Edit: Tịnh Hảo

Đồ uống được làm rất nhanh, Dương Tử Việt cầm ly nước chanh của mình, rồi cắm ống hút vào ly cafe phô mai của nguyễn Kiều đưa cho cô, “Đây, cafe của cậu này.”

Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn, Dương Tử Việt càng đưa cafe về phía trước, lúc này Nguyễn Kiều mới ngừng nhìn về phía Lâm Trạm, nhận lấy ly cafe giấy thấp giọng nói cảm ơn.

Lúc này Dương Tử Việt mới xoay người lại, đang định rời đi cùng Nguyễn Kiều nhưng còn chưa bước đi thì đã nhìn thấy Lâm Trạm đang đứng cách đó không xa.

Lâm Trạm cũng đúng lúc chuyển tầm mắt nhìn về phía Dương Tử Việt.

Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng Nguyễn Kiều chợt có cảm xúc căng thẳng không rõ lý do.

Lâm Trạm vừa đi về trước một bước thì Nguyễn Kiều phản xạ có điều kiệm túm tay áo Dương Tử Việt kéo về sau.

Lâm Trạm nhìn Nguyễn Kiều đang đứng trước Dương Tử Việt, không rõ sắc mặt.

“Em sợ anh đánh cậu ta?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Trạm nói chuyện với cô từ lúc Nguyễn Kiều chuyển ra khỏi nhà Lâm Trạm.

Nguyễn Kiều không biết nên mở miệng trả lời thế nào, trước kia Lâm Trạm đã vô duyên vô cớ hung dữ đẩy Dương Tử Việt, thấy anh tiến lên, Nguyễn Kiều theo bản năng nghĩ rằng anh muốn động thủ thật.

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Nhóm Giang Thành mua đồ uống xong, Lâm Trạm chỉ nhìn cô và Dương Tử Việt một cái rồi rời đi cùng với những người kia, trong mắt không có cảm xúc dư thừa nào.

Ly cafe phô mai trên tay vẫn còn ấm, lòng bàn tay cô khẽ vuốt nhẹ trên thành ly nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa uống ngụm nào.

Dương Tử Việt chần chừ một lúc rồi hỏi: “Cậu và bạn trai của cậu… chia tay rồi à?”

Nguyễn Kiều không trả lời, cụp mắt điều chỉnh cảm xúc, sau đó chuyển sang đề tài khác: “Tớ dẫn cậu đến chỗ xe đạp điện.” Cô nhìn đồng hồ treo tường trong tiệm trà sữa nói: “Tớ sắp đi học rồi.”

Cô đi ở phía trước, sau khi dẫn Dương Tử Việt đến chỗ xe đạp điện trong trường để chạy ra ngoài cổng xong thì định rời khỏi.

Dương Tử Việt gọi cô: “Nguyễn Kiều!”

Cô khựng lại.

Dương Tử Việt tiến lên trước muốn nắm cánh tay cô nhưng Nguyễn Kiều lách người tránh được.

Tay cậu ấy dừng giữa không trung nửa giây, cũng bất giác xấu hổ nói: “Nguyễn Kiều, nếu như có thể, tớ hy vọng cậu cho tớ một cơ hội, tớ vô cùng…”

Lời của cậu ấy còn chưa nói xong thì Nguyễn Kiều đã nhanh chóng cắt ngang: “Xin lỗi.”

Cô nâng mắt, vén tóc rơi trên mặt do gió thổi ra sau tai, “Tớ có bạn trai rồi.”

“Nhưng mà…”

Cô cắt lời Dương Tử Việt lần nữa, “Tớ và anh ấy rất tốt, giữa người yêu với nhau có chút cãi vã, hiểu lầm là chuyện rất bình thường. Tớ sắp bị muộn rồi, như vậy nhé, tạm biệt.”

Nguyễn Kiều xoay người, lập tức đi về phía tòa phòng học.

Dương Tử Việt nhìn bóng lưng cô, muốn nói gì đó nữa nhưng tất cả đều bị nghẹn lại ở cổ họng, nói không nên lời.

Tuy nói với Dương Tử Việt mình và Lâm Trạm rất tốt, những gì cậu ấy nhìn thấy chỉ là chút cãi vã giữa người yêu với nhau, nhưng Nguyễn Kiều hiểu rất rõ lúc này không phải là chút cãi vã nhỏ nhặt gì nữa.

Ngay cả cô cũng không biết có phải hai người xem như đã chia tay rồi không.

“Em nói nhiều như vậy, thật ra chính là chướng mắt anh, muốn chia tay với anh đúng không?”

“Nếu anh nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi.”

Nguyễn Kiều nằm sấp lên bàn, cảm thấy có một loại… mệt mỏi trước nay chưa từng có.

Từng tiết học và kỳ nghỉ lần lượt trôi qua, rất nhanh đã vào tiết trời tháng 12.

Nguyễn Kiều còn nhớ trận tuyết đầu tiên của Nam Thành vào năm ngoái rơi vào lễ Giáng sinh, cô còn nhớ rất rõ những hình ảnh Giáng sinh năm ngoái, chợt nghĩ tới giống như là chuyện ngày hôm qua được phát lại rõ mồn một ngay trước mắt.

Cô đã rất lâu rồi chưa nói chuyện với Lâm Trạm, Lâm Trạm cũng rất ít khi trở về phòng ngủ.

Nguyễn Kiều nghĩ vậy xem như là đã chia tay rồi.

Giống như người bên cạnh đã ngầm thừa nhận bọn họ đã chia tay, ở phòng ngủ Tống Loan Loan còn không cẩn thận lỡ miệng nói nữ sinh năm nhất nào đấy của khoa Vũ đạo gần đây hay tiếp cận Lâm Trạm.

Nguyễn Kiều giả vờ thản nhiên, đi học, hoạt động, đọc sách, quy luật cuộc sống vẫn đơn điệu.

Nhưng Nguyễn Kiều lại âm thầm để ý những câu chuyện phiếm và thông tin trên diễn đàn từ người khác, biết được cuộc sống mấy ngày này của Lâm Trạm rất tự do.

Nguyễn Kiều dường như đã nhận thấy rõ, hai người căn bản không phải là người cùng một thế giới, không có một người cứng nhắc, không thú vị như mình chắc anh sẽ càng tự do hơn.

Năm nay mùa đông ở Nam Thành đến hơi sớm, còn chưa vào lễ Giáng sinh mà bầu trời đã đầy bông hoa tuyết trong suốt rơi lả tả.

Nguyễn Kiều quấn khăn quàng cổ thật dày, đội nón len, trong tay còn cầm ly trà sữa nóng, cô đi rất chậm bởi vì mặt đất rất trơn.

Hoạt động lễ Giáng sinh năm nay cũng do bộ Học tập xử lý, chỉ là năm trước cô từ người vạch ra kế hoạch thì năm nay trở thành người quyết định, khi cô đến cuộc họp của bộ Học tập, đàn em năm nhất rất ân cần đưa trà sữa qua, “Đàn chị uống chút đồ nóng đi ạ.”

Người ta xinh đẹp nói chuyện ngọt ngào khiến Nguyễn Kiều hơi khó xử nếu từ chồi, “Cảm ơn, nhưng trên đường chị có uống một ly rồi nên bây giờ uống không nổi.”

“Không sao cả, chị không uống thì cầm để làm ấm tay đi ạ.”

Nguyễn Kiều đành phải nhận lấy.

Nguyễn Kiều họp có hiệu suất rất cao, mọi người đều không phải là người rất rảnh rỗi nên không thể lãng phí chút thời gian nào.

Ngày thường có thể họp nhóm, những vấn đề giải quyết bưu kiện cũng thường được xử lý online.

Họp xong, cô đến toilet dưới lầu lại không ngờ gặp được cô bé đàn em nhiệt tình kia, lại thêm một buổi nịnh hót.

Khi cô đang định xả nước thì đột nhiên cửa toilet bị đẩy ra, cô nghe thấy đàn em đưa trà sữa cho mình đang nói chuyện với cô gái khác trong bộ Học tập.

“Cậu thần thần bí bí làm gì thế, còn đến toilet dưới lầu để rửa tay.”

Cô gái đưa trà sữa sau một lúc vẫn chưa lên tiếng, Nguyễn Kiều nghĩ có thể là em ấy đang xem xét xung quanh có người hay không, sau đó cô chợt nghe thấy em ấy mở miệng: “Không phải tớ sợ gặp chị Nguyễn Kiều đi toilet ở lầu trên sao.”

Cô gái đi cùng với em ấy không hiểu lắm: “Sao lại sợ chứ, chị Nguyễn Kiều cũng đâu ăn thịt người.”

Em ấy mở vòi nước, giọng đè thấp xuống một tí, “Tớ đi nghe ngóng giúp cậu, đàn anh mà cậu thấy ở sân thể dục chính là Đạo Minh Tự của Nam Đại rất nổi tiếng của bộ phận Quốc tế đó, tên là Lâm Trạm, chữ Lâm có hai chữ “mộc”, Trạm trong bầu trời xanh thẳm.”

“Đàn anh Lâm Trạm? Hình như tớ có ấn tượng.”

“Chính là anh ấy, rất có tiếng tăm trong khóa năm hai đó.” Đàn em đè thấp giọng chút, “Cậu đoán xem bạn gái trước của anh ấy là ai?”

Cô gái kia còn chưa trả lời thì em ấy đã vội vã công bố đáp án, “Chính là chị Nguyễn Kiều trưởng nhóm của chúng ta đó!”

“Chị Nguyễn Kiều?” Trong giọng nói của em ấy có vẻ kinh ngạc.

Đàn em khẳng định trả lời: “Ừm, tớ cũng không nghĩ tới, cậu xem xem thoạt nhìn đàn anh Lâm Trạm và đàn chị Nguyễn Kiều hoàn toàn không hợp với nhau, chị Nguyễn Kiều đứng hạng nhì toàn khoa vào năm ngoái đấy, thành tích rất tốt. Còn anh Lâm Trạm vừa nhìn là biết kiểu rất lơ là…”

“Cậu nói xem, anh ấy và chị Nguyễn Kiều cũng có thể quen nhau thì có phải tớ cũng có cơ hội không.”

Nghe thế, đàn em thở dài, “Cậu nghe tớ nói hết này, tớ khuyên cậu vẫn không nên tiếp cận anh Lâm Trạm, người trong nhóm bọn họ rất loạn, gần đây có một bạn năm nhất theo đuổi anh ấy rất mãnh liệt, ngoài ra khi học quân sự còn có bạn học múa, sinh viên nghệ thuật, dáng người rất xinh đẹp.”

Cô gái này còn chưa từ bỏ ý định: “Theo đuổi anh ấy mãnh liệt… nhưng còn chưa theo đuổi được mà? Người xinh còn chưa theo đuổi được thì đó chính là Lâm Trạm không thích mẫu người như cô ấy chứ gì nữa.”

“Tớ khuyên thế nào cậu cũng không nghe, quan trọng là bọn họ rất loạn đấy, tớ nói cho cậu biết, tớ nghe nói hình như gần đây họ đang “bay lá”…”

Nữ sinh kia không hiểu, “Bay lá là gì?”

“Chính là cần sa hay là thuốc lắc, một loại ma túy đó, dù sao nhóm bộ phận Quốc tế chơi rất hăng, yêu đương đấy hả, người ta cũng không tưởng là thật, cậu nhìn đi chị Nguyễn Kiều vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thành tích tốt như vậy mà cũng bị đá đó.”

“Vậy quả thật hơi đáng sợ… Đúng rồi, sao cậu biết thế?”

“Tớ nghe bạn nói đấy, bạn của tớ làm thêm ở KTV nói thường xuyên nhìn thấy họ vào trong đó, mấy ngày cuối tuần gần đây họ cứ đi suốt, bạn của tớ nói hôm qua họ cũng đến, hôm nay là thứ hai đúng không? Vậy thì không sai rồi, thật ra tớ vốn định nói cho cậu biết để cậu tạo thời cơ mà thôi, nhưng nhóm người ta chơi hăng quá, tớ khuyên cậu vẫn không nên tiếp cận thì hơn.”

Hai đàn em của bộ Học tập vừa rửa tay vừa thảo luận, Nguyễn Kiều nghe giọng càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng xa, đến cuối cùng cả toilet đều trở về trạng thái yên lặng, lòng cô từ từ trầm xuống.

Chủ nhật tuần này đúng lúc cũng là lễ Giáng sinh.

Cả tuần nay tinh thần Nguyễn Kiều đều bồn chồn, những tiết học chung với Lâm Trạm anh đều không có đến.

Nguyễn Kiều không biết có đúng như lời đàn em đã nói thế không, Lâm Trạm đã sa đọa đến mức này rồi.

Gần đây Tống Loan Loan cũng không ở trường mà trốn tiết đi du lịch với bạn trai.

Chu Lộc hiển nhiên cũng không biết chuyện gì, hằng ngày đều học tiếng Anh.

Nguyễn Kiều không biết tại sao, rõ ràng đã tự nhắc nhủ mình rất nhiều lần rằng Lâm Trạm và cô đã không còn liên quan với nhau, nhưng trong tiềm thức vẫn xem anh là bạn trai của mình.

Lễ Giáng sinh năm nay đã đến như mọi khi.

Tuyết bắt đầu rơi từ đêm Bình An, thỉnh thoảng ngừng một lúc nhưng phần lớn thời gian đều là phủ khắp bầu trời.

Nguyễn Kiều tìm quả cầu nguyện Giáng sinh cất trong ngăn kéo.

Đây là quả cầu mà năm ngoái Lâm Trạm viết nguyện vọng của mình, anh ném qua từ lỗ điều hòa nhưng cô vẫn luôn cất giữ chưa mở ra.

Lúc này đứng trước cửa sổ nhìn vườn trường được bao phủ dày đặc bởi màu trắng tuyết và những ngọn đèn Giáng sinh đung đưa trong không khí, cô xoay quả cầu nguyện mở nó ra.

Bên trong là tờ giấy nguyện vọng được gấp lại.

Cô lấy ra, cẩn thận mở tờ giấy.

Cây viết nước màu đen ngòi 0.38 hình như chất lượng không tốt, ra mực không được đều đặn lắm.

Nét chữ đứt quãng trên giấy để lại một câu.

“Quả Hồng muội muội, anh thích em.”

Nguyễn Kiều nhớ lại đến hôm đèn đuốc còn sáng trưng vào Giáng sinh năm trước, nhớ anh hiếm khi nghiêm túc mặc một bộ áo vét màu tím, nhuộm tóc lại về màu đen. Hôm đó trời cũng rơi nhiều tuyết thế này.

Hôm đó anh mang bánh matcha được đóng gói từ hôn lễ của người khác về.

Hôm đó anh cướp đi quả nguyện ước của cô, bảo muốn thiết kế cho cô.

Kỷ niệm giống như dòng nước dâng lên, vừa được mở công tắc thì cứ ào ào tuôn ra.

Nguyễn Kiều đột ngột ngồi trên đất, bắt đầu yên lặng rơi nước mắt.

Khi điều chỉnh lại cảm xúc xong thì chân cô đều bị ngồi đến tê rần. Ra khỏi cửa đi rót nước, đúng lúc nhìn thấy Giang Thành vừa gọi điện thoại vừa đi ra phòng ngủ, vẻ mặt của cậu mệt mỏi, dáng vẻ không có tí tinh thần, hoàn toàn không chú ý tới Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều nghe cậu nói gì đó mà Lạc Sào, đến đây đến đây.

Tay ấn rót nước đã quên buông ra, nước ấm tràn ra ly, Nguyễn Kiều bị phỏng nên theo bản năng buông tay, trên đất là nước ấm và mảnh sứ bị bỡ.

Âm thanh lanh lảnh vang dội, trên mặt đất còn có hơi nóng hừng hực.

Nguyễn Kiều không muốn suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Cô muốn tìm Lâm Trạm.