệnh viện của mình khi nó đưa ra chứng cứ vô tội trong vụ án giết mẹ.

Nhưng rõ ràng là cô vô trách nhiệm khi để Tôn Hiểu Cường trốn đến tiệm của hắn vào ngay đêm đầu tiên.

“Xem ra, tôi không cần phải tự giới thiệu rồi.” Từ Mặc lấy một gói thuốc lá ra.

Cô mời Lương Xuyên một điếu, đây là loại thuốc dành cho phái nữ.

“Tôi không hút thuốc.” Lương Xuyên không nhận.

“Ừm.” Từ Mặc nhún vai, tự mồi thuốc rồi bỗng thấy Lương Xuyên im lặng mồi điếu thuốc mà hắn vừa lấy ra từ trong túi.

Từ Mặc cười. Cô cảm thấy người đàn ông này khá thú vị. Hắn không giả tạo, rất tự nhiên. Dĩ nhiên, đây không phải là cảm giác nảy sinh giữa phái nam và nữ mà từ góc độ nghề nghiệp của cô ta. Cô không lấy được bất cứ tin tức có giá trị nào từ việc giao lưu nãy giờ. Thậm chí, người trước mặt còn chủ động xỏ mũi mình.

“Hiểu Cường nói nó muốn sống ở đây. Tôi cũng đồng ý rồi. Đây là chi phí sinh hoạt của nó.” Từ Mặc lấy một cái thẻ ATM ra, đưa cho Lương Xuyên, “Nhờ anh chăm sóc nó cẩn thận; mật mã là ngày sinh nhật của nó đấy.”

Lương Xuyên không từ chối mà nhận lấy tấm thẻ.

Thằng nhóc ấy vừa phá đám hai mối làm ăn của hắn hồi sáng, nên lúc này Lương Xuyên có thể an tâm nhận tiền.

“Tại sao anh không hỏi tôi vì sao tôi đối xử tốt với nó như thế?” Từ Mặc hỏi sau khi thổi nhẹ một làn khói thuốc.

Nhiều người đàn ông nghĩ xấu về mấy cô gái hút thuốc. Đó có thể là do họ chưa gặp mấy em xinh tươi đứng hút thuốc thôi. Tương tự ở trường hợp phái nữ, nếu bị một chàng đẹp trai “ép tường,” cô nàng sẽ rơi vào cảnh bối rối, thẹn thùng, nhưng sẽ xem đó là một trường hợp quấy rối nếu kẻ trước mặt là một tên xấu xí.

Người phụ nữ này có thân hình không nuột nà cho lắm, thậm chí được xếp vào nhóm phổ thông. Thế nhưng, mỗi cử động kết hợp với phong cách của bản thân cô ấy lại tạo cảm giác thoải mái cho người khác.

“Không hứng thú lắm.” Lương Xuyên đứng dậy. Mặt trời chếch dần; hắn cũng phơi nắng xong.

Do ngồi dưới ánh mặt trời đã lâu nên quần áo khá nóng. Hiện tại đang là mùa Đông, ấm thế thì còn gì bằng. Đặc biệt là khi bạn bước vào một cửa tiệm vàng mã âm u, cảm giác ấm áp này vô cùng quý giá.

Từ Mặc không đi theo mà xoay người bước sang tiệm massage.

Lương Xuyên vào nhà bếp, nấu một tô mì. Ban đầu, hắn chỉ thả một ít vào, nhưng do dự một lát thì nấu hẳn một bó mì to.

Nấu mì xong, Lương Xuyên gắp ra chén nhỏ rồi mang đến quầy.

Cùng lúc ấy, chiếc xe màu đỏ cũng vừa lái đi. Tôn Hiểu Cường bước vào trong cửa hàng, duỗi chân, tỏ vẻ rất thoải mái.

“Đã thật!” Nó thở dài.

“Sau này có thể qua đó thường xuyên hơn.” Lương Xuyên nói.

“Ghi sổ cho anh hết à?” Tôn Hiểu Cường hỏi.

“Ừ.” Lương Xuyên gật đầu.

“Có ý đồ.” Tôn Hiểu Cường cười trừ rồi tiến tới gần Lương Xuyên, ngẫm nghĩ một chốc lại dừng bước: “Được rồi, tôi không đoán ra. Anh nói tôi nghe xem.”

Tôn Hiểu Cường thấy Lương Xuyên ăn mì. Nó bèn vọt vào nhà bếp, múc một tô, mang ra ngồi đối diện Lương Xuyên.

Một lớn một nhỏ ngồi ăn mì tại quầy.

“Mỗi ngành nghề đều có mánh riêng. Cách đây vài năm, ở mấy tỉnh xa xôi có rất nhiều tiệm vá xe, kinh doanh rất khấm khá.”

“Anh nói tiếp đi.” Tôn Hiểu Cường húp một hớp nước mì, ra hiệu là mình đang nghe.

“Vì dân bản xứ rải đinh lên đoạn đường gần đấy, nên đắt khách là chuyện hiển nhiên.”

“Do đó?” Tôn Hiểu Cường lại hỏi.

“Một vài thầy nắn chân có tay nghề giỏi trong tiệm message sẽ cắt nhẹ một vết nhỏ ngay ngón chân cái của cậu mà cậu không hề phát hiện. Vết thương không chảy máu, nhưng đúng là đã hở da.

Lâu dần, nơi đó sẽ bị chai, dẫn đến tình trạng viêm quanh móng. Từ đó về sau, cậu sẽ phải đến tìm người đó để nắn chân thường xuyên.”

Tôn Hiểu Cường gật đầu: “Hèn chi thoải mái đến vậy! Mà anh cũng xấu bụng quá đấy. Tôi chính là mầm non tương lai của Tổ quốc, thế mà anh định hãm hại tôi.”

“Tôi đoán Tổ quốc sẽ vui vẻ nhìn cậu héo tàn thôi.” Lương Xuyên đặt đũa xuống: “Cô ấy tìm cậu làm gì?”

“Kêu tôi trở về cùng cô ấy.” Tôn Hiểu Cường lắc đầu, “Cô ấy từng kết hôn nhưng rồi ly dị do người chồng gian dối trong chuyện cưới sinh. Thế nên cô ấy rất thích tìm tôi để nghe lời khuyên.

Đó là một người đáng thương, bề ngoài cứng rắn nhưng trong lòng yếu đuối. Hơn nữa, cô ấy còn là một bác sĩ nhưng không thể tự cứu mình.”

Lương Xuyên chau mày, Tôn Hiểu Cường vừa ăn mì vừa rêu rao chuyện đời tư của người ta mà không hề kiêng nể gì cả.

Nó thường xuyên bị đánh cũng đáng lắm.

“Phải rồi, sao tôi thấy anh chẳng khác gì ngày hôm qua vậy?” Tôn Hiểu Cường hỏi.

“Tôi nên khác điều gì à?”

“Có người tìm anh mà?”

“Thế thì sao?”

“Anh không chuẩn bị gì cả ư?”

Lương Xuyên lắc đầu.

“Tôi nể anh luôn.” Tôn Hiểu Cường thở dài.

Ăn xong, Tôn Hiểu Cường tự giác đi rửa chén. Lương Xuyên lại yên lặng ngồi ngay quầy, vuốt ve hai quyển “Khởi Nguyên Của Địa Ngục” và “Thần Khúc” liên tục.

Bỗng có một bà lão ôm em bé xuất hiện ngay cửa tiệm. Bà ấy ôm đứa nhỏ bằng một tay, tay còn lại đang cầm một chiếc bát để xin ăn.

Lương Xyên giả vờ không thấy.

Lúc này, bà cụ chủ động bước vào xin cơm; sĩ diện hảo cũng vô ích mà thôi.

Dĩ nhiên, chẳng qua là bà cụ này có một ít kinh nghiệm về tâm lý, hơn hẳn cái nhóm “người câm, điếc” cầu xin kẻ qua đường rủ lòng thương xót ở khắp mọi miền đất nước.

Lương Xuyên vẫn vờ như không thấy.

Bà cụ thấy chủ nhà chẳng cảm động gì cả, cũng biết là mình không có cơ hội gì rồi.

Bà cụ ngắm nhìn bốn phía rồi dừng chân trước kệ treo áo liệm rất lâu. Bà ấy đưa tay sờ vào chúng trong vô thức. Lương Xuyên cũng chẳng nói gì.

Lúc này, Tôn Hiểu Cường bước ra khỏi nhà bếp sau khi rửa chén xong. Nó đang gặm một trái dưa leo vừa rửa sạch, chợt bất ngờ khi thấy bà cụ ẵm em bé ngay trong tiệm. Sau đó, nó sờ túi, chắc rỗng tuếch rồi, bèn bước đến mở ngăn cất tiền, lấy một tờ 20 đồng ra.

Lương Xuyên cũng không thèm để ý.

Tôn Hiểu Cường đưa tiền cho bà cụ. Bà ta cảm ơn rối rít, lại còn xá vài xá với Tôn Hiểu Cường và Lương Xuyên.

Lương Xuyên chỉ tay vào ly trà của mình.

Tôn Hiểu Cường gãi đầu, chạy đi châm nước nóng cho hắn.

“Anh không có lòng từ thiện gì hết.” Tôn Hiểu Cường cả giận.

“Cậu cũng đâu có giống người tốt.” Lương Xuyên nhấp nhẹ một hớp trà.

“Cũng đúng.” Tôn Hiểu Cường gật đầu, “Chỉ là, tôi nghe ra đứa bẻ sơ sinh trong tay bà cụ lẩm bẩm thế này:

“Bà già chết tiệt, nhìn quần áo làm gì. Mau tới nhà khác xin tiền đi, muốn bỏ đói tao à?”

Tôn Hiểu Cường chỉ vào lỗ tai mình, chép miệng,

“Tôi nghe được.”