Edit: Tịnh Hảo

Cả người Nguyễn Kiều đều đau nhức, thừa lúc Lâm Trạm còn chưa tỉnh đi tắm rửa trước, sau đó bắt đầu đánh răng.

Nhìn gương mặt trong gương, cổ còn có vết hickey mờ nhạt, Nguyễn Kiều chợt đỏ bừng mặt.

Má ơi.

Hôm qua cô chỉ muốn đi tìm Lâm Trạm xem còn ổn không, mà sao giờ lại…

Thật sự quá đột ngột.

Cô vừa đánh răng vừa thất thần nên không nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Trạm.

Lâm Trạm còn chưa tỉnh ngủ, uể oải đi tới phòng tắm, nhìn thấy Nguyễn Kiều đang đánh răng liền bước đến sau lưng cô, ôm lấy cô từ phía sau, đầu đặt lên vai.

Cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, Nguyễn Kiều mới phát hiện mình bị Lâm Trạm ôm vào lòng.

Nhìn từ trong gương, Lâm Trạm còn đang rất buồn ngủ, đầu tựa lên vai cô, mắt nhắm lại, lông mi rất dài.

Nguyễn Kiều đỏ mặt, cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô vẫn không thể nào thoải mái chấp nhận tiếp xúc da thịt thân mật.

Lâm Trạm tỉnh ngủ được một lúc, giọng khàn khàn hỏi cô: “Tắm chưa?”

Giọng Nguyễn Kiều nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Rồi.”

Lâm Trạm phát ra âm mũi, giọng trầm thấp, “Vậy anh tự tắm.”

Chẳng lẽ anh còn muốn tắm cùng à?

Nghĩ vậy, mặt Nguyễn Kiều lại ửng đỏ.

Cô vội vàng rửa mặt xong, đóng cửa phòng tắm lại, tim còn đang không ngừng đập bình bịch.

Cô cảm thấy mình hơi cổ hủ, trước kia dù sao cũng từng đọc qua một số sách cấm, còn viết truyện cấm nữa, sao chiến đấu thực tế lại yếu như vậy?

Quả nhiên vẫn là câu danh ngôn kia nói đúng, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra một cách xác thực. Xem tiểu thuyết và cảm giác làm thật… khác xa nhiều lắm.

Cô khoác chiếc áo len màu đen mặc hồi hôm qua, may là cổ cao nên các vết hickey trên cổ đều được che kín.

Lâm Trạm đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Nguyễn Kiều đang soi gương liên tục, căng thẳng lúng ta lúng túng.

Mắt hai người giao nhau.

Lâm Trạm đã tỉnh hẳn, vẻ mặt tươi rói.

Cảnh tượng vào đêm qua lại mất kiểm soát hiện ra trong đầu Nguyễn Kiều, cô hơi lạc hậu nên mặt đỏ như trái gấc.

Lâm Trạm nghiêng đầu cài nút, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía Nguyễn Kiều, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Anh cảm thấy chọc rất vui, nắm tay mặt đỏ, hôn môi cũng mặt đỏ, vậy lên giường rồi thì cô sẽ đỏ mặt tới khi nào đây?

Bạn gái anh cũng thẹn thùng quá đi.

Nhưng xem như Lâm Trạm có lương tâm, không có tư tưởng xấu xa, biết cô thẹn thùng nên cố gắng ra vẻ thản nhiên, thay quần áo xong bèn kéo cô đi trả phòng rồi đi ăn sáng.

Hôm nay Nguyễn Kiều có tiết, khi đến trường thì không kịp trở về phòng ngủ, Lâm Trạm đưa cô đến lớp học, dịu dàng xoa tóc cô: “Em đến lớp trước đi, anh lấy sách giúp em.”

Nguyễn Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm”.

Khi đi học, Nguyễn Kiều hơi lơ đãng.

Hứa Ánh ngồi ở một bên cũng không muốn nghe giáo viên giảng bài nên trốn dưới bàn nghịch điện thoại, trong lúc vô tình cô ấy liếc nhìn Nguyễn Kiều vài lần, phát hiện Nguyễn Kiều hơi kỳ quái, cô ấy không khỏi tò mò.

“Kiều Kiều, cậu sao vậy?” Hứa Ánh hỏi.

Sau một lúc lâu Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, còn có cảm giác bị dọa sợ nên ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói rõ, chỉ nói không có gì.

Càng như thế, Hứa Ánh càng cảm thấy bất thường, cô ấy híp mắt nhìn Nguyễn Kiều một lúc lâu.

Đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ vai cô ấy.

Lâm Trạm…?

Sao anh lại học tiết này.

Không phải… bạn lúc nãy ngồi đằng sau rõ ràng không phải là anh.

Nguyễn Kiều cũng chú ý tới Lâm Trạm đột nhiên xuất hiện, nháy mắt mặt cô ửng đỏ hơn.

Tiết này là ở phòng Ngữ âm, một dãy có hai chỗ ngồi, xung quanh đều bị chắn ngang.

Tuy Nguyễn Kiều cũng ngồi ở dãy trước, nhưng Lâm Trạm muốn đưa sách cho cô vẫn hơi lộ liễu, anh cầm sách đưa từ bên phía Hứa Ánh, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Kiều, nụ cười trên môi như có như không, ánh mắt hàm chứa ý sâu xa.

Sau khi mang sách tới, anh thừa dịp thầy đang cúi đầu đọc sách thì nghênh ngang đứng dậy đi ra phòng học.

Hứa Ánh còn chưa hoàn hồn, hai người này… có chuyện gì thế, không phải chiến tranh lạnh mấy tháng rồi sao? Cô ấy còn tưởng chia tay rồi đấy chứ.

Cô ấy xoay người bắt đầu chất vấn Nguyễn Kiều: “Cậu và Lâm Trạm làm hòa rồi hả?”

Nguyễn Kiều gãi đầu, ấp áp ấp úng đáp: “Ừm.”

Hứa Ánh không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào: “Cậu và Lâm Trạm đã quen nhau lâu như vậy mà cậu nhìn cậu ấy vẫn đỏ mặt là sao?”

Phản ứng của Nguyễn Kiều càng bất thường hơn, cô căng thẳng gì chứ?

Hứa Ánh có năng lực mở rộng tư duy rất mạnh, làm mặt thần bí hỏi: “Có phải hai người các cậu đã “vỗ tay vì yêu” (*), leo lên chiếc xe lửa tình ái không?”

(*) Vỗ tay vì yêu, leo lên chiếc xe lửa tình ái: ý nôm na là make love. o.o

Vỗ tay vì yêu, leo lên chiếc xe lửa tình ái?

Mông lung hai giây, Nguyễn Kiều mới phản ứng được Hứa Ánh đang nói gì, gương mặt bất giác bắt đầu nóng lên, ngoài miệng thì nói: “Hứa Ánh, cậu… cậu đừng nói hươu nói vượn…”

Quả thật phản ứng của Nguyễn Kiều chính là giấu đầu lòi đuôi, Hứa Ánh bật cười, cười đến mức cả người Nguyễn Kiều đều buồn bực không yên.

Nguyễn Kiều bực bội: Rõ ràng đến thế sao?

Hứa Ánh vừa cười vừa nói: “Đúng là làm xong hết các bước yêu đương có khác nha, cậu nhìn cậu đi, nét mặt phơi phới, trạng thái này, chậc chậc…”

Nguyễn Kiều trừng mắt, hơi mông lung lấy điện thoại ra selfie, nhìn trái nhìn phải, khác nhau chỗ nào chứ?

Cô hơi nghi ngờ cuộc đời này rồi.

Sau khi tan học cô cũng không định đi ăn cơm chung với Hứa Ánh, cả người đều như có tật giật mình muốn trốn về phòng ngủ.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa phòng học thì thấy Lâm Trạm đang dựa vào tường chờ cô.

Hứa Ánh cũng đúng lúc đi ra phòng học, thấy hai người đứng chung với nhau, cô ấy cố tình vờ ho hai tiếng, mang theo vẻ mặt “tớ hiểu mà” mỉm cười, bình tĩnh bước đi.

Nguyễn Kiều cảm thấy mọi người đều đang nhìn họ, cả thế giới đều biết tối hôm qua họ làm chuyện gì, hơi không kiềm được thúc giục Lâm Trạm đi nhanh lên.

Lâm Trạm buồn cười, dịu dàng xoa tóc cô.

Đi ở trên đường, anh hỏi: “Em muốn ăn gì, anh cảm thấy… em nên ăn gì đó để bổ máu.”

…!

Nguyễn Kiều ngẩng đầu liếc anh: “Anh im miệng có được không.”

Trên đường đi, hai người đùa giỡn trêu chọc nhau, giống như chưa từng tồn tại mấy tháng chia ly.

Khi ăn cơm, Nguyễn Kiều nhớ tới một việc bèn hỏi Lâm Trạm: “Đúng rồi, hôm qua anh nói đến Cam Bái Xung thăm nhóm Tiểu Hắc Bì à, bọn nhỏ có khỏe không?”

Lâm Trạm gật đầu: “Rất tốt, chính phủ bên kia sẽ sửa đường cho họ, đường thông đến trong thôn, mùa xuân năm tới thì khởi công.”

Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Thật à?”

“Ừm.” Lâm Trạm nhíu mày: “Tụi nhỏ còn hỏi sao em không đến đấy.”

Nguyễn Kiều uống canh, mở miệng nói: “Vậy chờ phía họ sửa đường xong thì chúng ta cùng đến đó một chuyến được không.”

Lâm Trạm không suy nghĩ nhiều đồng ý liền.

Sắp ăn cơm xong, Lâm Trạm đột nhiên ung dung nói: “Quả Hồng muội muội, hay là em dọn đến ở với anh đi.”

Tay cầm muỗng chợt ngừng lại.

Trước kia ở nhà của Lâm Trạm vì để tránh xảy ra chuyện lau súng cướp cò ngoài ý muốn, đến giờ ngủ thì Nguyễn Kiều sẽ luôn trở về, ở nhà với Lâm Trạm cùng lắm chỉ là xem phim, chơi game, buồn ngủ thì cô sẽ rất tự giác chuồn đi.

Nhưng chuyển về nhà Lâm Trạm lần nữa…

Còn chưa đợi Nguyễn Kiều từ chối, Lâm Trạm liền nói thêm: “Nghe nói mấy ngày nay mỗi tối phòng ngủ đều sẽ cúp nước, nếu không có nước thì tắm sẽ bất tiện lắm.”

???

Còn có chuyện này à?

Khi trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều xem bảng thông báo dưới lầu, đúng là sẽ cúp nước thật.

Không phải chứ, bình thường Lâm Trạm không có chú ý tới mấy thông báo của trường thế đâu, lúc này sao lại nhiệt tình quan tâm vậy.

Cứ như vậy, Nguyễn Kiều lại bị Lâm Trạm lừa về nhà.

Lâm Trạm cũng không thèm hỏi ý kiến của cô, xách hành lý vào thẳng phòng của mình, Nguyễn Kiều hơi mờ mịt, nhưng Lâm Trạm vẫn ra vẻ đương nhiên.

Nguyễn Kiều không kiềm được bắt đầu nghi ngờ, là mình bảo thủ quá sao?

Vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày đều ngủ chung giường với một người man rợ quá trớn như Lâm Trạm, Nguyễn Kiều không nhịn được xấu hổ đến muốn nổ tung.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá.

Lâm Trạm lấy từng quần áo trong hành lý của cô ra, cầm móc áo treo lên để cùng với của anh.

Sau khi nhìn thấy nguyên bộ đồ lót nhỏ nhắn, Lâm Trạm nhíu mày, đơn giản quá, hai ngày nữa nhất định phải dẫn cô đi mua đồ mới.

Nguyễn Kiều không biết Lâm Trạm đang nghĩ gì, chỉ biết người con trai kia đang sắp xếp đồ lót của mình trông khá ngượng ngùng, cô lặng lẽ đẩy nhẹ cửa phòng ra, lấy đồ ăn cho cá đút mấy chú cá vàng.

Cô vô thức rắc từng hạt từng hạt, lúc Lâm Trạm đi ra, mặt anh kinh ngạc, “Em đã đút bao nhiêu rồi, cá sắp no chết luôn kìa.”

Nguyễn Kiều mông lung, lúc này mới phản ứng kịp, hơi chột dạ, “Chắc là không bao nhiêu đâu…”

Cô nhìn bể cá, lúc này mới phát hiện có gì đó không hợp lý.

“Lâm Trạm, sao hình như cá hơi khác nhỉ?”

Lâm Trạm vờ ho, thản nhiên đáp: “Có đổi mấy con, lúc trước khi thay nước anh không cẩn thận làm rớt trong toilet rồi.”

“...”

Tàn nhẫn quá!!!

Bay ngày Lâm Trạm không có biểu hiện khác thường gì, buổi tối còn tự học cùng với Nguyễn Kiều.

Anh đã đăng ký lớp học tiếng Anh Ietls, nhưng tiếng Anh vẫn dừng lại ở trình độ cấp hai, bị hổng rất nhiều kiến thức của cấp ba, học thẳng lớp Ielts có cảm giác như đang đọc sách trời.

Nguyễn Kiều sắp xếp nhiệm vụ mỗi ngày học thuộc từ đơn cho anh, rồi giảng cặn kẽ ngữ pháp căn bản.

Cô giáo Nguyễn dạy xong hết tiết, Nguyễn Kiều thở dài một hơi, rửa mặt xong định nghỉ ngơi cho khỏe một lát.

Cô nằm bò trên giường xem kịch, đột nhiên bị Lâm Trạm tắm xong đè lên.

Nguyễn Kiều bất ngờ không kịp phòng bị, cô trừng to mắt, cứng nhắc bị Lâm Trạm xoa bóp tạm hoãn mọi việc ném sang một bên, nụ hôn cứ không ngừng rơi xuống.

“Lâm… Lâm Trạm! Anh đang là gì vậy…”

Lâm Trạm cắn vành tai cô, giọng mập mờ: “Em nói xem?”

Tay anh mò vào từ dưới áo ngủ, từ từ sờ lên trên, Nguyễn Kiều theo bản năng nhớ tới hôm qua Lâm Trạm ở sau lưng cô để mình nhìn thấy toàn cảnh từ trong cửa sổ kính sát đất, lúc này cả người đều vùi vào trong chăn.

Lâm Trạm là cầm thú quả không sai mà!

Lúc nãy còn đang nghiêm túc học ngữ pháp, tự dưng tắm rửa xong thì biến thân rồi.

Anh còn xấu xa kề vào bên tai nói với Nguyễn Kiều: “Khi đã ăn thịt rồi thì không màng tới chuyện ăn chay.”

Nguyễn Kiều khóc không ra nước mắt, bản thân cô còn chưa tới hai lạng thịt mà còn bị cầm thú này bóc lột.

Ngày hôm sau khi ăn cơm, Nguyễn Kiều yên lặng cứng nhắc đưa cho Lâm Trạm.

Lâm Trạm nâng mắt nhìn, trang web trên màn hình viết: Sinh hoạt tình dục thường xuyên dễ khiến đàn ông suy thận, suy giảm chức năng, rút ngắn tuổi thọ.

Lâm Trạm: ???