Thời tiết bắt đầu dần dần nóng lên, ánh nắng của buổi sáng tinh mơ mùa hè gắt gao hơn, trong phòng có hơn một người, trong lòng Hám Sinh luôn nhớ thương thứ gì đó, buổi sáng bắt đầu dần dần ngủ không được .

Buổi sáng trên bàn cơm, Hám Sinh ôm ly sữa, trên bàn có hai người đàn ông, một là sói, một là bình ổn. Đều quần áo chỉnh tề giống nhau, một hồi nữa sẽ đi ra ngoài hối hả, bên ngoài nắng dương quang, là một trời nắng tốt, Hám Sinh cúi đầu nhìn thân người áo ngủ, bỗng nhiên cảm thấy mình rất suy sút , cô ngẩng đầu nhìn mặt hai người nói:“Em không phải cũng nên làm cái gì đó chứ?”

Mạc Hám Đình từ trong bát ngẩng đầu, miệng chứa đầy bánh bao, khuôn mặt hơi kinh ngạc, Đông Dạ Huy buông tờ báo, anh tựa hồ như cất đi suy nghĩ, sau đó anh hỏi cô: “Em muốn làm gì?”

Hám Sinh chống mặt suy tư, Mạc Hám Đình toát ra đến một câu: “Theo em đi làm?” Đông Dạ Huy quay đầu nhìn về phía cậu, Hám Sinh chỉ vào Mạc Hám Đình nói: “A, em sẽ có một nhân viên.”

Đông Dạ Huy gõ nhẹ bàn bàn: “Em nếu muốn đi làm ở nơi anh thì cũng giống như ở đây.” Hám Sinh nhìn anh lắc đầu: “Không giống.”

Đông Dạ Huy suy tư, quay đầu đối với Mạc Hám Đình nói: “Chị cậu không thể làm việc đúng giờ, cũng không thể mệt nhọc.”

Mạc Hám Đình chẳng hề để ý: “Đi đi, chính là để cho chị ấy có thứ tiêu khiển, em cũng không cần cho chị ấy tiền lương.”

Vì thế cứ như vậy Hám Sinh có một công việc, rất phụ hợp, trở thành một nhân viên nhỏ.

Công việc của Hám Sinh rất thoải mái , mỗi ngày cô cùng Mạc Hám Đình đi ra cửa, buổi chiều lúc 3 giờ đã bị Đông Dạ Huy phái xe trở về, về chuyện mỗi ngày cô đều leo lên tầng 13 cô cũng không nói cho anh.

Ở trong công ty, Hám Sinh không hề áp lực, không có người gây sự cũng không có ai kì thị cô, bọn họ thực sự là đoàn đội, những người trẻ tuổi ngập ý chí cùng mộng mơ đều tụ tập cùng một chỗ, dành nhiều niềm đam mê, làm những điều mình yêu thích, Hám Sinh tự do đứng ở bên ngoài, nhìn cảm thụ được, thấy chung quanh bọn họ chưa bao giờ vấp phải trở ngại mà tiêu cực, cũng cảm động. Vào mỗi tối, cô đều chứng kiến một chàng trai trẻ nhiệt huyết, người này là em trai cô, cô rất tự hào về cậu. Nhớ lại quá khứ, trên mặt Hám Sinh dần dần xuất hiện nét mạnh mẽ, hết thảy tựa hồ đều bắt đầu tốt lên.

Thời gian vào 10 tháng, thành phố B chào đón mùa thu khô ráo, Đông Dạ Huy đi công tác ở Mông Cổ, anh đầu tư vào một nhà máy điện nên muốn đến để khảo sát tình hình, những chiếc cối xay gió trên thảo nguyên mênh mông đang chờ đợi, để lại Hám Sinh và Mạc Hám Đình tổ ở nhà không có việc gì.

Nghỉ bảy ngày, Mạc Hám Đình và Hám Sinh ở nhà hai ngày, Mạc Hám Đình cảm thấy hối tiếc, mỗi ngày ngủ giữa trưa, ăn cơm xong liền khóa cửa phòng rồi ôm máy tính mẩn mê, đến ngày thứ ba, Hám Sinh cảm thấy cũng nhàn, kéo cậu đi bơi.

Nơi bọn họ ở là khu cao cấp, nên có rất nhiều phòng tập cũng như hồ bơi, bởi vì là lợi nhuận cao nên mở ra rất nhiều, bơi lội kinh doanh rất tốt, buổi chiều là thời điểm ồn áo náo nhiệt nhất.

Mạc Hám Đình là soái ca, quần áo dáng người cũng là thượng đẳng , nhận được rất nhiều ánh mắt của phái nữ, Hám Sinh không thể bơi vì thân thể không cân đối, cô lên bờ tìm ghế nằm ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt tìm em trai dưới hồ bơi.

Mạc Hám Đình luôn luôn ở khu nước sâu, nơi đó ít người, gần bờ nhìn thấy rất nhiều người bơi khiến cậu cũng không thoải mái, đứa nhỏ này căn bản không dư thừa tâm tư, vừa xuống nước đã nhào người xuống bơi tự do , Hám Sinh cảm thấy đứa nhỏ này trên người có thể lực tốt, cường đại mà chính khí, Đông Dạ Huy tới một mức độ nào đó cũng không giống những người bình thường, nhưng là trong việc theo đuổi anh thì Hám Đình mạnh hơn so với anh.

Mạc Hám Đình bơi đến khi mệt mỏi, lên bờ nghỉ ngơi, trên đường đi cậu hấp dẫn biết bao ánh mắt. Hám Sinh nhìn cậu đi tới, đôi mắt kiêu ngạo, Hám Đình tuy không cùng cô trải qua nhiều cảm xúc trước đây, nhưng cô luôn yêu thương cậu không cần lý do gì, một cảm xúc ấm áp tồn tại.

Mạc Hám Đình đi tới ghế nằm bên cạnh Hám Sinh nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, Hám Sinh nói: “Hám Đình, có thật nhiều cô gái nhìn em.” Mạc Hám Đình xoay người nhìn cô vui cười: “Đương nhiên , đứa em trai này dĩ nhiên là đẹp trai, chẳng có ai hối tiếc khi tranh nhau giơ tay để đi chơi với em .“Ừ, quả thật là cực phẩm , người tốt như thế sao vẫn không có ai? Lãng phí.”

Mạc Hám Đình tựa vào ghế nằm, lớn tiếng thở dài: “Ai! Em trai chị không có tiền theo đuổi gái.” Hám Sinh nhìn cậu cười, cậu đang nói bậy bạ, nhưng đứa nhỏ này dù có tâm tư cô cũng không truy vấn.

Ngâm mình trong hồ bơi cả buổi chiều, đã đến lúc hoàng hôn , hai chị em đi bộ về đến nhà, người ở trong tiểu khu rất thưa thớt, trên đường về nhà khá vắng lặng, ánh chiều tà nhuộm toàn bộ thành phố màu vàng nhạt.

Trên người hai chị em có chút lười nhác, chậm rãi đi, Hám Sinh nắm lấy tay Mạc Hám Đình, ở trên thế giới này trừ Đông Dạ Huy ra thì cậu là người thân duy nhất của cô, mà Mạc Hám Đình quả thật là một chỗ dựa tốt, Hám Sinh cũng không sợ hãi gì tình cảm của cậu, bởi vì đó là thứ tình cảm không cần báo đáp, Hám Sinh đột nhiên dừng lại, giống như hạnh phúc và bất hạnh trong cuộc sống sẽ đến bất cứ lúc nào, cho dù cảm thấy thất vọng cùng cực, cũng chỉ đành nhận đó là vận mệnh của mình, Hám Sinh đau đớn đến kịch liệt.

Mạc Hám Đình vốn đang lo lắng chuyện công ty, tâm tư không để ý đến hiện tại trên đường đi, cậu đi hai bước mới cảm thấy được bàn tay tụt lại phía sau, khuôn mặt tươi tắn kia đang siết chặt.

Mạc Hám Đình không hiểu quay đầu, Hám Sinh đau đớn, một tay ôm bụng, Mạc Hám Đình kỳ quái hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Hám Sinh cúi đầu: “Hám Đình, bụng chị rút gân .”

Mạc Hám Đình nhìn dáng vẻ cô nở nụ cười, quay lại nói: “Ăn nói linh tinh, bụng sao có thể rút gân .”

“Là thật , chị đi không nổi.” Hám Sinh ngồi xuống, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, đau đớn kịch khiến sắc mặt tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo, cô cúi đầu vào đầu gối nói: “Chị không được rồi, em cõng chị trở về đi.” Sức khỏe Hám Sinh vốn đã yếu ớt, Mạc Hám Đình nghĩ cô đang đùa giỡn, ngồi xổm xuống muốn nhìn mặt cô: “Không phải chứ? Thật sự đau bụng sao?”

Hám Sinh trốn tránh không cho cậu xem, túm ống quần của cậu nói: “Nhanh chút.”

Mạc Hám Đình bất đắc dĩ qua xoay người: “Chị, em đã nói rồi, chị lười biếng quá.” Mạc Hám Đình nghĩ Hám Sinh đang đùa giỡn, lại không phát hiện tay của Hám Sinh trên vai cậu không ngừng run rẩy.

Bả vai Mạc Hám Đình so với Đông Dạ Huy còn rộng hơn, Hám Sinh lén nhìn quần áo trên người cậu, đi một đoạn đường, Mạc Hám Đình tiếp tục nghĩ đến chuyện công ty, hai người vẫn không nói chuyện, đau đớn như bắt đầu xâm chiếm, không hề biến mất, một đoạn thời gian lặng im sau, Hám Sinh nhẹ nhàng hỏi Mạc Hám Đình: “Hám Đình, sao lại không thấy em tìm bạn gái?”

Mạc Hám Đình thuận miệng đáp: “Không nghĩ đến chuyện đó.”

“Kỳ thật chị rất muốn nhìn cô gái em đưa về, chị muốn thấy em kết hôn, thấy em có con, trai hay gái chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, chị sẽ chăm sóc đứa nhỏ, nhìn nó lớn lên.” Hám Sinh càng nói thanh âm càng thấp. Mạc Hám Đình ở phía trước cười nhạo cô: “Em thấy chị sao lại giống bà cô thế, còn muốn chăm sóc đứa bé cho em? Chính chị sinh trước đi.”

Hám Sinh dúi đầu phía sau lưng cậu nhẹ giọng nói:“Hám Đình, nếu em có thể tìm chị sớm một chút thì tốt?”

Mặc Hám Đình trầm mặc một lát nói:“Hiện tại cũng không muộn.”

“Đúng vậy, cũng không muộn, cám ơn em, Hám Đình.” Hám Sinh thanh âm rất nhỏ, không để Mạc Hám Đình nghe thấy.

Đi đến cửa nhà, Mạc Hám Đình thấy sân bên ngoài đường có một chiếc xe, màu trắng, không phải xe của Đông Dạ Huy, cậu đã nhìn nhiều lần, Hám Sinh ghé vào lưng cậu nên không thấy, thẳng đến khi bọn họ đi qua , lưng Mạc Hám Đình không che nữa, phía sau truyền đến tiếng mở cửa xe: “Hám Sinh!” Một tiếng hô bỗng nhiên truyền đến.

Mạc Hám Đình cõng Hám Sinh xoay người, Hám Sinh ngẩng đầu nháy mắt, kế tiếp là dáng người cao, gương mặt nho nhã, mang theo nụ cười

“Hám Sinh.”

“Diệp Quyền!” Hám Sinh kinh hô, cô từ trên người Mạc Hám Đình xuống, nhìn người kia không dám tin.

“Hám Sinh!” Diệp Quyền thở dài phiền muộn kêu cô.

Hám Sinh lẳng lặng đứng ở bên người Mạc Hám Đình, cười khanh khách: “Diệp Quyền, anh đến thăm em sao?” Lại nhìn thấy Diệp Quyền cô phảng phất cảm giác như xa cách đã lâu, xa xôi mà xa lạ nhưng lại là thân mật mà vui thích .

Đứng khoảng cách xa nhìn Diệp Quyền, một thân âu phục chính trang, trên mặt là một cặp kính không vành, cùng trong trí nhớ Hám Sinh ấn tượng có chút khác biệt, anh hơi nắm tay lại nhìn Hám Sinh nói: “Em đang làm gì Hám Sinh? Không đón tiếp anh sao?”

Hám Sinh cười vui kéo Mạc Hám Đình nói: “Em trai của em, Mạc Hám Đình.”

Hám Sinh tự hào giới thiệu cho Diệp Quyền.

Sau đó cô lại xoay người đối với Mạc Hám Đình nói: “Hám Đình, anh ấy là Diệp Quyền, bạn của chị.”

“Xin chào, Hám Đình.” Diệp Quyền vươn tay.

“Xin chào, Diệp tiên sinh.” Mạc Hám Đình lễ phép cùng đối phương bắt tay, cậu quan sát cuộc sống của Hám Sinh, biết người này không phải là bạn của chị, này bỗng nhiên xuất hiện Diệp Quyền, cậu dĩ nhiên sẽ tôn trọng.

Diệp Quyền quay đầu lại nhìn Hám Sinh, anh hơi hơi nâng nâng cánh tay tựa hồ như muốn ôm cô, nhưng có chút do dự, Hám Sinh bước trên trước từng bước, chủ động ôm anh: “Anh đã đến rồi, Diệp Quyền thật tốt.” Nhìn Hám Sinh thành khẩn như thế, Diệp Quyền ôm lấy cô vỗ vỗ sau lưng, nhắm hai mắt lại, cảm xúc dạt dào.

Hám Sinh nhiệt tình muốn kéo Diệp Quyền vào nhà: “Diệp Quyền, đi thôi, chúng ta đi vào nói.”

Diệp Quyền lại lắc đầu: “Hám Sinh, anh không vào, em theo anh ra ngoài đi.”

Hám Sinh xoay quay đầu nhìn phòng ở phía sau, quay đầu vừa nghi hoặc nhìn về phía Diệp Quyền, Diệp Quyền nhã nhặn cười nói: “Lúc trước cậu ta lấy tương lai của em ra uy hiếp tôi, bắt tôi bồi thường số tiền hợp đồng thuê nhà, thủ đoạn cực kỳ đê tiện..” Diệp Quyền cười tủm tỉm, khuôn mặt che giấu nhiều cảm xúc.

Hám Sinh bất đắc dĩ cười đáp: “Vậy được rồi.” Diệp Quyền chuyển hướng nhìn Hám Đình: “Hám Đình em cũng đi cùng đi.” Ánh mắt dưới lớp kính của Diệp Quyền lóe ra, Mạc Hám Đình nhìn nụ cười của anh rồi quay sang thấy Hám Sinh gật đầu liền nói: “Được, em sẽ không khách khí.”

Diệp Quyền đưa bọn họ đến một khách sản cao cấp, có vẻ như anh ở nơi này, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh, Diệp Quyền đều mỉm cười đáp lại, lễ phép, tự tin mà thong dong, tư thái tự nhiên, anh mang theo một chiếc mặt nạ, đây là Diệp Quyền mà Hám Sinh hiện tại mới thấy. Ba người ngồi vào chỗ của mình, đều tự điểm bữa ăn, Hám Sinh hỏi Diệp Quyền: “Sao anh tìm được chỗ của em?”

Diệp Quyền cười, anh nói: “Tin tưởng Hám Sinh của anh, mặc kệ em ở nơi nào, chỉ cần anh muốn, nhất định có thể tìm được em.” Anh cũng không nói bằng cách nào mà tìm được chỗ của cô.

Hám Sinh biết cô cùng Diệp Quyền cả hai vẫn đang cùng chạy, cô không thể bước lên phía trước, chỉ có thể mỉm cười nhìn anh, Mạc Hám Đình nhìn ra bọn họ không thích hợp, cậu nhìn thấy chị ấy chỉ là ngưỡng mộ giả, cậu kỳ thật không hiểu, cậu quan sát thấy quan hệ giữa chị và Đông Dạ Huy mới là ổn định.

Một bữa cơm hài hòa và bình tĩnh, Diệp Quyền vẫn sinh động, anh nói từ công việc đến mục đích, hỏi công việc hiện tại của Mạc Hám Đình, anh vờ không hỏi tình hình của Hám Sinh, cùng nói chuyện nhiều hơn với Mạc Hám Đình, vẫn không tẻ ngắt, anh vẫn là anh, nhưng lại có gì đó không giống, không giống với Diệp Quyền mà Hám Sinh từng biết.

Trên đường Hám Sinh đứng dậy đi toilet, cô lấy nước lạnh hất vào mặt mình, nhìn ánh mắt mình trong gương, tầm mắt có chút mơ hồ, có khả năng chỉ là ảo giác, theo thời gian càng phát ra nhiều hư vô, Hám Sinh có chút phiền muộn.

Bên ngoài nhà ăn, Hám Sinh đứng dậy rời đi, Diệp Quyền thu lại nụ cười trên mặt, anh xoay người đối Mạc Hám Đình nói: “Hám Đình, cho tôi số điện thoại.”

Mạc Hám Đình kỳ quái hỏi anh: “Làm gì?”

Diệp Quyền tháo xuống cặp kính để xuống bàn, kỳ quái cười lấy điện thoại cầm tay ra: “Làm gì? Muốn cậu giúp tôi đánh bại một người. Đây là do anh ta gây ra , cũng là anh ta nợ Hám Sinh, nếu tôi vẫn còn trên thế giới này, cậu sẽ đánh bại được anh ta.” Anh ta giương mắt nhìn Mạc Hám Đình: “Tôi biết cậu có thể làm được.”

Mạc Hám Đình thắc mắc hỏi: “Anh có ý gì? Cái gì là nợ chị của tôi?”

Diệp Quyền không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, số của cậu là bao nhiêu, lát nữa chị của cậu đi ra thì sẽ không làm được gì đâu.”

Mạc Hám Đình nhíu mày nói số di động của mình, Diệp Quyền nhanh chóng lưu lại: “Ngày mai tôi sẽ tìm cậu, cho cậu xem vài thứ.” Nói xong anh tiếp tục bộ dáng nghiêm chỉnh, ánh mắt vừa vặn nhìn Hám Sinh trong toilet đi ra.

Ba người tiếp tục an tọa, tiếp tục ăn, sau khi ăn xong cũng không kéo dài, Diệp Quyền cùng Hám Sinh không phải không hề thân mật mà là cảm giác theo thời gian biến mất , ra khỏi hòn đảo kia, Diệp Quyền không hề là Diệp Quyền, ít nhất không phải Diệp Quyền trong cảm nhận của Hám Sinh.

Sau khi ăn xong Diệp Quyền đưa chị em họ đi ra ngoài, rồi anh dùng lực ôm Hám Sinh: “Hám Sinh, kỳ thật anh sớm biết rằng, anh và em lúc này không còn hoài niệm xưa nữa, em hãy cố lên.”

Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Diệp Quyền thanh minh mà sáng ngời, cô biết anh muốn nói gì.

Hám Sinh khổ sở kéo tay anh:“Diệp Quyền, gặp lại sau.” Cuộc đời này bọn họ có lẽ sẽ không gặp lại nữa, cô biết thế.

Chị em Hám Sinh ngồi trên xe taxi, Hám Sinh theo cửa kính xe nhìn lại, Diệp Quyền đứng ở nơi đó, nhìn cô, ánh mắt nặng nề, sau đó anh quay người lại, âu phục phía sau tạo thành một vòng cung đẹp, nhìn ánh đèn rực rỡ phía sau, Hám Sinh bỗng nhiên hiểu được bóng người xoay lưng lại này mới đúng là Diệp Quyền, người có bao nhiêu mặt, người ở trên hòn đảo đó chỉ là một mặt của Diệp Quyền, Hám Sinh phiền muộn cúi đầu, cô thực hoài niệm căn phòng khi cô bị nhốt trên đảo, đối với cô mà nói đó là Diệp Quyền đặc biệt. Năm tháng qua đi, cũng bất quá chỉ là những năm tháng kỉ niệm mà thôi.

Ngày thường tiếp tục, ngày hôm sau Đông Dạ Huy trở về vào lúc Hám Sinh đang ngủ trên ghế sô pha, ghế sô pha nhún xuống khiến cô bừng tỉnh, trợn mắt thấy Đông Dạ Huy ngồi phía trên, cô tự động gối lên đùi anh: “Đã về rồi sao?”

Đông Dạ Huy búng vào trán cô: “Sao lại ngủ trên ghế sô pha? Hám Đình đâu?”

Hám Sinh miễn cưỡng hoạt động một chút: “Vừa ăn cơm trưa, nghe điện thoại liền đi ra ngoài rồi.”

Hám Sinh còn nói: “Dạ Huy, ngày hôm qua Diệp Quyền đến đây. Em và Hám Đình cùng anh ấy đi ra ngoài ăn cơm.” Đông Dạ Huy ở bên tai cô suy nghĩ về chuyện gì đó.

Hám Sinh thở dài: “Không giống với trước kia, Diệp Quyền thay đổi rồi, hoặc là vốn dĩ anh ấy như thế này!” Hám Sinh thở dài, bất đắc dĩ :“Thật không rõ lắm.” Cô dịch người, đầu chui vào lòng Đông Dạ Huy không biết Đông Dạ Huy lúc này nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì, anh đương nhiên biết cảm nhận của Hám Sinh, một người đàn ông xuất thân từ danh tộc, nhiệt tình, có học thức, chu đáo là bản tính của bọn họ, nhưng đồng thời thế lực, cân nhắc, trách nhiệm cùng lựa chọn theo bản năng của bọn họ.

Đang ở lúc Hám Sinh mất tinh thần, Mạc Hám Đình trở về, sự tình phát sinh không hề như dự đoán, Hám Sinh từ trên người Đông Dạ Huy xoay người ngồi xuống, Mạc Hám Đình đi đến trước mặt bọn họ, Hám Sinh hỏi: “Về nhanh vậy sao ?”

Mạc Hám Đình không để ý đến Hám Sinh, cậu nhìn Đông Dạ Huy ngồi trên sô pha, đưa cho anh một văn kiện, bình tĩnh hỏi: “Những gì trong đây đều đúng sao?”

Đông Dạ Huy xem vài tờ, nội dung trong giấy không khiến anh có bất kỳ biểu cảm nào, anh không xem hết, gấp văn kiện lại , sau đó anh cúi nhìn văn kiện, không bao nhiêu lâu anh ngẩng đầu thực bình tĩnh nói: “Là thật, Diệp gia ở nước ngoài kinh doanh mấy thế hệ, có tổ chức tình báo chuyên môn buôn bán, bọn họ tìm được những thứ này đều là thật, một chút cũng không sai.

Mạc Hám Đình bắt đầu bình tĩnh cởi áo khoác, cậu nói: “Vậy anh thừa nhận sao? Anh là vì tiền của chị, bắt chị ngồi tù năm năm thay anh. Chị đã từng sinh cho anh một đứa nhỏ, từng có thai ngoài tử cung, sau lại bị ung thư?”

“Đúng vậy.” Đông Dạ Huy đáp, Mạc Hám Đình quay đầu nhìn về phía Hám Sinh, Hám Sinh thấy ánh mắt của cậu đỏ, không biết là đau khổ hay tức giận, Hám Sinh bắt đầu lo lắng.

Mạc Hám Đình cầm áo khoác trên tay nói Hám Sinh: “Chị tránh ra đi.” Hám Sinh cùng cậu yên lặng đối diện một lúc lâu, thân thể của cô nhìn Đông Dạ Huy, Mạc Hám Đình trừng mắt nhìn cô, Đông Dạ Huy vỗ vỗ bả vai của cô: “Hám Sinh lên lầu đi.”

Hám Sinh cuối cùng đứng lên không nói một lời, lui qua một bên, Mạc Hám Đình trong nháy mắt liền bùng nổ, cậu một quyền đánh tới trên mặt Đông Dạ Huy, mặt Đông Dạ Huy bị cậu đánh tới tấp, tiếp theo Mạc Hám Đình nắm lấy cổ áo của anh và nhấc lên, Đông Dạ Huy vẫn không đánh lại, Mạc Hám Đình đánh anh đến té xuống đất, anh lau máu ở miệng rồi đứng lên. Mạc Hám Đình tiếp theo đá anh, không đợi anh lên liền đạp lên bụng anh.

Đông Dạ Huy cuộn thân mình trên mặt đất ho khan vài tiếng, khụ ra một chút chất lỏng màu đỏ lên sàn nhà. Anh vẫn im lặng, lau sạch sẽ vết máu, lại cực khổ đứng lên.

Mạc Hám Đình mặt âm trầm đi vào nhà ăn, kéo một chiếc ghế dựa trở về, không nói gì, trong lúc anh đứng lên liền đánh xuống, nghe tiếng gỗ vỡ, chiếc ghế đánh lên lưng Đông Dạ Huy vỡ tan tác, Đông Dạ Huy lại té trên mặt đất, Mạc Hám Đình tiếp tục ngồi lên người anh đánh liên tục vào mặt: “Anh coi thường một người phụ nữ, chưa từng giúp đỡ cô ấy? Anh lạm dụng cả đời của chị ấy rồi đang sửa chữa lỗi lầm sao?” Đông Dạ Huy vẻ mặt tràn máu tươi, khóe mắt, khóe miệng đều nứt, mắt sưng, Mạc Hám Đình bỗng nhiên nắm lấy cổ áo anh: “Khó chịu sao? Không thể hô hấp được sao? Muốn biết cảm giác chết không? Được rồi anh sẽ sớm chết thôi, sẽ không quá nhanh đâu.” Mạc Hám Đình phẫn nộ hét lên.

Đông Dạ Huy mặt biến hình, tựa như chỉ muốn nói Mạc Hám Đình hãy thôi đi, đến giữa không trung lại buông tay, quay đầu đi tìm Hám Sinh, cậu tìm được Hám Sinh đứng ở góc sáng, yết hầu phát ra “Chị” , sau đó cổ họng cậu khó khăn phát ra thứ âm thanh vặn vẹo: “Hám Sinh.”

“Hám Đình.” Hám Sinh thanh âm rất nhỏ, Mạc Hám Đình quay đầu, kinh ngạc phát hiện trên mặt cô tràn đầy nước mắt.

Hám Sinh lau nước mắt trên mặt, cô ngốc nghếch phát hiện ra mình rơi lệ, cô giơ nước mắt trên tay nhìn Mạc Hám Đình nói: “Hám Đình, em thấy sao? Em đánh anh ấy lấy được nước mắt chị, em còn muốn đánh sao?”

Mạc Hám Đình kinh ngạc buông tay chậm rãi đứng lên, trong phòng khách một mảnh hỗn độn, Đông Dạ Huy trong lúc cậu buông tay thân thể kịch liệt ho khan. Mạc Hám Đình ngây ngốc đứng ở nơi đó, ánh mắt mê hoặc mà hoảng hốt, Hám Sinh đi qua, lôi kéo tay cậu nói: “Hám Đình, em theo chị.”

Hám Sinh kéo Mạc Hám Đình lên lầu, để lại Đông Dạ Huy một người xụi lơ trên mặt đất không một ai.

Trong khách phòng, Mạc Hám Đình ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn bàn tay mình, Hám Sinh ngồi ở bên cạnh với lấy tay cậu, đi qua, mu bàn tay có máu đỏ, có máu của Đông Dạ Huy, cũng có máu của cậu , Hám Sinh nói: “Hám Đình, chị cùng anh ấy lớn lên cùng nhau, chị không có ba, mẹ cũng không... không có để ý đến chị, em có biết chị trước kia không có ai yêu thích, chỉ có anh ấy, tốt phá hư đều chỉ có anh ấy cho chị, chị cũng hận anh ấy, bây giờ cũng không thể tha thứ, chính là thói quen , nếu muốn sống thế nào cũng muốn tìm anh ấy làm bạn, mà cuối cùng anh ấy cũng muốn chị, cũng rất tốt.” Hám Sinh khóe miệng nở nụ cười một chút, hai hàng nước mắt chảy xuống dưới.

Mạc Hám Đình quay đầu nhìn cô, lặng im hé mặt, bình tĩnh sau hỗn loạn.

Hám Sinh vuốt tay sưng đỏ của cậu còn nói: “Nếu em từng lấy hết tất cả để yêu một người như vậy em sẽ biết, em sẽ hận người đó cho đến chết, nếu người em yêu chết thật, em cũng muốn đi cùng.” Hám Sinh cực kì bình tĩnh trong lời nói, chấm dứt bằng tiếng thở dài.

Mạc Hám Đình lẳng lặng nhìn Hám Sinh, vừa rồi cậu đã thiêu đốt hết lý trí, hiện tại là trái tim độn độn buồn đau, Hám Sinh đã trải qua nhiều phong sương trên yên tĩnh gương mặt, cậu tưởng cậu có chút hiểu được của cô. Cô bị một người đàn ông xúc phạm tới ngay cả sự sống cuối cùng vẫn là ở bên cạnh người đàn ông đó.

Có một loại cảm tình sẽ làm chúng ta không tự chủ được, một loại lấy hy sinh làm thủ đoạn giữ lấy, giữ lấy dục có bao nhiêu cường, hy sinh bản thân là có thể hoàn toàn. Hám Sinh đã làm cho Đông Dạ Huy, ước chừng chính là như thế.

Người ta gọi đó là tình yêu.

Mạc Hám Đình rốt cục hiểu được Hám Sinh, kỳ thật cô đã từng đau khổ và trả giá, nhưng lại là bình tĩnh thể hiện cảm xúc,

Mạc Hám Đình lau khóe mắt Hám Sinh bình tĩnh nói: “Chị, chị nói dối, em đã tới chậm.”

Hám Sinh dựa đầu vào bờ vai của cậu, cô nhẹ nhàng nói: “Hám Đình, không muộn. Em đến bên cạnh chị là câu chuyện tuyệt vời nhất.” Cô tạm dừng rồi nói tiếp: “Hám Đình, em đừng hận anh ấy, nếu có một ngày chị ra đi sớm , em hãy đối tốt với anh ấy, trên thế giới này anh ấy không có người thân, kỳ thật từ đầu đến cuối chỉ có mình chị đau lòng vì anh ấy, nếu về sau chị mất, em hãy đưa đứa nhỏ cho anh ấy xem, đứa bé đó mang giọt máu của chị, anh ấy rất thương yêu.”

Mạc Hám Đình mạnh mẽ ôm sát bả vai Hám Sinh: “Chị, đừng nói ngốc, chị hãy cố gắng để mà sống, con của chị chính là con của em, em sẽ chăm sóc nó, chị sẽ nhìn thấy nó lớn lên.”

“Được.” Hám Sinh nhìn qua bả vai Mạc Hám Đình sau vách tường, để lộ một nụ cười bất lực.

Hám Sinh theo Mạc Hám Đình trong phòng đi ra, trong phòng khách đã không thấy Đông Dạ Huy, cô trở lại phòng quả nhiên thấy anh đã nằm ở trên giường, Đông Dạ Huy nằm thẳng, phòng rèm cửa sổ mở toang , ánh chiều ta hoàng hôn chiếu bên người anh tạo thành một cái bóng cô đơn, Hám Sinh mỏi mệt thở dài ra tiếng, cô đi qua đi lại, Đông Dạ Huy có vẻ như đã lau vết máu trên mặt, nhìn không còn đáng sợ như lúc nãy, nhưng trên mặt bắt đầu sung huyết, gò má sưng, trong ánh mắt có tụ huyết, mí mắt cũng sưng to, nhìn vẫn run rẩy, Hám Sinh ở bên người anh ngồi xuống, định vươn tay sờ vào mặt nhưng lại bỏ xuống: “Đi bệnh viện không?” Hám Sinh nói.

Đông Dạ Huy lắc đầu: “Không cần, không có ảnh hưởng đến nội tạng của anh, đều là bị thương ngoài da, qua hai ngày thì tốt rồi.”

“Đừng trách cậu ấy.” Hám Sinh nắm tay anh nhẹ giọng nói.

“Không trách cậu ta, đây là anh vốn phải chịu, cậu ấy vẫn đánh anh nhẹ.” Anh hoạt động chân tay một chút, nhìn Hám Sinh nói:“Lại đây, để anh ôm một cái, anh muốn em.”

Hám Sinh thật cẩn thận bả đầu gối lên của anh rồi nằm xuống, Đông Dạ Huy lấy cánh tay ôm cô phía sau lưng, xoa xoa an ủi: “Hám Sinh, như vậy rất tốt, anh nợ em rất nhiều, Hám Đình đánh anh là việc cậu ấy phải làm, cũng là anh phải chịu, em có thể sống tốt trên cõi đời này là điều anh mong nhất, những thứ khác anh không cần.”

Hám Sinh yên lặng nghe, cậu giấu hô hấp khó khăn của mình, thật lâu sau, cô dùng âm thanh nhỏ hỏi Đông Dạ Huy: “Dạ Huy nếu có một ngày em chết, anh có sợ hãi không?”

Thân thể Đông Dạ Huy cứng ngắc, sau đó anh dùng lực áp sát thân thể Hám Sinh gần thân thể của mình: “Hư, ngoan, đừng nói, đừng nói.”

Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn hạ xuống vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không cần đuổi đi nó, đó là em trở về nhìn anh, Dạ Huy đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.”

Đó là một hoàng hôn đẹp, Hám Sinh nói lời này, ánh mặt trời tản mạn toàn bộ phòng, thân thể bọn họ nương tựa lẫn nhau tạo thành một cái bóng.

--[ lấy hạ làm ra thư bản ]—

Đông Dạ Huy bị thương mặt ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, anh lãnh đạm ăn bánh mì với mứt. Bữa sáng hôm nay của biến thành cơm Tây, Đông Dạ Huy bình tĩnh uống sữa, hé ra tờ báo che khuất nửa khuôn mặt, Hám Sinh vùi đầu trong dĩa trứng ốp la không nói lời nào, không khí tối tăm không giống bên ngoài..

Đông Dạ Huy buông tờ báo xuống lộ ra khuôn mặt bầm tím, bỗng nhiên đối với Mạc Hám Đình nói: “Cậu muốn để chị cậu cứ phải khó xử, không được tự nhiên như thế sao.”

Mạc Hám Đình dừng miếng bánh trên tay lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Hám Sinh hướng đối diện. Hai chị em nhìn nhau sau một lúc lâu, Hám Sinh bưng chén sữa của cô đi vào phòng bếp, để cho hai người nói chuyện, cô ở chỗ này muốn ăn cũng không xong.

Đông Dạ Huy nhìn Mạc Hám Đình: “Chúng ta bắt tay giảng hòa đi, vì chị cậu, thân thể của chị cậu không tốt, đừng cho cô ấy khó xử.”

Hai cái đều là người đàn ông cao ngạo, Đông Dạ Huy đầu tiên hạ tư thái, Mạc Hám Đình buông thứ gì đó trong tay cũng nhìn Đông Dạ Huy nói: “Nếu tôi là người lớn lên từ nhỏ cùng với chị ấy, anh và chị ấy sẽ không có chuyện gì .”

Đông Dạ Huy hơi hơi sửng sốt một chút, không thể không thừa nhận nếu không phải đã có cảm xúc với Hám Sinh từ nhỏ, thì quả thật đã không có chuyện gì. Anh nhìn về phòng bếp, không phải không có cảm khái nói: “Cậu nói đúng.”

Mạc Hám Đình thu hồi ánh mắt, cắn một ngụm bánh, than thở nói: “Anh về sau đừng bao giờ phản bội chị ấy.”

Đông Dạ Huy nhìn cậu cười cười không nói gì, anh biết Mạc Hám Đình đang thỏa hiệp.

Mạc Hám Đình thỏa hiệp dần trở lại những ngày bình thường, mùa đông rất nhanh đến, Hám Sinh vẫn như cũ mỗi ngày đi đến công ty nhỏ của Mạc Hám Đình.

Trận tuyết đầu tiên đến, Hám Sinh buổi sáng đều đi theo Mạc Hám Đình đi làm, lấp chỗ trống của tuyết, trên đường lầy lội, những chiếc xe đều đi chậm, xe lái lên cầu vượt, từ trên cao nhìn xuống, bầu trời u ám, toàn thành phố là màu xám. Hám Sinh nhìn ngoài cửa xe, máy sưởi trong xe khiến cô buồn ngủ, gần đây tinh thần của cô không tốt, đau đớn trong người cô cứ đến bất ngờ, cô biết đây là không phải là điều nên dấu...

Ngồi trên xe lâu khiến cho Hám Sinh ngủ, cô ngủ sâu đến có một giấc mơ. Cảnh trong mơ cô ở giữa không gian đầy tuyết, nắng dương quang chiếu trên nền tuyết tạo ra một mảng kim vàng, một người phụ nữ đứng tuổi đang chơi đùa với một đứa trẻ. Hai người đưa lưng về phía cô, cô gái mặc một bộ màu phấn hồng, sạch sẽ, cô từ xa nhìn hai người họ không khỏi ngập tràn bi thương, đứa trẻ trên tay cầm một nắm tuyết, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng lớn tiếng kêu: “Mẹ, mau tới chơi với con.”

Ở trong mộng Hám Sinh bỗng nhiên biết hai người họ là ai, lại ngẩng đầu vọng quá khứ, người phụ nữ nhiều tóc bạc cũng đi đến: “Mẹ!” Hám Sinh thì thào nói...

Người phụ nữ chưa bao giờ ôn nhu đến như vậy nhìn Hám Sinh cười: “Hám Sinh, con muốn tới sao?”

Hám Sinh trong lúc nước mắt rơi lã chã liền tỉnh lại, đối diện là khuôn mặt Mạc Hám Đình kinh ngạc: “Chị làm sao vậy? Chị?”

Hám Sinh không biết vì sao trong lòng khổ sở như vậy, cô biết cô nằm mơ về người mẹ và đứa nhỏ đã mất trong nhiều năm trước. Cô nhìn Mạc Hám Đình, lại có trăm ngàn tư vị, cô bỗng nhiên vô lực nhìn cậu nói: “Hám Đình, chị không muốn đi nữa , em đưa chị đến chỗ chồng chị đi.”

Mạc Hám Đình kinh ngạc, mang theo nghi vấn quay đầu xe. Đi đến công ty của Đông Dạ Huy, Hám Sinh nhìn bên ngoài bỗng nhiên đối với Mạc Hám Đình nói: “Hám Đình, chị vừa rồi có một giấc mơ.”

Mạc Hám Đình chuyên tâm nhìn phía trước, mặt đường khá trơn, không quay đầu mà nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Chị mơ gì? Sao lại khóc?”

Hám Sinh lắc đầu: “Giấc mơ không tốt.”

Mạc Hám Đình an ủi cô: “Không có việc gì, không phải chỉ là nằm mơ thôi sao? Ai cũng hay mơ ác mộng mà.”

Hám Sinh nhìn cậu cười cười, bỗng nhiên nói: “Hám Đình, chị cùng Dạ Huy muốn kết hôn, ngày mai em đi cùng anh ấy và chị làm giấy kết hôn. Anh ấy là anh rể em, về sau đối tốt với anh ấy. Đáp ứng chị được không?”

Mạc Hám Đình ngơ ngẩn nhìn cô một cái: “Em đối với anh ấy không tốt sao?” Hám Sinh không trả lời, tựa vào ghế dựa, nhìn ánh mắt của cậu phức tạp mà thương cảm.

Tập đoàn của Đông Dạ Huy là một tòa nhà chọc trời, năm đó anh đầu cơ trục lợi bán đất rồi xây dựng một văn phòng, hai mươi tầng trên đều là của anh. Hám Sinh là lần đầu tiên đặt chân nơi này, căn cơ của Đông Dạ Huy là cô tạo nên cho anh, nhưng cô chưa bao giờ sánh vai cùng anh mà hưởng thụ thành quả này.

Hám Sinh đứng ở dưới lầu, hướng lên trên nhìn, toàn bộ đều là thủy tinh bao quanh lạnh lẽo. Mười năm trước Đông Dạ Huy ở ngoài chợ đêm mở một quán nhỏ, mười năm sau anh là chủ nhân nơi này, cô đã đặt nền tảng vào đây, nhìn nó, Hám Sinh có một loại tâm tình phức tạp.

Mạc Hám Đình ở trong xe hỏi Hám Sinh: “Chị, muốn em cùng chị đi lên sao?”

Hám Sinh quay đầu cùng cậu vẫy vẫy tay: “Không cần, em làm việc của em đi, để chị tự đi lên.” Mạc Hám Đình nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì, phát động xe đi.

Hám Sinh xuyên qua đại sảnh, đi thang máy đến chỗ của Đông Dạ Huy, đi đến trước thang máy đã bị cản lại, một cô gái xinh đẹp đến hỏi.

Quần áo trên người cô tiếp tân rất thu hút, Hám Sinh hôm nay ăn mặc không bình thường, tất cả đều nhìn không ra hàng hiệu, cô gái tiếp tân nở ra nụ cười thân ái. Hám Sinh nhớ tới nhiều năm trước mình béo ụt ịt, bị khinh thường trong công ty nhỏ, cô nhìn cô gái tiếp tân nói: “Tôi tìm Đông Dạ Huy.”

Cô gái tiếp tân phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ tới tên của giám đốc công ty Đông Dạ Huy, cô cứng ngắc cười hỏi: “Cô tìm tổng giám đốc? Xin hỏi có hẹn trước không?”

Hám Sinh bình tĩnh nhìn cô nói: “Tôi là vợ của anh ấy.” Hám Sinh là cố ý , đã bao nhiêu năm cô không cần, không rõ là do trái tim mình hay áp lực, lúc này cô đang khỏe mạnh, cô muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Đông Dạ Huy, cho mọi người biết cô là người phụ nữ của anh, mà anh cũng là của cô.

Cô gái tiếp tân không nhịn cười nói: “Giám đốc chúng tôi chưa có kết hôn.”

Hám Sinh thẳng thắn nhìn cô gái nói: “Thôi được, cô gọi điện cho anh ấy hoặc là tôi lên đó tìm.”

Cô gái tiếp tân dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Hám Sinh, cúi đầu gọi điện, Hám Sinh nhận ra những nhân viên bên trong nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt.

Đợi không đến 5 phút, thang máy đối diện “Đinh” một tiếng mở ra, Đông Dạ Huy lòng như lửa đốt từ bên trong đi ra, anh thấy Hám Sinh quả nhiên đứng ở chỗ tiếp đãi chấn động: “Hám Sinh sao em lại tới đây, xảy ra chuyện gì sao?”

Hám Sinh cười cười nhìn anh rồi đến gần hơn nói: “Dạ Huy, em nói với họ em là vợ anh, các cô ấy không tin.”

Đông Dạ Huy quay đầu nhìn đám nhân viên tiếp đãi, lãnh đạm đối với các cô nói: “Cô ấy là vợ của tôi, về sau nếu gặp cô ấy ở đây, không cần phần sát ra những chuyện này.”

Đông Dạ Huy đưa Hám Sinh đến thang máy, lại hỏi cô: “Sao hôm nay lại ở đây? Giúp Hám Đình làm việc sao?”

Hám Sinh nhìn anh lắc đầu, trong thang máy, bốn phía đều là mặt inox bóng sáng chói mắt, Đông Dạ Huy ở trước ánh đèn, dài thân ngọc lập, hé ra gương mặt hoàn hảo, mặt mày mang nét quý khí, chiếc mũi tao nhã, cằm kiêu căng, nhiều năm như vậy Hám Sinh vẫn thích nhìn anh. Hám Sinh ôn nhu cười: “Không, em chỉ muốn đến xem nơi anh làm việc, Dạ Huy, em chưa sánh vai cùng anh trước mặt người khác bao giờ.”

Hám Sinh cười rộ lên, ánh mắt hơi mở thành độ cong, bên trong có chút đau thương. Sau những năm tháng đó, Đông Dạ Huy mới hiểu được, cô mang theo tâm tình như vậy, vào lúc này đến khi sinh mệnh đã gần kết thúc mới cảm thấy hối tiếc.

Cửa thang máy mở ra , Đông Dạ Huy dắt tay Hám Sinh, trên đường đi nắm chặt tay cô, xuyên qua hành lang dài, đi đến một căn phòng rộng với hai cánh cửa to khép lại.

Đông Dạ Huy đẩy cửa vào, trong phòng tản ra không khí im lặng, hội nghị trên một bàn tròn, vòng người ngồi vây quanh, Đông Dạ Huy vào cửa lên chỗ ngồi chính giữa: “Xin lỗi các vị, trong nhà có việc, vợ tôi tìm đến đây.”

Trong phòng hơn mười hai người, tập thể đểu bộ dạng ngốc, Hám Sinh mơ hồ biết mình đã đánh vào trọng yếu, Đông Dạ Huy lấy phương thức như vậy đưa cô ra trước mặt mọi người, cô đứng ở bên người Đông Dạ Huy mỉm cười nhìn thẳng mọi người.

Đông Dạ Huy thủy chung nắm lấy tay Hám Sinh, anh nhìn mọi người đang thất thần nói: “Hôm nay tạm thời dừng cuộc họp ở đây, nếu muốn thảo luận kĩ hơn thì thư ký sẽ phổ biến cho mọi người, bây giờ tan họp.”

Theo phòng họp đi ra, xuyên qua hành lang thật dài, đến văn phòng của Đông Dạ Huy, Hám Sinh thong thả, mọi người đi phía sau. Sau lưng là những tiếng xì xào, đối tượng không ai khác ngoài họ, Hám Sinh cảm thấy con đường này đi quá gian nan, cô đã đi thời gian cả đời.

Trong văn phòng Đông Dạ Huy, Hám Sinh sờ đông sờ tây, dạo qua một vòng, cuối cùng cô đi đến bên phía cửa sổ, bên ngoài trời vẫn âm trầm như cũ, thành thị màu xám, dưới chân dân chúng như con kiến, Hám Sinh nhìn ngoài cửa sổ, nhìn Đông Dạ Huy đứng bên cạnh cô nói: “Em là người thích nơi cao nhất. Đi tìm quyền thế, thể hiện giá trị của bản thân, kỳ thật về sau anh không có em cũng vẫn không cô đơn. Hôm nay em cũng đi biết, em đi rồi cũng sẽ yên tâm .”

Đông Dạ Huy tiến lên từng bước, đi đến tấm kính trước mặt, đưa lưng về phía Hám Sinh, vươn một ngón tay chạm vào thủy tinh, chậm rãi nói: “Sao lại nói ngốc nghếch vậy, trong nhà không có người chờ, anh ở bên ngoài đứng cao tới đâu thì có nghĩa gì?”

Hám Sinh không nhìn mặt Đông Dạ Huy nhẹ cười, thế giới này có ai vì ai mà dừng lại cuộc đời, cô có thể, nhưng cô biết Đông Dạ Huy sẽ không.

Hám Sinh đem trán dựa vào bả vai Đông Dạ Huy, cô nhẹ giọng nói với anh: “Dạ Huy, em vừa rồi ở trên xe Hám Đình mơ thấy mẹ, mẹ đưa theo một đứa con gái, đứa nhỏ đó rất dễ thương, gọi em là mẹ.” Hám Sinh càng nói thanh âm càng nhỏ, Đông Dạ Huy cảm giác được thân thể của cô đang dần té xuống liền xoay người, nghe thấy câu nói cuối cùng của cô: “Dạ Huy anh về sau nhớ sống tốt.”

Đông Dạ Huy cuối cùng vẫn không đỡ được thân thể yếu đuối của Hám Sinh, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là khuôn mặt kinh sợ của anh.

Sinh ly tử biệt

Mùa đông năm nay, toàn bộ tâm tình Hám Sinh đều đắm mình trong buồn tẻ, không có kích tình, thống khổ, đau đớn, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua, im lặng chờ đợi điểm đến cuối cùng.

Bệnh của cô chuyển biến xấu, căn bệnh ung thu tử cung càng nặng, không thể giải phẫu. Lần này cô không nhập viện, chỉ có một y tá ở lại nhà, cô thường xuyên đi đến bệnh viện làm hóa trị.

Bởi vì cô bị bệnh mà trong nhà trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch, trên thế giới này cô chỉ quan tâm duy nhất hai người đàn ông, bây giờ như sụp đổ, đau đớn và tuyệt vọng.

Đông Dạ Huy muốn hoàn toàn đình chỉ công tác, bệnh tình Hám Sinh nặng đến không còn cách nào. Anh không quan tâm mà buông xuống tất cả, cả ngày chăm sóc cô, tâm lực tiều tụy, Mạc Hám Đình cũng giảm bớt thời gian ở bên ngoài.

Hám Sinh lần này so với lần trước suy yếu nhanh hơn, vừa trị bệnh bằng hoá chất, phản ứng mạnh hơn, buồn ngủ cũng không thể ngủ yên ổn, ăn gì đều nôn ra hết.

Nửa đêm, đêm tĩnh lặng dưới phòng bếp có một người, một tiếng thủy tinh vỡ vụn, vang vọng toàn bộ phòng ở, phá vỡ không gian vốn trống trải.

Mạc Hám Đình từ trên lầu đi xuống, thấy phòng bếp đầy mảnh vụn thủy tinh, gạo đổ đầy bên trong, Đông Dạ Huy hai tay ở trên bồn rửa, lưng cong và đau đớn.

Mạc Hám Đình để tay tựa vào khung cửa trên phòng bếp, nhìn hình ảnh thống khổ trước mặt kỳ thật không biết an ủi thế nào. Cậu có chút cảm thấy người đàn ông này thật đáng thương, cách đây hai ba tháng, cậu nhìn Đông Dạ Huy là một người đàn ông cao lớn, thân hình gầy yếu hốc mắt hãm sâu. Ngay từ đầu anh đều cảm thấy khinh bỉ hành vi của người đàn ông này, nhưng hiện tại cậu thấy chị mình không buông ta anh ta, hoặc nói là vận mệnh không buông tha hai người họ.

Mạc Hám Đình cái gì cũng chưa nói, thu dọn sạch sẽ, vo gạo một lần nữa, anh đưa cho Đông Dạ Huy một điếu thuốc.

Đông Dạ Huy run nhè nhẹ, ngoài cửa sổ những cảnh vật đều bị bao trùm bởi tuyết, đèn đường mờ nhạt, trống trải mà đơn điệu, anh phun ra một ngụm sương khói, thanh âm hơi hơi run run: “Tôi đã không để cô ấy trải qua những ngày tuyệt vời... Nếu một ngày cô ấy chết, tôi nghĩ….. tất cả sẽ tốt thôi.”

Cánh tay anh run run đi xuống .

Mạc Hám Đình liếc nhìn cánh tay run rẩy kia, cũng không buồn quan tâm: “Chị ấy sống sẽ rất khó chịu, để chị ấy chết theo nguyện vọng đi.” Cậu nói như thế vì cậu hiểu được, con người khi đi đến đoạn đường cuối cùng thì sẽ không thể quay về , vận mệnh trong cuộc sống không phải thứ ta có thể làm chủ.

Mạc Hám Đình bưng chén vào phòng ngủ của Hám Sinh, ngọn đèn sáng, Hám Sinh tựa vào đầu giường đọc sách, sắc mặt an tường, trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt ra thì không giống một bệnh nhân nguy kịch.

Mạc Hám Đình mặt nghiêm khắc đưa thìa cháo vào miệng cô, Hám Sinh ăn không ra chút hương vị, vẫn là chậm rãi nuốt, cậu đột nhiên hỏi cô: “Vì sao không muốn sống?”

Mạc Hám Đình hỏi không chút để ý, thậm chí không nhìn mặt của cô.

Hám Sinh bị cậu hỏi thoáng ngây ra một lúc, theo sau dựa vào đầu giường, thanh âm của cô mỏng manh, tràn ngập hơi thở yếu ớt: “Hám Đình, em xem cuộc sống hiện tại của chị có bao nhiêu vất vả? Đời này mọi việc của chị không thành, duy nhất một chuyện có thể làm chính là yêu một người, được đón nhận niềm vui trên đời, duy nhất còn lại chính là đối mặt với cái chết mà vẫn bình tĩnh. Chị là người không có gì, em đừng chê cười chị.” Nói xong cô dắt khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Mạc Hám Đình thật lâu không nói gì, cúi đầu quấy cháo, thật lâu trầm mặc sau cậu chậm rãi nói: “Con người cả đời đều không làm chủ được cuộc đời, muốn cũng rất khó có được, chị ít nhất cũng có một cuộc sống rõ ràng.”

Mạc Hám Đình nói xong, đem một thìa cháo tới trước mặt cô còn nói: “Đi xem ông ấy đi, trên đời này dù sao chị còn có cha.”

Tết âm lịch, Hám Sinh điều chỉnh trạng thái tốt nhất, ngày ba mươi hôm nay Mạc Hám Đình còn có Đông Dạ Huy cùng cô đi máy bay đến Quảng Châu, nơi cha cô sống.

Không ai cho ông biết rằng đây là lần cuối cùng ông gặp cô, tết âm lịch này cũng không thể mang nỗi buồn cho ông. Đến Quảng Châu bọn họ trước tiên tìm một nhà hóa trang chuyên nghiệp cho Hám Sinh, Hám Sinh lại mặc hai chiếc áo lông nên nhìn không gầy như trước.

Ba người lái xe đến một khu biệt thự yên tĩnh, ngôi nhà tách ra khỏi những ngôi nhà khác, Hám Sinh được chồng cùng em trai mở cửa xe đưa ra. Có người trong nhà tựa hồ đã sớm chờ bọn họ gõ cửa, trong nháy mắt cửa được mở ra, một không khí ấm áp tràn vào mỗi người, từng tưởng mọi khó khăn đều sẽ đi ra.

Mạc tiên sinh thấy đám người Hám Sinh đến vô cùng kích động, mãi mới nói: “Đến đây, đến đây là tốt rồi.”

Giới thiệu mẹ của Mạc Hám Đình, Mạc tiên sinh có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn Hám Sinh, giới thiệu hàm hồ: “Đây là dì Lý của con.” Vừa không dám nhìn Hám Sinh cũng như người đàn bà phía sau, nhưng thật ra Hám Sinh thoải mái đối với người phụ nữ ấy, mỉm cười kêu lên: “Dì Lý, sống tốt chứ.”

Mẹ của Mạc Hám Đình vẫn trẻ như thế, bà kém Mạc tiên sinh cũng hai mươi tuổi, nhìn vào trang phục cũng nhận ra khí chất, ánh mắt ngũ quan lộ ra giỏi giang, không giống như những người nội trợ khác, nhìn Hám Sinh cười đến có chút suy yếu, có khoảng cách lễ phép nhìn cô mỉm cười: “Hám Sinh, rất tốt, rất vui khi con tới.”

Một vòng người tiếp đón vào phòng khách, Mạc Hám Đình không nói gì với mẹ, hai người đàn ông đều chú ý đến phản ứng của Hám Sinh, không để lại chút nghi ngờ gì mà ngồi trên ghế sô pha.

Mẹ của Mạc Hám Đình tiếp đón bọn họ rồi đi vào phòng bếp, Mạc tiên sinh có điểm cao hứng. Không chú ý đến động tác của bọn họ. Ông tựa hồ như đối Đông Dạ Huy cũng không có khúc mắc, tự tay pha trà cho bọn họ uống. Đông Dạ Huy biếu ông hai hộp nhân sâm, lão tiên sinh cao hứng nhận, quay đầu cùng cậu lúng ta lúng túng tán gẫu. Hám Sinh đang ở một bên cười khanh khách nhìn.

Mạc tiên sinh nói đến chỗ cao hứng, vừa chuyển quay đầu đối Hám Sinh nói: “Hám Sinh à, về sau con về đây nhiều hơn nữa đi. Hám Đình, ba đều trông cậy vào nó , nó muốn gì thì đều làm như thế, ba cũng sắp đặt cho nó rồi, con cứ để nó đi, con nếu không muốn trở về, ba cũng đã tính xong, chuyển đến thành phố B, sau này các con còn có con cái, ba sẽ cho con một tương lai tốt.”

Thân thể Mạc Hám Đình cùng Đông Dạ Huy đồng thời cứng ngắc, Hám Sinh cười khanh khách tự mình ứng phó: “Ba, thân thể ba có khỏe không?”

Lão tiên sinh thực kích động khi thấy Hám Sinh quan tâm ông, vội vàng nói: “Tốt, tốt, ba rất khỏe mạnh.” Đề tài bị trôi vào quá khứ, mọi người bắt đầu nói sang nội dung khác.

Thời điểm ăn cơm, bữa ăn ngày năm mới chỉ có ít đồ thanh đạm, sắc mặt Hám Sinh thong dong ăn đồ ăn dì Lý gắp cho cô, Mạc Hám Đình cùng Đông Dạ Huy trong lòng run sợ nhìn, sợ cô bỗng nhiên nôn ra, rất may Hám Sinh vẫn không có phản ứng gì.

Mạc tiên sinh hưng trí rất cao, lấy ra một chai rượu quý ra uống, uống đến nhẹ nhàng vui, ông rót cho Đông Dạ Huy một ly rồi hỏi anh: “Tôi nghe Hám Đình nói cậu đã kết hôn ?”

Đông Dạ Huy giơ chén rượu cẩn thận ứng đối: “Đúng vậy ạ.”

Lão tiên sinh cúi đầu trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nói: “Tôi đã hỏi thăm về cậu, cậu cũng có một số vấn đề cá nhân, trở về tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ. Tôi đem con gái gả cho cậu, cậu phải đối xử tốt với nó, chuyện quá khứ, ai cũng đều có thời điểm phạm sai lầm, đem chén này uống lên, tôi sẽ không nhắc lại .”

Ông nâng chén chạm vào chén rượu trên tay Đông Dạ Huy, Đông Dạ Huy có miệng khó trả lời, một ngụm rượu theo đầu lưỡi vẫn chua xót đến trong lòng.

Ăn cơm xong, vài người lại ngồi vây quanh cùng một chỗ nói chuyện, Hám Sinh ngồi như muốn ngã, Đông Dạ Huy tìm một cơ hội đưa ra lời tạm biệt, lão tiên sinh cảm thấy tiếc, muốn giữ bọn họ dừng chân, Mạc Hám Đình ở một bên hoà giải mới có thể thoát thân.

Ra ngoài cửa chính, Mạc tiên sinh ánh mắt lưu luyến không rời, Hám Sinh đi ra ngoài lại bỗng nhiên xoay người, cô trở về nhẹ nhàng ôm cha mình. Ông trong nháy mắt không biết làm sao, Hám Sinh nhẹ giọng đối với ông nói: “Ba, hãy giữ gìn sức khỏe.”

Mạc tiên sinh giơ tay lên cẩn thận ôm, đôi mắt đỏ. Mạc Hám Đình xoay đi, cậu biết đây là lần gặp cuối cùng.

Hám Sinh buông Mạc tiên sinh rồi xoay người nhìn mẹ Hám Đình, đây là lần đầu tiên cô nhìn trực diện, kỳ thật cô vẫn để bà lấy đi chồng của mẹ mình, bất quá chỉ là một khái niệm thôi. Cô nhìn bà nói: “Dì, thật vật vả cho dì khi đã chăm sóc ba con nhiều năm như vậy.” Bà kỳ thực là người kiên cường, cũng không có một còn sống dễ dàng.

Bà hốc mắt ẩm ướt, bà kéo tay Hám Sinh nhỏ giọng nói: “Cám ơn con, đứa trẻ, con phải bảo trọng.” Hai người tương đối cười cười, Hám Sinh biết bà cũng cảm thấy hối tiếc những gì đã qua.

Lại xoay người. Hám Sinh lại quay đầu, trở lại ngồi xụi lơ trong xe.

Mạc Hám Đình vẫn đưa bọn họ đưa đến sân bay, thời điểm ly biệt của hai chị em đều không ôm, thậm chí ngay cả lời bảo trọng cũng không nói ra. Mạc Hám Đình còn muốn ở lại cùng cha, cậu muốn ở lại để an ủi ông lỡ khi ông biết tin. Nhìn Hám Sinh cậu thực sự muốn tiễn cô đến cuối đoạn đường, cậu có rất nhiều nói muốn nói, nhưng lại không thể nói. Bởi vì nói ra cũng không có kết cục.

Hám Sinh ở trên máy bay hoàn toàn nằm nhoài, một đường không ngừng nôn mửa, thân thể run rẩy, xuất hiện trạng thái hôn mê, máy bay hạ cánh lập tức lên xe cứu thương vào bệnh viện, cuối cùng cô đã đón tết âm lịch ở bệnh viện. Tại đây đón từ người cũ đến người mới, thân thể của cô ngày càng sa sút, không có hy vọng gì.