Diệp Quyền và Hám Sinh về nhà vào buổi chiều, hai người không biết từ lúc nào đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều, nói chuyện cùng nhau cũng thoải mái hơn.

Về đến nhà Hám Sinh liền lên tầng tắm rửa, Diệp Quyền ở dưới tầng đùa nghịch với Mông Bự. Hám Sinh không thèm để ý, bước một mạch lên tầng.

Hám Sinh tắm rửa xong, còn đang thay quần áo trong phòng chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới. Mông Bự rên “ư ử” nghe vô cùng đáng thương, cô vội vàng mặc quần áo, chạy ra cửa nhìn quanh trong sân.

Trong sân, cả người Mông Bự ướt như chuột lột, nó chạy tán loạn khiến lông chó vương đầy trên mặt đất. Diệp Quyền vẫn bám riết theo sau không cho nó đường lùi. Hám Sinh lập tức hiểu ra, kinh nghiệm nuôi chó của cô không thể bằng Diệp Quyền. Diệp Quyền tắm rửa cho Mông Bự cũng vì muốn tốt cho nó, cô không có ý định lên tiếng ngăn cản. Trở về cầm một chiếc khăn tắm xuống dưới tầng, vắt lên lan can cầu thang, sau đó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cảnh một người một chó hỗn loạn trong sân, đi thẳng vào bếp.

Mông Bự thấy chủ bước xuống tầng liền nghĩ rằng Hám Sinh sẽ đến cứu nó. Kết quả là Hám Sinh không cứu cũng không thèm nhìn nó. Nó đau buồn, thất vọng đứng tại chỗ, thế là bị Diệp Quyền đi tới tóm cổ, thả vào chậu nước. Nó lại rên hai tiếng “ư ử” rồi cũng chịu khuất phục.

Hám Sinh đang ở trong bếp nấu nước đường với táo đỏ. Bây giờ cô không còn béo như trước kia, mỗi tháng lại có mấy ngày phải chịu khổ, hôm nay cô ăn cua, ăn cua sẽ lạnh bụng. Cô sợ hai ngày nữa bà dì tới sẽ càng khó chịu nên vội vàng uống một chút tẩm bổ, xem bà dì có thể đến chậm hơn hay không.

Hám Sinh vừa nấu vừa nhìn qua cửa sổ theo dõi Diệp Quyền đang dạy bảo Mông Bự. Diệp Quyền giữ chặt Mông Bự để kỳ cọ trên người nó, thuận tay vỗ vỗ vào ót nó thì thầm “Mông Bự, nhà ngươi thành thật đi, thiếu gia ta đây tự tay tắm rửa cho mày là vinh hạnh của mày. Dubin nhà tao mỗi lần tắm đều ngoan ngoãn như thục nữ, mày còn làm mình làm mẩy ầm ĩ cái gì, đúng rồi, còn tiểu đệ đệ của mày?” Diệp Quyền nói xong kéo Mông Bự lại gần, nhấc chân nó lên, tìm thấy tiểu đệ đệ, còn cười xấu xa nghịch nghịch. Đôi mắt nhỏ bé của Mông Bự hằn lên vẻ tức giận ngước lên nhìn anh ta. Hám Sinh nhìn qua cửa sổ mà cười sặc sụa.

Hám Sinh sao táo đỏ trước, sau đó đun với nước sôi 10 phút là có thể uống được. Cô bưng một bát nước táo đỏ ra ngoài. Diệp Quyền đã tắm rửa cho Mông Bự xong xuôi, đang cầm cái khăn tắm cô vắt ở lan can cầu thang khi nãy lau khô người cho nó. Bọn họ nghịch ngợm làm mặt sân bị ướt hết, chậu nước cũng bị đá lệch ra một góc. Hám Sinh bưng bát, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cái miệng nhỏ kề lên miệng bát bắt đầu uống.

Shar Pei là giống chó lông ngắn, Diệp Quyền lau qua Mông Bự có một tẹo mà cả người nó đã khô cong. Rốt cuộc Mông Bự không thể chịu đựng việc bị lau tới lau lui như vậy nữa, vừa chui ra khỏi khăn tắm đã vội sà vào lòng Hám Sinh. Hám Sinh xoa xoa người nó, xem như là an ủi nó. Mông Bự dụi đầu vào lòng cô bắt đầu thở khò khè, trông rất tủi thân. Hám Sinh uống bát nước táo đỏ, nhìn Mông Bự rúc trong lòng mình mà không nhịn được cười.

Diệp Quyền sáp lại gần, hỏi Hám Sinh “Em uống gì thế, anh khát, cho anh uống với.”

Hám Sinh đưa bát của mình ra, Diệp Quyền chẳng hề khách khí nhận lấy rồi uống một ngụm lớn “Ồ, uống rất ngon, hơi có vị ngọt, em nấu canh ngọt sao?”

Hám Sinh cười gật đầu nói “Ừm, trong bếp vẫn còn. Anh muốn uống à? Em đi lấy thêm cho anh.”

“Được.” Diệp Quyền gật đầu rất nhanh, quả nhiên Hám Sinh đứng dậy vào bếp rồi bưng đến cho anh ta một bát to.

Bát nước táo đỏ nấu đường còn nóng hôi hổi bị Diệp Quyền uống ừng ực, cả người vã đầy mồ hôi. Hám Sinh ngồi bên uống từ tốn, bát đã thấy đáy cũng chẳng thấy cô đổ giọt mồ hôi nào.

Diệp Quyền uống xong cầm bát đưa cho Hám Sinh một cách tự nhiên, tò mò hỏi “Em nấu gì vậy? Nhà anh cũng hay nấu canh ngọt, sao anh chưa từng uống qua vị này?” Hám Sinh cầm bát cười cười, trêu ghẹo anh ta “Đây là canh táo đỏ nấu với đường, con gái uống để bổ sung khí huyết, đương nhiên anh chưa từng được thử qua rồi.”

Diệp Quyền hơi sửng sốt, anh ta biết Hám Sinh cố ý trêu cho anh ta cười. Anh ta cũng không thèm để ý, còn tặc lưỡi một cái, cố ý hùa theo “Không sai, uống rất ngon mà.” Hám Sinh cười tủm tỉm rồi cầm bát đi cất.

Đến tối Hám Sinh cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu cơm tối cho Diệp Quyền, làm vài món hẳn hoi cho anh ta. Diệp Quyền ăn rất ngon miệng, ăn xong cơm tự giác vào bếp rửa bát đũa. Lúc đi ra thấy Hám Sinh đang đổ thức ăn dành cho chó vào bát của Mông Bự. Hồi nãy bọn họ ăn cơm rõ ràng Mông Bự cũng ở bên cạnh ăn một tô lớn. Hám Sinh làm như vậy là làm hư nó, anh ta không đồng tình với cách nuôi thú cưng của Hám Sinh, nhưng anh ta cũng không nói gì.

Diệp Quyền rửa tay rồi tắt nước ở bồn rửa, bước đến trước mặt cô, bất chợt vươn tay giành gói đồ ăn cho chó trong tay Hám Sinh. Hám Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta khó hiểu.

Diệp Quyền cất túi thức ăn vào góc hành lang rồi cao giọng nói “Đi, đi ra ngoài một lát, con chó này phải giảm béo. Em không biết chó với người cũng giống nhau hay sao, quá béo cũng sẽ bị cao huyết áp với cả mỡ mạch máu đấy, hơn nữa chó chỉ sống được có mười mấy năm, em muốn nó chết sớm à?” Diệp Quyền đứng nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hám Sinh nhìn Diệp Quyền, lại quay đầu nhìn Mông Bự. Đồ ăn vặt của Mông Bự bị Diệp Quyền cướp mất, nó nhìn Diệp Quyền bằng ánh mắt vừa thù hận lại có chút sợ hãi, không dám kêu, chỉ híp đôi mắt bé tí lại nhìn Diệp Quyền.

Hám Sinh cũng biết mình quá cưng chiều con chó này thật ra chỉ hại nó. Cô bất đắc dĩ đứng lên, phủi phủi tay, nói với một người một chó “Đi thôi.”

Hám Sinh không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào cô trở nên biếng nhác như thế. Thời gian của cô dường như trôi nhanh hơn người khác. Tuy rằng thoạt nhìn, cô hoạt động giống hệt người già, nhưng thật ra cô biết mình còn không bằng họ. Cô hiểu rõ sức khoẻ của mình thuộc hạng nào, bây giờ tư duy của cô cũng chẳng khác người già là bao, không còn cảm xúc hỉ nộ ái ố, sống ngày nào hay ngày ấy. Thời gian đối với cô mà nói chẳng hề có ý nghĩa, cô lười vận động, cô thường xuyên ngồi yên một chỗ, thậm chí cô có thể ở trong nhà nửa tháng không ra khỏi cửa. Cô biết như vậy là không tốt nhưng lại không muốn thay đổi. Giống như cái kiểu tản bộ sau khi ăn để tiêu cơm này, đã rất nhiều năm cô không còn làm nữa.

Hai người dắt theo Mông Bự đi chầm chậm trên đường cái. Trời vẫn chưa tối hẳn, đầu đường cuối ngõ thỉnh thoảng vẫn có vài người qua lại, mấy quán cà phê, quán bar nhỏ đã bắt đầu lên đèn. Không có tiếng người xe qua lại, không có tạp âm ồn ào náo nhiệt của thành phố, hòn đảo nhỏ này lúc nào cũng được bao trùm bởi bầu không khí ung dung chậm rãi. Hám Sinh dắt Mông Bự, một người đi trước, một chó theo sau đi về phía trước. Cả ngày hôm nay cô ra ngoài chơi, cả tinh thần và thể lực đều rệu rã, cảm giác như tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào mệt mỏi với cô. Lưng bắt đầu có biểu hiện đau nhức, cô đi một cách lười nhác.

Bọn họ nhanh chóng đi đến đường quốc lộ ven bờ biển. Một cơn gió biển thổi vào mang theo khí nóng ẩm ướt. Hám Sinh hơi hơi ngẩng đầu đón gió, để hai má cảm nhận được luồng khí nóng kia. Đêm mùa hè nóng bức nhưng cơ thể cô vẫn lạnh lẽo, gió nóng từ biển thổi vào thế này làm cô cảm thấy rất thoải mái. Một chiếc xe điện đi lướt qua người cô, trong xe có một người đàn ông, nghiêng đầu nhìn sang hướng ngược lại với cô. Giống như duyên số thoáng qua, bọn họ không ai nhìn thấy ai, trong khoảnh khắc lướt qua nhau đó, giống hệt như hai người đi đường xa lạ không hơn.

Trong xe điện, người đàn ông ngồi ở vị trí phó lái quay đầu nói với người đàn ông ngồi phía sau “Đông tổng, đây là danh lam thắng cảnh ở Hạ Môn, mấy khách sạn và căn nhà anh vừa thấy đều do Hoa kiều bỏ lại từ thế kỉ trước, rất có tính lịch sử, nếu anh cảm thấy hứng thú tôi có thể sắp xếp để anh ở lại đây một đêm. Trên đảo rất yên tĩnh, phong cảnh cũng rất đẹp, ở đây không cho phép đi xe động cơ, xe chúng ta đang đi là xe điện lưỡng dụng, phải làm thủ tục và xin phê chuẩn đặc biệt mới được phép chạy trên đại lộ thế này. Nếu anh muốn có phương tiện đi lại, tôi có thể để xe này lại cho anh.”

“Ồ.” Đông Dạ Huy ngẩng đầu đáp một tiếng vu vơ. Vừa rồi tim anh bỗng đập rất nhanh, cảm giác đau đớn bén nhọn khiến anh bất giác giật mình. Lúc tinh thần hồi phục lại có cảm giác buồn bã khó hiểu. Phải rất lâu, rất lâu sau đó anh mới hiểu được tại sao ngày hôm ấy tại đây, chỉ một cái quay đầu kia đã khiến anh mất đi thứ gì.

Hám Sinh, Diệp Quyền, Mông Bự, hai người một chó đi tản bộ sau khi ăn, vừa chậm chạp lại chẳng có tí tinh thần nào. Diệp Quyền và Hám Sinh đi hai đôi dép giống nhau, một anh chàng đi theo sau một cô gái đang dắt một con chó ở phía trước, bước từng bước không nhanh không chậm, ánh mắt Diệp Quyền còn đảo qua đảo lại trên đường xem có mỹ nữ nào đi ngang qua đường hay không.

Bọn họ đi đến cuối đường quốc lộ ven bờ biển, Hám Sinh dắt Mông Bự trở về, Diệp Quyền bắt kịp họ. Trời đã tối hẳn, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường chiếu xuống. Hám Sinh đi trước, trên người cô mặc chiếc áo phông màu trắng, nhìn từ phía sau chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh. Cô lúc nào cũng ăn mặc đơn giản, ngay cả dáng đi cũng lười nhác chậm chạp, trông tùy ý mà vẫn mang theo dáng vẻ tinh thần sa sút. Cái dáng vẻ bi thương ấy của cô không phải do cô khóc, cũng không phải nhìn thấy rõ trên mặt cô mà nó đã khắc sâu vào cả con người cô. Chỉ cần mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ u buồn. Nếu Diệp Quyền chỉ cần quan sát Hám Sinh kỹ hơn một chút, trong lòng anh ta sẽ cảm thấy cô khổ sở đáng thương. Đối với Hám Sinh, anh ta không có loại tình cảm giữa nam và nữ, lại chẳng thể nói rõ nó là loại cảm giác gì. Anh ta không đồng tình, có thể chỉ là do cảm thấy cô quá thật thà, cho nên không tự chủ được luôn để ý cô mà thôi.

Diệp Quyền bước hai bước đến bên cạnh Hám Sinh, giống như bạn bè vươn tay khoác lên vai Hám Sinh. Hám Sinh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn anh ta một cái, không né tránh. Diệp Quyền giở giọng đùa cợt nói với Hám Sinh “Hám Sinh, gọi một tiếng anh hai anh nghe xem nào?”

Hám Sinh dừng chân, quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Diệp Quyền một lát. Sau đó cô quay đầu nhìn về máy làm kem ở phía trước, nói “Anh hai, anh ăn kem ốc quế không?”

Máy làm kem đặt trước cửa một quán cà phê ở ven đường, chuyên dùng để phục vụ khách du lịch. Hám Sinh chậm chạp đi đến đó, mua hai cái kem ốc quế rồi quay lại, đưa cho Diệp Quyền một cái. Diệp Quyền nhận lấy, cắn một miếng, tiếp tục khoác vai Hám Sinh trở về nhà.

Dọc đường đi cả hai đều mang cái dáng lười nhác chậm chạp hệt nhau. Đôi dép lê dưới chân bọn họ không ngừng quệt xuống đường vang lên những tiếng “loẹt xoẹt, loẹt xoẹt.” Hám Sinh không dám ăn nhiều đồ lạnh, ăn được hai miếng kem liền ngồi xuống bón cho Mông Bự ăn. Diệp Quyền cũng không để ý hình tượng, ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa ăn kem vừa nhìn Hám Sinh cho Mông Bự ăn.

Mông Bự ăn kem xong bắt đầu giở trò, sống chết cũng không muốn đi tiếp. Con chó này bình thường được Hám Sinh chiều đâm hư, quen thói lười biếng, chẳng có chút dã tính nào. Hám Sinh đi phía trước kéo kéo nó, nó cứ nằm ỳ trên mặt đất. Diệp Quyền dùng kem dụ dỗ nó, nó cũng không thèm để ý anh ta. Diệp Quyền dọa đánh nó, nó đứng lên bỏ chạy, nhưng đường nó chạy lại không phải đường về nhà. Cuối cùng Hám Sinh chẳng có cách nào khác, bắt buộc phải ôm nó trở về nhà. Mông Bự cuối cùng cũng hài lòng, Diệp Quyền cười bảo cô là thánh mẫu, Hám Sinh cũng cười. Cuối cùng Diệp Quyền cười cô là thánh mẫu xong lại khoác tay lên vai cô, hai người một chó bám lấy nhau trở về nhà.

Cuối cùng kế hoạch mang Mông Bự ra ngoài giảm béo thất bại một nửa. Hai người hẹn nhau ngày mai tiếp tục dẫn nó đi. Mông Bự không hiểu tiếng người, tiếp tục làm tổ trong lòng Hám Sinh, trong lòng cảm nhận được chiến thắng nên vô cùng vui vẻ.

Khi trời tối hẳn bọn họ về đến nhà, tự mình ai về phòng nấy. Hám Sinh không biết mỗi đêm Diệp Quyền ở trong phòng làm việc gì, nhưng anh ta luôn giữ im lặng. Hám Sinh cũng không tò mò về chuyện sinh hoạt cá nhân của anh ta. Cô đóng cổng trong sân và cửa nhà, kiểm tra các phòng một lượt rồi cũng về phòng nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, Hám Sinh bị tiêu chảy. Cô nghĩ có lẽ đây là hậu quả của mấy con cua cô ăn lúc trưa. Cô dường như chảy hết cả ruột gan ra ngoài mới từ bồn cầu đứng dậy, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, mấy giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên trán xuống mắt, có giọt còn lăn cả vào mắt cô.

Hám Sinh không làm kinh động đến Diệp Quyền ở cách vách. Tự mình từ trong phòng vệ sinh đi ra tìm thuốc rồi uống. Sau đó ôm Mông Bự trong lòng chui vào trong chăn ủ ấm. Giữa mùa hè cô lại đắp chăn mùa đông, mấy năm nay cơ thể cô luôn lạnh như băng, dù làm cách nào cũng không ấm lên được. Mông Bự giống như hiểu được ý người, chỉ nhìn vào việc nó rất nóng nhưng vẫn ngoan ngoãn để Hám Sinh ôm, không hề giãy dụa là đủ biết.

Hám Sinh ôm Mông Bự sát trước ngực, trong lòng thầm nghĩ cơ thể mình sợ là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Mấy năm nay cô không tự yêu quý sức khỏe của bản thân, mà nội tâm cô cũng bị tổn thương sâu sắc. Dường như chẳng còn mấy phần sức lực, trong lòng cô biết rõ mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng như vậy chẳng phải tốt hay sao. Thật ra có thể sống bao lâu nữa cô chẳng hề để tâm.

Ngày hôm sau Hám Sinh dậy hơi muộn một chút, ngoài sắc mặt hơi tái một chút thì không có gì khác thường. Cô làm bữa sáng cho Diệp Quyền, gọi anh ta xuống ăn. Diệp Quyền không nhận ra cô ốm, Hám Sinh cũng ăn một bát mỳ sợi giống anh ta.

Ăn xong bữa sáng, Hám Sinh mang chiếu đến trước cửa nhà nằm phơi nắng, Mông Bự nằm bên cạnh, thỉnh thoảng phải đứng lên đi vệ sinh vài lần, còn uống thêm một lần thuốc nữa. Buổi chiều cũng không có gì thay đổi, đọc tiểu thuyết rồi uống thuốc, nấu bữa tối cho Diệp Quyền. Buổi tối lại dẫn Mông Bự ra ngoài đi dạo giảm cân, một ngày trôi qua một cách bình thường. Ba ngày sau bệnh tiêu chảy của cô cũng dứt hẳn, từ đầu tới cuối không ai biết.

Ngày từng ngày trôi qua, cuộc sống dường như trôi qua rất nhanh trong ngôi nhà này. Lại thêm nửa tháng nữa trôi đi, Diệp Quyền đã quen thuộc với cuộc sống thường ngày của Hám Sinh.

Một hôm, hai người vừa ăn xong cơm trưa, Hám Sinh lại mang chiếu chuẩn bị trải ra để nằm phơi nắng. Vốn cô luôn phơi nắng ở tầng một, nhưng sau đó Diệp Quyền chuyển đến đây nên cô cảm thấy trải chiếu ngay cửa phòng khách có vẻ không ổn lắm, liền chuyển lên trước cửa ban công trên tầng nằm phơi nắng.

Hám Sinh cầm một quyển tiểu thuyết, vừa mới đặt đầu xuống gối, Diệp Quyền ở dưới tầng rửa bát xong liền đi lên đây. Anh ta ở nhà có một thói quen giống với Hám Sinh, thích đi nhấc chân, đi đường hầu như không tạo ra tiếng động. Hám Sinh biết Diệp Quyền định đến đây bày trò giúp cô vui vẻ, cô cũng không nói gì, chỉnh lại tư thể rồi tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Không lâu sau đó Diệp Quyền cũng gia nhập vào hàng ngũ phơi nắng cùng Hám Sinh. Anh ta đi đến bên cạnh hành lang bằng gỗ, tùy ý ngồi xuống một chỗ, sau đó xoay người nằm cạnh Hám Sinh “Lùi ra một chút, cho anh có chỗ nằm với.” Diệp Quyền nói bằng giọng lười biếng.

Hám Sinh cầm sách dịch sang bên cạnh. Quan hệ giữa hai người bọn họ rất đúng mực, Hám Sinh còn từng nghĩ: Cho dù hai người họ có cởi hết quần áo nằm chung chăn cũng chỉ là nằm chung chăn ngủ mà thôi, sẽ chẳng phát sinh thêm chuyện gì cả. Họ không có ý nghĩ tình dục với đối phương. Nếu nói là bạn bè thì quan hệ giữa bọn họ lại thân thiết hơn một chút. Còn nếu muốn gọi là người thân thì lại sống với nhau chưa đủ ngày rộng tháng dài. Nhưng họ sống bên nhau càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng thoải mái. Hám Sinh không trốn tránh vì quan hệ giữa họ lúc này chỉ như anh em, cô cảm thấy như vậy rất tốt.

Diệp Quyền nghiêng đầu nhìn về nhìn quyển tiểu thuyết trong tay Hám Sinh nói “Đọc cho anh một đoạn.”

Hám Sinh cũng cầm tiểu thuyết đọc ra tiếng thật. Giọng của cô hơi trầm lại bình thản, không nhanh không chậm, không phải quá êm tai hay du dương sâu sắc, chỉ là đọc một cách chậm rãi khiến cho người ta cảm thấy bình thản “Có như vậy cũng không thể yêu nhau đến già. Trần Thành Tổ nhớ rõ Vân Sinh thích chăm chú nhìn anh. Không cần biết anh đang đọc tạp chí, hay đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thậm chí lúc anh đang uống cà phê, cô đều ngồi bên cạnh mỉm cười chăm chú nhìn anh. Một lần Vân Sinh bỗng nhiên nói ‘Vẫn có một ngày không thể không rời xa anh.’ Giọng nói tràn đầy luyến tiếc…”

Một câu chuyện xưa, Hám Sinh thì thầm như trong lòng bị họ làm cảm động. Cô quay đầu nhìn lại mới phát hiện Diệp Quyền lúc này đã ngủ say, khóe miệng hơi nhếch lên, mi tâm giãn ra, để lộ khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn. Hám Sinh cười cười, tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Câu chuyện tình xúc động, Hám Sinh trong lúc đọc đến đoạn bi thương đã ngủ thiếp lúc nào chẳng hay. Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, vào giữa trưa, trong sân lại chìm vào không khí yên tĩnh an nhàn.

Vừa mới tỉnh ngủ, mặt trời đã sắp lặn xuống đằng tây. Hám Sinh và Diệp Quyền đồng thời ngồi dậy, ghé lưng vào lan can hành lang cho tỉnh ngủ. Ngủ trưa quá lâu, cả hai người đều trở nên mệt mỏi lười nhác.

Bọn họ chẳng ai muốn nói chuyện, Diệp Quyền dang hai cánh tay bám vào lan can, ngồi yên ở cái tư thế ấy một lúc. Hám Sinh đặt tay sau lưng, trông như con mèo con ngồi ở đó, hai mắt vô hồn.

Ngay lúc hai người vẫn đang hỗn loạn, còn đang bàng hoàng mất hồn sau giấc ngủ trưa. Bỗng nhiên cửa nhà vang lên hai tiếng gõ cửa rất có quy tắc.

Hai người đều nghe thấy, thế mà vẫn bất động giữ nguyên cái tư thế kia. Cách vài giây, tiếng gõ cửa lại vang lên. Hám Sinh mệt mỏi nói “Anh đi đi.”

Diệp Quyền giả vờ nằm yên “Không phải tìm anh, tự em đi đi.”

Hám Sinh đứng lên, cô liếc xéo nhìn Diệp Quyền đầy tà ý “Tối nay em không nấu cơm.”

Diệp Quyền cứng giọng “Trong tủ lạnh còn thức ăn thừa, anh làm cơm rang cũng được.”

Hai người đứng đó cao giọng cãi nhau. Tiếng gõ cửa lại vang lên thêm hai lần nữa. Khoảng thời gian cách nhau giữa hai tiếng gõ rất đều nhau, rất lễ phép và kiên nhẫn. Hám Sinh quyết tâm nằm im bất động, cô nghĩ người tìm đến đây không phải người thu tiền điện cũng là người thu tiền nước. Dù sao lần này nhất định phải phân cao thấp với anh ta. Diệp Quyền lại bị tiếng gõ cửa liên tục khiến tức giận, anh ta hắng giọng rồi hướng về phía cửa gắt lên một tiếng “Ai đấy?”

“Là anh.” Bên ngoài cửa vang đến một giọng trầm thấp của một người đàn ông trung niên, giọng nói trầm thấp dừng một chút rồi tiếp tục “Diệp Quyền, mở cửa cho anh.” Giọng nói đầy uy nghiêm, dường như ra lệnh.

Diệp Quyền như xác chết bật dậy, nhảy dựng lên nói với Hám Sinh “Anh của anh sao lại đến đây!”