Chủ nhân của đôi giày – Tiêu Thanh Thu cho rằng nhóc này là thú cưng của học sinh nào bị lạc, do dự một lát, cúi người thử vươn tay ra.

Hamster nhỏ quen cửa quen nẻo bò lên, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay đối phương, ngước đôi mắt ngập nước đen lúng liếng lên nhìn.

Tiêu Thanh Thu mỉm cười, nhẹ nhàng chọc chọc cái trán hamster nhỏ trong tay, “Nhóc thật ngoan.”

Hamster nhỏ thẹn thùng dùng hai móng vuốt che mặt lại, bộ dáng khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.

Tiêu Thanh Thu suy nghĩ một chút rồi thả hamster vào túi áo của mình, “Ta phải đi dạy học, nhóc tạm thời ở trong này, đừng lộn xộn.”

Chỉ thấy hamster nhô cái đầu nhỏ ra, hai móng bám vào miệng túi áo, thân mật mà cọ cọ hắn.

Hiện tại đang ở nơi xa lạ, không tìm lại được tiên đan, vì tránh phải làm thức ăn cho mèo hoang, cậu quyết định phải ôm chặt đùi vàng này!

Không biết khi nào mới tìm được chủ nhân của hamster nhỏ, Tiêu Thanh Thu lấy di động ra vừa đi vừa tìm kiếm thức ăn và đồ dùng hằng ngày cho hamster.

Sau đó hắn phát hiện ra một thế giới mới.

Nhìn thấy lồng hamster màu sắc rực rỡ, bóng hamster, vòng chạy,… Tiêu Thanh Thu không thèm chớp mắt mà trực tiếp mua mua mua.2

Sau khi đến căn tin, hắn chọn một ít đồ ăn hamster có thể ăn được đút cho nhóc.

Nhìn hamster nhỏ ăn thật vui vẻ, Tiêu Thanh Thu ăn cơm cũng thấy ngon miệng, ý cười trên mặt chưa từng biến mất.

Ở cùng con sen hốt phân vừa mới ra lò này không tới một giờ, hamster nhỏ đã cảm thấy thật vừa lòng, cậu càng không muốn buông đùi vàng này, run run lỗ tai hạ quyết tâm phải ăn vạ bám dính trên người đối phương.

Hết chương 2.