Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Con đường nhỏ quanh co uốn lượn, ven đường là cỏ dại khô héo, bốn phía thỉnh thoảng truyền đến cảm giác lạnh lẽo âm u.

Lương Xuyên cứ một mình đờ đẫn bước tới. Hắn không cảm giác được mệt mỏi, không cảm thấy nhàm chán. Như thể ở nơi này, vĩnh hằng chính là chủ đề duy nhất.

Có rất nhiều người theo đuổi vĩnh hằng. Từ xưa đến nay, đã có không biết bao nhiêu bậc đế vương trầm mê trên con đường theo đuổi trường sinh. Nhưng thật ra vĩnh hằng chân chính lại là một cực hình khiến người khác khó có thể chịu đựng được.

Có thể cứng rắn mài mòn hết mọi thứ của một người,

Chỉ còn lại thứ đơn thuần nhất, cũng là thứ nguyên thủy nhất

Một cái xác không hồn.

Cuối con đường là một cái đầm nước, trên bề mặt phủ đầy khói trắng, lượn lờ bốc lên, lờ mờ khó mà nhìn ra được thứ gì.

Lương Xuyên nghiêng người đứng tại chỗ, nhìn về phía trước.

Hai bàn tay từ trong đầm nước thò ra, không ngừng biến ảo tư thế, đung đưa đan xen nhau như thể có người đang uyển chuyển múa lượn trong đầm nước. Có điều, ngươi chỉ có thể nhìn thấy được đôi bàn tay của cô ấy.

Bàn tay đấy rất mảnh mai, trắng ngần, mang theo lực hấp dẫn thấu lòng người. Thoạt nhìn toàn bộ hình ảnh ấy chỉ có thể cảm thấy khiếp sợ, da đầu run lên.

Lương Xuyên chỉ đứng bên cạnh nhìn xem

Không biết mệt mỏi,

Tựa như mọi thứ không có điểm kết thúc.

Nhưng đôi tay kia bắt đầu từ từ vươn lên,

Bên dưới đã xuất hiện cánh tay.

Cánh tay thon dài xinh đẹp, độ dài hoàn hảo như thể một tác phẩm tinh xảo nhất của tạo hóa.

Dưới cánh tay,

Là mái tóc dài rất đẹp, đen nhánh dày dạn, ướt sũng xõa xuống rất có nét mê người.

Cuối cùng, gương mặt cũng sắp xuất hiện.

Rốt cuộc gương mặt bên trong đầm nước kia trông như thế nào?

Đùng đùng!!!

Tiếng nện ầm ầm vang lên đã khiến hình ảnh xung quanh Lương Xuyên bắt đầu vặn vẹo. Cuối cùng Lương Xuyên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường phòng ngủ.

Phổ Nhị đang nằm trên mớ chăn ngẩng đầu, liếm liếm chân mình. Chuyện Lương Xuyên gặp phải ác mộng thế này nó nhìn hoài cũng thành quen rồi.

Trên người hắn ướt đẫm, nhớ lại cái áp lực cùng với cảm giác hít thở không nổi trong mộng khiến Lương Xuyên chợt cảm thấy hoảng hốt. Hắn thò tay nhẹ nhàng nắm lấy đuôi mèo Phổ Nhị, vòng một vòng quanh cổ tay mình.

Phổ Nhị giật mình, dõi mắt nhìn Lương Xuyên.

Đùng đùng đùng... Đùng đùng...

Tiếng nện ầm ầm lại truyền đến, là từ nhà bên cạnh, rất rõ ràng và cũng rất chói tai.

Lương Xuyên đứng dậy, gấp gọn chăn mền, dọn dẹp phòng ngủ xong xuôi mới bước xuống cầu thang, đi vào cửa hàng lầu một tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, hắn nhìn đồng hồ treo tường, trừ thời gian rửa mặt thì cũng chỉ ngủ được ba tiếng. Với người thường mà nói, một giấc ngủ ba tiếng đồng hồ là không thể đủ được, chứ đừng nói chuyện tối qua Lương Xuyên gần như thức suốt đêm.

Nhưng Lương Xuyên thừa hiểu, mình khó có thể ngủ được một giấc ngủ dài.

Hắn mở cửa hàng, mang vòng hoa lẵng hoa bày ra ngoài rồi phủi tay nhìn về cửa hàng bên cạnh. Quả nhiên bên đó đang sửa chữa.

Rất hiếm người thuê cửa hàng cạnh tiệm vàng mã, như vậy có hơi xúi quẩy, mở cửa tiệm khó mà đông khách được. Lúc Lương Xuyên vừa chuyển tới đây, bên cạnh có một bà cụ bán hoa quả. Tính ra bà cụ bán đắt hàng, có không ít khách đến mua chút vàng mã tiền giấy âm phủ thường tiện thể mua thêm chút hoa quả mang đi. Dù sao không chỉ có những nhà đang có tang mới đến cửa hàng vàng mã mà còn có rất nhiều người đến mua đi viếng đám tang đấy.

Dạo này hắn không còn thấy bà cụ bán hàng nữa, cửa hàng cũng đóng cửa suốt. Nghe nói sức khỏe bà cụ không tốt, con cái không cho bà bán hàng nữa. Bây giờ xem ra, có lẽ cửa tiệm này đã cho thuê rồi.

Ngoài cửa ra vào của cửa tiệm có một phụ nữ trẻ mặc áo lông trắng đang đứng chỉ bảo nhân công thợ thuyền treo biển hiệu.

Lương Xuyên nhìn thoáng qua, thấy bảng hiệu ghi "Massage Tổ Truyền", bên dưới còn có hàng chữ nhỏ "Massage Trước, Không Hiệu Quả, Không Lấy Tiền."

Quảng cáo vô cùng trực tiếp.

Người phụ nữ kia cũng phát hiện Lương Xuyên đi ra, bèn mỉm cười nói:

"Chú à, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, xin chăm sóc em gái với nhé."

Chú?

Chú?

Lương Xuyên dở khóc dở cười. Người phụ nữ trước mặt cao gầy, hơi nảy nở, khí chất cũng rất nổi bật. Thế nhưng cô nàng này phải chừng hơn 20 tuổi rồi, tuyệt đối không thể là đứa trẻ 15,16 tuổi được. Lại gọi mình là chú?

"Meow."

Phổ Nhị nằm rạp nơi bệ cửa sổ lầu hai kêu lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục liếm láp lông mình.

"Sau này quan tâm lẫn nhau vậy."

Lương Xuyên chuẩn bị trở về phòng làm bữa sáng.

"Ài, anh trai, nói giỡn với anh đấy."

Cô nàng đi tới, cầm theo một túi bánh quẩy và bánh bao.

"Thật ngại quá, mới sáng sớm đã sửa chữa, quấy rầy anh rồi. Mời anh dùng điểm tâm."

"Cảm ơn."

Lương Xuyên không khách sáo, nhận lấy bữa sáng.

"Anh trai, em nói anh nghe, chỗ này của em sửa đến trưa là xong. Đến lúc đó, anh tới làm vị khách đầu tiên, coi như mở hàng khai trương cho em nhé. Yên tâm đi, chỗ này của em làm ăn đàng hoàng lắm."

Lương Xuyên hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

"Meow."

Phổ Nhị lại kêu lên một tiếng. Lúc này, hai mắt mèo của Phổ Nhị đã nhìn chằm chằm vào cô nàng này.

Cô nàng này cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phổ Nhị. Một người một con mèo nhìn nhau, hơn ba giây sau, cô nàng mới nói tiếp với Lương Xuyên:

"Em tên Chu Sa, anh trai tên gì vậy?"

"Lương Xuyên."

"Cứ như vậy nha anh Xuyên, chiều nay em chờ anh."

Cô nàng lại chạy về bận bịu làm việc. Lương Xuyên hơi tò mò, cô nàng này nói giữa trưa là sửa chữa xong, thế nhưng làm sao lắp đặt thiết bị lại nhanh như vậy được?

Lương Xuyên trở lại cửa hàng mình, rót một chén nước nóng. Hắn lấy cái bánh quẩy ra, khổ sở cắn một miếng rồi lại uống một ngụm nước.

Kỳ thật cách ăn này có hại cho dạ dày, không tốt cho tiêu hóa. Thế nhưng với Lương Xuyên mà nói, chỉ cần có thể giúp hắn nhanh chóng ăn xong thì có ăn cách gì cũng được cả.

Buổi sáng vốn đã không còn thừa nhiều thời gian cứ trôi qua như thế, cửa hàng của Lương Xuyên còn tiếp thêm được vài vị khách. Gần tới tết Nguyên Đán, có nhiều người được nghỉ, cho nên đa phần đều tranh thủ dịp này để thăm mộ, người mua vàng mã cũng nhiều hơn không ít.

Đến giữa trưa, Lương Xuyên ra bên ngoài cửa hàng. Hắn kinh ngạc phát hiện bên cạnh đã sửa chữa lắp đặt xong xuôi. Thiết bị được lắp đặt cũng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Vách tường phía trước đã được đổi thành vách kính, còn chưa kịp lau chùi cho sạch. Bên trong cửa hàng chỉ có một cái giường lớn và vài cái ghế dựa, đúng là cực kỳ đơn giản.

Toàn bộ bố cục chỉ là một gian phòng kính, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.

Điểm này khác hẳn với những tiệm massage thông thường, có lẽ thiết kế kiểu này cũng để tránh bị nghĩ xấu. Chủ tiệm là phụ nữ, cho nên bố cục thiết kế thế này hẳn là muốn loại trừ những người có ý định vớ vẩn tới đây trải nghiệm.

Hơn 80% thanh niên ở Trung Quốc đều sẽ có suy đoán xem bên trong cửa tiệm có gói phục vụ đặc biệt thêm nào hay không trước khi chọn bước vào cửa tiệm massage hoặc massage chân.

Lương Xuyên còn nhớ mình đã đồng ý làm khách mở hàng cho cửa tiệm hàng xóm, cho nên mới đi qua bên đấy. Không ngờ đúng lúc này cũng có một vị khách trung niên mập mạp đi vào, còn đi trước Lương Xuyên một bước.

"Xin chào, trước tiên hãy nằm xuống cái đã." Chu Sa chào hỏi vị khách hàng, sau đó mới nhìn về phía Lương Xuyên nói: "Anh Xuyên, anh ngồi đây uống nước đợi một chút nhé. Em có pha trà sẵn bên đấy rồi."

Lương Xuyên bèn ngồi xuống, Chu Sa tự tay châm trà cho hắn, sau đó bắt tay vào phục vụ vị khách đầu tiên của mình.

Hương trà xông lên mũi, mùi vị thanh nhã, là trà Mao Tiêm thượng hạng, giá cả không hề rẻ chút nào.

"Trà ngon chứ?" Chu Sa vừa xoa bóp cho vị khách trung niên nhân nằm ở trên giường vừa hỏi.

"Trà ngon, tôi cứ uống mãi." Lương Xuyên đáp.

"Xem ra anh Xuyên cũng thích trà. Chỗ em vẫn còn, tối nay sẽ đưa cho anh một ít. Đều là hàng xóm láng giềng với nhau, đừng có khách sáo. Em ấy à, phân nửa tiền kiếm được đều để dành mua trà cả."

"A a...a a...a..."

Chu Sa nhấn xuống một cái,

Người trung niên trên giường kêu lên.

"A...a..a nhẹ lại, nhẹ lại, nhẹ nhẹ thôi...."

"Anh trai, vai trái của anh hơi cứng, để em xoa bóp nhiều hơn một chút."

"Được được được, em gái à, tay nghề của em còn lợi hại hơn mấy sư phụ xoa bóp lão làng nữa đấy." Người trung niên không nhịn được mà khen một câu.

Ha ha.

Nếu không phải Lương Xuyên biết mình được nhờ làm khách mở hàng thì hắn đã hoài nghi người trung niên này được nhờ vả tới rồi. Từ đó có thể thấy tay nghề xoa bóp của Chu Sa khá tốt.

Chẳng qua, Lương Xuyên nhìn một hồi thì nhận ra vài điểm khác lạ.

"Người ấy à, cơ bắp dễ bị cứng, là vì có nhiều hàn khí xâm nhập vào cơ thể nên mới như vậy, cũng có thể do nhiều khí huyết ngưng tụ, cũng có thể do suy nghĩ quá nhiều mà thành. Tuy xoa bóp chỉ trị phần ngọn không trị được tận gốc, nhưng vẫn có thể trị được, tính ra cũng có tác dụng."

Chu Sa vừa massage vừa nói, không biết là nói cho Lương Xuyên nghe hay cho vị khách kia nghe.

Cuối cùng, một ngón tay Chu Sa đặt dưới cằm của vị trung niên kia, một đường đè mạnh kéo dọc xuống tới rốn đối phương rồi trở tay vỗ ba cái, sau đó thuận thế nhấc tay lên.

"Ợ..."

Người đàn ông trung niên kia nấc một tiếng dài, sau đó hít sâu một hơi, hài lòng leo xuống giường.

"Em gái à, bao nhiêu tiền?"

"Tùy lòng hảo tâm thôi ạ." Chu Sa đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Lương Xuyên, tự rót cho mình một chén trà.

Người đàn ông trung niên kia định trả 200 đồng, nhưng nghĩ lại vừa rồi mình quả thật rất thoải mái, nên mới rút thêm một tờ nữa đưa cho Chu Sa. Cô nàng cầm tiền, nói thêm:

"Anh trai nhớ ghé thường xuyên nhé."

"Nhất định sẽ thường xuyên ghé, nhất định mà."

Vị khách kia rời đi,

Trong tiệm chỉ còn Lương Xuyên và Chu Sa.

Chu Sa lại uống mấy ngụm trà rồi hỏi: "Anh Xuyên, anh thấy trên người có chỗ nào bị đau buốt hay cứng ngắc hơn những chỗ khác không?"

"Không rõ lắm." Lương Xuyên lắc đầu.

"Không sao, anh cứ nằm lên giường, em ấn vài cái là biết ngay. Tay nghề của em là tổ truyền đấy, thật ra cũng không phải cách thức xoa bóp chính quy gì đâu."

"Nhìn ra được." Lương Xuyên tiếp lời.

"Nhìn ra được?" Chu Sa trợn mắt nhìn nhìn Lương Xuyên, hiển nhiên cô nàng không tin.

"Ừ." Lương Xuyên gật đầu.

"Anh nói rõ xem nào. Nếu anh nói đúng, hôm này em mời anh ăn tối. Em đích thân xuống bếp."

Vừa nhắc tới ăn cơm, trong lòng Lương Xuyên chợt sinh ra cảm giác bài xích.

Người khác đích thân xuống bếp làm cơm mời, mình phải ăn nhiều hơn mới phải đạo. Mới nghĩ tới đó, hắn đã cảm thấy khó chịu, bèn nói:

"Tôi nói khoác đấy."

Chu Sa chợt hiểu. Cô nàng đã rõ Lương Xuyên không đoán ra được, lập tức chỉ về phía giường lớn nói: "Lên đi, em xoa bóp cho. Đảm bảo mọi chỗ cứng ngắc trên người anh đều tiêu tan hết."

Lương Xuyên không đứng dậy, chỉ nói:

"Được rồi, không cần đâu."

"Chướng mắt với tay nghề của em sao?" Chu Sa hỏi.

"Không phải. Khí huyết trên người ngưng tụ không tản, hoặc tắc nghẽn, hoặc do phong hàn nhập vào cơ thể chủ yếu là do lục phủ ngũ tạng căn cứ vào từng tình huống mà tự điều tiết lúc nhanh lúc chậm.

Đẩy toàn bộ tản đi, tuy nhất thời thoải mái, toàn thân cảm giác khoan khoái dễ chịu nhưng sẽ khiến các cơ quan bị tổn thương.

Dù sao, người sống không phải cương thi. Hồi trước mấy người Tương Tây cản thi phòng ngừa thi thể xơ cứng quá độ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới dùng thủ pháp phá cương khứ sát, nhưng không thích hợp dùng trên người sống."

Nghe đến đó, sắc mặt Chu Sa chợt biến đổi.

Đôi mắt vốn đầy dịu dàng từ từ trở nên u ám.