Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 25: 25 Đến Chuột Cũng Phải Có Gốc Gác 1

"Cashew.

Đừng lo.

Ta sẽ chỉ đến chuồng ngựa thôi, nên sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."

Kyle đặt tôi vào lòng bàn tay và nói với giọng đầy nuối tiếc.

- Jjik (Biến ngay đi.)

"Ta xin lỗi vì thường xuyên vắng mặt.

Ta cần phải chăm sóc ngươi nhiều hơn trước khi truyền mana.

- Jjiik.

(Đừng làm vậy.)

Đã 10 phút kể từ lúc hắn nói rằng hắn sẽ ra ngoài.

Tôi đẩy mặt Kyle bằng bàn chân nhỏ của mình và quay đầu lại.

Nhưng như thể anh ấy thậm chí không cảm thấy sự phản kháng của tôi, anh ấy buông tôi ra từ từ sau khi hôn thêm năm lần nữa.

Cuối cùng cũng kết thúc

Đi nhanh lên.

Tên hamster otaku chết tiệt.

Kyle nhẹ nhàng đặt tôi vào nhà rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.

Trong khi vuốt lại bộ lông rối bù của mình, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cánh cửa đang đóng lại, sau đó gọi hệ thống.

Hệ thống! Biết không? đến căn phòng đó.

[o(* ‾▽‾ *)ヮ]

Cảnh tượng trước mắt tôi trắng xóa, và tầm nhìn của tôi thay đổi ngay lập tức.

Đó là căn phòng mới của tôi, mà tôi đã nhận được từ Kyle vào ngày hôm trước.

Tôi mặc quần áo và nhìn quanh phòng.

Cửa sổ lớn, lò sưởi ấm cúng, chiếc giường sang trọng, tủ quần áo và bàn làm việc bằng gỗ.

Có cả những tấm thảm lông ấm áp trên sàn nhà.

Sạch sẽ và không một hạt bụi đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đây là căn phòng chưa từng có ai sử dụng.

"Ngài đã chú ý rất nhiều."

Tôi bật cười và đóng tủ lại.

Tất cả quần áo tôi mua ngày hôm đó đều được treo trong tủ.

Đèn nhỏ, giấy và bút ở trên bàn mặc dù tôi không mua chúng, chăn và gối cũng vậy.

Oh, và cả dép nữa.

Tôi kéo tấm màn dày nhìn ra ngoài, rồi nhanh chóng nằm xuống giường.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi nhớ đến căn nhà cho thuê hàng tháng đầu tiên của tôi.

Đó là ngôi nhà mà tôi tự kiếm được bằng cách đi làm thêm từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya.

Nó hẹp, nhưng đó là nơi duy nhất để thuê.

Khó khăn hơn nữa khi chú không để cho tôi một đồng xu nào.

Vì vậy, trong cuộc đời của tôi với tư cách là Bae Soo-hyun, tôi chưa bao giờ được ai chăm chút theo cách này.

Bởi vì tôi đã ở một mình kể từ khi tôi còn trẻ.

Chịu đựng và phấn đấu một mình cho bất cứ điều gì là điều tự nhiên.

".....Là thế này sao? Lạ thật."

Tôi không quen với lòng tốt của Kyle khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ cho tôi tiền bạc và một chỗ ở.

Lúc đó tôi chỉ đòi vậy, nhưng khi có được rồi lại mang một cảm giác hụt hẫng.

"Ngay cả khi tôi thấy có lỗi vì đã nhận, tôi phải cứu phải." Tôi lầm bầm một mình và quay lại.

Sau đó, tôi nhìn thấy một cái bàn ngay cạnh giường...

Huh? đợi một giây.

"Hả"

Tôi bật dậy và nhấc chiếc vòng ở trên bàn.

Hình dạng giống hệt với cái vòng tốt cho cơ thể hôm bữa.

"Bằng cách nào đó, hắn cho rằng tôi thấp và trông yếu ớt"

Tôi vỗ ngực và đặt chiếc vòng vào túi.

Ngài nên yêu cầu hoàn lại tiền ngay lập tức.

Dù giàu có đến đâu, tôi cũng không thể chịu được việc bị lừa dối.

Nó thậm chí còn không rẻ.

"Tên Đại công tước chết dẫm!"

Tôi mở cửa và rời khỏi phòng.

Ngài bảo ngài sẽ đến chuồng ngựa đúng không? Ngài nên trả lại thứ này ngay lập tức.

*

Blake sau lễ hội vẫn đang còn cảm giác se lạnh.

Tuy nhiên, giờ đây cơn giận trong tôi lạnh hơn cả những cơn gió xắt da của phương bắc.

Tôi sải bước về phía chuồng ngựa.

Đúng như dự đoán, Kyle đã ở đó.

Anh ta đang cầm trên tay một nắm đường viên và cho lũ ngựa trong chuồng ăn.

Đầu tiên, tôi hít một hơi thật sâu và chỉnh lại cổ áo.

Giả như chúng ta tình cờ gặp nhau.

Giả như chúng ta tình cờ gặp nhau.

Ngài không cho tôi biết ngài đang ở đâu, đây chỉ như tôi đi qua và thấy ngài, hoặc kiểu kiểu vậy.

".......Ngài..ngài ở đây sao."

Tôi hằng giọng và tiến lại gần Kyle.

Cảm nhận được sự hiện diện của tôi, anh ấy quay đầu lại.

"Thật khó để nhìn thấy mặt của ngươi đấy."

"Ừ, thì.....!Bởi vì tôi rất bận rộn với việc nghiên cứu."

"Ngươi không ở trong phòng mới.

Không thích căn phòng sao?"

"Không không.

Làm gì có chuyện đó....!Không những..!"

Tôi định nói thêm vài câu nhưng chợt nhớ ra lí do mình đến đây.

Tôi lấy chiếc vòng tay germanium ra khỏi túi và lắc lắc.

"Cái này là cái gì! Ngài đã thực sự mua đồ được bán ở chợ? Cái này, nhìn thôi cũng biết là hàng giả!

"Giả?"

"Có ý nghĩa gì khi ma thuật tốt cho cơ thể hay thứ gì đó chảy ra ngoài? Không, ngay cả khi có thứ như vậy, nó không thể được bán ra thị trường ngay lập tức

"Đó không phải là thứ ta mua ở chợ."

"Gì?"

Kyle mim cưỡi và siết chặt cổ tay tôi.

Rồi cầm lấy chiếc vòng trên tay và tháo chiếc ra.

"Chiếc vòng tay này được ta cho làm theo yêu cầu của người phù thủy đang ở trong Tháp Tây hôm qua.

Nó không có khả năng truyền mana.

nhưng nó được cho là mang lại may mắn cho người đeo "

Nói xong, Kyle đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi.

Sợi dây chuyền bạc với một viên ngọc màu xanh làm điểm nhấn, chiếc vòng tay nhẹ và đẹp.

Đây là một thứ lãng phí để có trên cổ tay của tôi.

Tôi đã nghĩ đó là một chiếc vòng tay giống cái ngoài chợ, vì vậy tôi không nghĩ sẽ kiểm tra một cách chi tiết...

"Nhân tiện, tại sao ngài lại cho tôi một thứ quý giá như vậy?"

(Tín vật tình yêu đấy:])

"Ngươi đã bị thương bởi chiếc đèn chùm trong bữa tiệc, nhưng ta không thể làm gì được.

Dù muộn, nhưng đó là biểu hiện của lời xin lỗi và lòng biết ơn.

Nhận đi."

Anh nhìn vào cổ tay tôi và nói.

Vì vậy, đây là một cánh tay may mắn? Như thể nhắc nhở đừng tham gia vào một cái gì đó tương tự trong tương lai?

"Ngài đã cho tôi một phòng riêng.

"Đó là bởi vì ngươi quyết định chăm sóc Cashew.

"Được.

Dù sao, tôi không có dịch vụ hoàn trả đâu.

Nó có vẻ đắt, nhưng xin đừng yêu cầu tôi trả lại sau."

Tôi cố ý nói nhẹ rồi quay đầu đi.

Thật kỳ lạ.

"Nhân tiện, tại sao ngài lại đến chuồng ngựa? Ngài đâu cần phải tự chăm chúng.

"Ta đang lựa chọn một con phù hợp cho ngươi."

Kyle buông đống đường viên và vuốt ve con ngựa nâu.

Con ngựa dụi mặt vào hai bàn tay và kêu lên.

"Tôi không biết cưỡi ngựa.

"Ngươi có thể học"

"Ai sẽ dạy tôi?"

Kyle nhìn tôi như thể đó là chuyện bình thường.

"Ta."

"Ngài không bận sao?"

"Ta có thể bỏ ra khoảng một giờ"

Ngay sau đó, anh ta mở cửa vào khu vực của con ngựa nâu.

Tôi do dự và lùi lại một bước.

Tôi chỉ nhìn thấy chúng ở sở thú khi tôi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng ở gần.

Anh đặt yên và cầm cương ngựa.

"Leo lên".

"Tôi vẫn còn hơi đau lưng,

"Đừng lo lắng, ta sẽ dạy từ từ."

Tôi nhìn chằm chằm vào con ngựa và gãi đầu.

Cuối cùng, tôi bước lên yên ngựa bằng chân trái và leo lên.

Tuy nhiên, nó là một con ngựa nhỏ, vì vậy không cảm thấy đáng sợ.

Kyle bắt đầu di chuyển chậm khi nắm chặt tay cầm của yên ngựa.

Con ngựa hiền lành tiến ra khỏi chuồng khi anh dắt nó đi

Điều này thật kỳ lạ.

Chắc chắn là không sao, nhưng sàn nhà dường như đang di chuyển một cách nguy hiểm.

"Nhưng tại sao ngài lại tốt với tôi? Hỗ trợ đến thế này là quá mức chỉ vì tôi giống ai đó."

Nhìn bầu trời trong xanh, tôi lẩm bẩm.

Kyle không trả lời.

"Dù, Đại công tước điện hạ có rất nhiều tiền, cho dù là chủ nhân của tòa thành này, đồng thời là chúa tể ở phương bắc, những thứ này cũng không thể coi thường.

Tôi biết rằng không có gì là miễn phí trong thế giới này.

Tôi không nghĩ rằng sự ưu ái nhận được là không có mục đích."

Tôi đủ lớn rồi, và tôi hiểu rõ hơn ai hết rằng không có lòng tốt nào mà không phải trả giá.

Ngài đang làm vậy vì ngài có thứ gì đó để nhận từ người khác.

Cảm giác xa lạ và nhạt nhẽo mà tôi cảm thấy trong căn phòng lúc này hẳn là bắt nguồn từ đây.

Ngài muốn nhận được gì từ tôi?

Kyle dường như suy nghĩ một lúc, rồi mở miệng

"Ta cũng không tin là không có lí do."

"......."

"Chỉ vì trong ngươi cô đơn thôi

Tôi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng chỉ đành ngậm lại.

- Anh ấy nói tôi trông có vẻ cô đơn.

Vô tình, tôi cau mày và siết chặt tay cầm.

"Đó là khi tôi chưa đầy mười lăm tuổi.

Tôi cũng mất niềm tin vào bất cứ ai khi lang thang khắp phương Bắc mà không có máu mủ ruột thịt.

Niềm tin trở thành một điểm yếu, và sự ưu ái sớm biến thành một cái bẫy.

Vì vậy, tôi đã cố gắng làm mọi thứ một mình.

Tuy nhiên, mùa đông ở phương Bắc rất khắc nghiệt và không dễ để sống sót.

Cuối cùng, tôi cần sự giúp đỡ"

Giọng của Kyle rất bình tĩnh.

Anh như hồi tưởng một lúc, rồi kéo dây cương dừng ngựa, ngước nhìn tôi

"Không con người nào có thể sống một mình.

Cho dù tuyệt vời như thế nào, cho dù mạnh mẽ như thế nào.

Trong thực tế, tất cả các loài.

Ngay cả những con rồng vĩ đại nhất cũng được bảo vệ bởi bầy khi còn nhỏ.

Ngay cả khi đã trưởng thành, nó vẫn không thể vượt qua nỗi cô đơn và hòa nhập vào xã hội loài người.

Vì vậy, ta cũng đón nhận những người gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ khi thiếu thốn.

Ta chỉ đang làm điều tương tự cho ngươi thôi."

Đó là một câu nói rất lý tưởng.

Giọng anh đầy tự tin, cho dù không đời nào thế giới lại chảy một chiều và thân thiện như vậy.

Nhưng nếu người ngài giúp phản bội ngài thì sao? Vì vậy, nếu ngài chết thì sao? Ngài vẫn có thể nói điều đó chứ? Tôi càng đau buồn hơn khi biết Kyle đã chết dưới tay ai trong câu chuyện gốc.

Tôi không biết tại sao, nhưng một lúc sau tôi lên giọng khi đang ấn xuống lồng ngực ngột ngạt của mình.

"Vậy thì đừng chết."

Tôi nói hơi cộc lốc, Kyle cười khi tôi hạ người xuống khỏi ngựa.

"Được rồi.

Ta hứa."

[Một sự hiện diện mới đã in sâu vào cuộc đời của Kyle Jane Meinhardt]

[Nhiệm vụ ẩn, Liên kết định mệnh đã hoàn thành]

[Giá trị kỳ diệu đã tăng lên]

[Giá trị kỳ diệu 26,0%]

Tôi đặt cửa sổ hệ thống màu xanh ra sau và ngước nhìn Kyle.

Được rồi.

Tôi cũng muốn ngài sống.

Bất kể lý do số phận của chúng ta gắn liền với nhau hay là gì, ngài là một người xứng đáng như vậy..