Edit: Tịnh Hảo

Một tuần trôi qua rất nhanh, rốt cuộc việc nhà trường xử lý chuyện của Trần Dương Dương đã có kết quả.

Đúng như dự đoán của Nguyễn Kiều là khuyên nghỉ học.

Khi Trần Dương Dương thu dọn đồ đạc rời khỏi thì Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đúng lúc trở về phòng ngủ lấy sách.

Trên hành lang thấy Trần Dương Dương mặc một bộ váy đỏ chót kéo hành lý, Nguyễn Kiều thoáng sững sờ, Trần Dương Dương vẫn ăn mặc khoa trương giống như lần đầu tiên gặp mặt vào đại học năm nhất, ngay cả khóe mắt cũng cong vút lên giống như ngày trước.

Thật ra rất nhiều người nhìn qua trông rất giống trước kia, nhưng mọi người đều biết đã không còn giống nhau nữa rồi.

Trần Dương Dương nhìn Nguyễn Kiều, không nói chuyện rồi dời ánh mắt lên người Lâm Trạm, cũng không nói lời nào.

Cuối cùng, cô ta kéo hành lý vòng qua hai người, vội vàng rời khỏi.

Giày cao gót bước đi trên nền đất phát ra tiếng lộp cộp quanh quẩn bên tai, nghĩ đến ánh mắt Trần Dương Dương nhìn Lâm Trạm, Nguyễn Kiều chợt cảm thấy mặc dù người khác nói Trần Dương Dương ham của cải ham tiền hay là cái gì đi chăng nữa, nhưng việc cô ta thích Lâm Trạm hẳng là rất nghiêm túc.

Không biết tại sao, trong lòng có loại cảm giác cô đơn.

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Lâm Trạm, đáy mắt Lâm Trạm chỉ có sự lạnh lùng ung dung, thấy Nguyễn Kiều nhìn sang, trong mắt anh mới có thêm một tí độ ấm, “Em đi lấy sách đi, đúng rồi, bản vẽ mà bạn của em cần anh đã vẽ xong rồi, đưa cho em đây.”

Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Nhanh như vậy ư?”

Lâm Trạm khẽ cau mày.

Nhìn thấy bản vẽ của Lâm Trạm, Nguyễn Kiều thoáng kinh ngạc.

Không giống với rất nhiều băng dán bản giới hạn của chợ phiên sổ tay thích vẽ đồ ăn và công trình kiến trúc khác, Lâm Trạm vẽ một tuyến đường chuyên về ẩm thực, lấy tuyến đường làm chủ, phần phụ là mỹ thực, cửa hàng, con người và đủ loại trang trí.

Rất đẹp cũng rất thực tế. Còn có tính cá nhân của anh.

Lâm Trạm lại lấy ra một bản vẽ đưa cho cô: “Anh tìm kiếm đại thôi, tụi em mua băng dán còn cần cái gì mà… special gift? Anh xem cả buổi thì ý là quà tặng phải không? Nên anh tiện tay vẽ thêm một tờ giấy băng dán nữa.

Trong mắt Nguyễn Kiều tràn đầy vẻ kinh ngạc, vậy mà anh còn nghiên cứu cẩn thận.

Chủ đề băng dán dành cho special gift mà anh vẽ là chơi mạt chược, siêu dễ thương, Nguyễn Kiều nhìn sát vào, nét vẽ của anh rất tinh tế, pha màu cũng rất đặc biệt.

Nguyễn Kiều không kiềm được hỏi: “Lâm Trạm, có phải trước kia anh từng học vẽ chuyên môn không? Sao vẽ đẹp như vậy?”

Lâm Trạm tùy ý “ừm” một tiếng, “Trước kia trường cấp hai của anh bảo tụi anh chọn lớp theo sở thích, hồi tiểu học anh từng học vẽ tranh nên đương nhiên anh chọn vẽ rồi.”

Nguyễn Kiều nhìn không chớp mắt, Lâm Trạm còn nói: “Đây là bản gốc, bản điện tử anh sẽ gửi trên weixin cho em, có một số chi tiết màu sắc anh dùng máy tình chỉnh sửa lại.”

Nguyễn Kiều ngây người: “Anh cũng biết cái này?”

Lâm Trạm lắc đầu: “Không biết, anh đi hỏi bạn bên khoa mỹ thuật mua món đồ gọi là gì nhỉ, phải là bản vẽ kỹ thuật số không? Anh tiện thể mua luôn máy scan.”

Anh nói trông có vẻ hời hợt nhưng Nguyễn Kiều kinh ngạc đến miệng không khép lại được, thật ra cô đã sớm nói với Gạo Nếp là có lẽ phần xử lý hậu kỳ cần bọn họ làm, họa sĩ vẽ tay mình tìm không phải dân trong chuyên ngành, có một số chi tiết chỉnh sửa có lẽ không thể xử lý bằng máy tính được.

Tuyệt đối không ngờ tới.

Nguyễn Kiều gửi bản vẽ cho Gạo Nếp, chưa được bao lâu thì đã nhận được câu trả lời của Gạo Nếp.

Gạo Nếp: [!!!]

Gạo Nếp: [Trời ạ, cậu tìm được đại thần nào thế, pha màu đẹp quá đi!]

Chốc lát, Gạo Nếp lại bắt đầu khủng bố cô.

Gào Nếp: [Tớ nhìn kỹ rồi gửi cho những người trong phòng làm việc xem, ai cũng thích hết đó! Cuộn này chắc chắn bán rất đắt khách đấy! Cậu mau nói cho tớ biết là đại thần nào đi! Tớ muốn thêm cô ấy! Có lẽ cuộn này sẽ thêm chút tiền nhuận bút cho cô ấy, có thể hợp tác lâu dài với bên tớ không, sau này chắc chắn sẽ rất hot đó!]

Gạo Nếp:[ Cảm màu thiên phú thật đó, oa oa oa! Thích quá đi!]

Gạo Nếp: [Cậu đâu rồi!]

Gạo Nếp: [Lúc nãy tớ lên weibo tìm Ớt Chỉ Thiên nhưng không có họa sĩ vẽ tay này, rốt cuộc weibo của cô ấy là gì vậy!]

Nguyễn Kiều đã lường trước Gạo Nếp sẽ vô cùng hài lòng nhưng không ngờ phản ứng lại mãnh liệt thế này.

Nhưng ngẫm kỹ thì cũng có thể hiểu được.

Hiện tại nhãn hiệu băng dán mọc lên như rừng, họa sẽ vẽ tay bị tranh tới tranh lui, đào gốc nhà lẫn nhau, khó mà bị trói buộc chỉ ở lại với duy nhất một xã đoàn.

Một bản vẽ với phong cách thường xuất hiện trong nhiều sản phẩm mới ở nhóm sổ tay thì sức cạnh tranh giữa các nhóm cũng suy yếu đi.

Thậm chí không ít họa sĩ vẽ tay sau khi có số lượng fan cơ bản đều độc lập đứng ra làm sản phẩm băng dăn dưới tên của mình.

Điều này khiến cho sản phẩm của họa sĩ vẽ tay đang hot mỗi bước đi đều là gian nan nối tiếp, mọi người chỉ có thể tranh thủ tăng thêm sự mới mẻ.

Nguyễn Kiều không nhận lời liền, chỉ nói sẽ trao đổi với họa sĩ thêm.

Chợ phiên sổ tay Nam Thành sắp đến, nhận được bản vẽ xong Gạo Nếp liền gửi cho xưởng để in ấn trước.

Dựa vào số lượng người chợ phiên sổ tay lần trước, họ vốn định in ra 300 cuộn nhưng trải qua đánh giá suy xét thì quyết định tăng gấp đôi lượng in ấn.

Sau khi Official chợ phiên sổ tay trên weibo đăng cuộn băng dán mới phiên bản giới hạn thì tin nhắn chợt tăng vọt.

Hôm tổ chức chợ phiên, hàng người xếp trước quầy chính thức rất dài, có rất nhiều người đều xếp hàng mua cuộn giới hạn của chợ phiên, khoảng 600 cuộn băng dán chia phân nửa cho hai buổi chợ phiên sáng chiều đều được bán sạch trong vòng một tiếng.

Kết thúc chợ phiên, rất nhiều bạn bè trên mạng chạy đến dưới tài khoản Official chợ phiên xin in thêm nữa hoặc xin lên kệ trên cửa hàng taobao.

Nhưng trước lúc chưa có bản thảo, tài khoản Official đã từng nói không in tiếp cuộn giới hạn của chợ phiên, không bán trên taobao, nếu như lời nói ra như nước tạt ra ngoài thì sẽ có vô số vết xe đổ tố cáo họ là thương gia, mãi mãi không được thất hứa với lời nói của mình.

Gạo Nếp đau lòng để dòng lợi nhuận trôi đi, nhưng cũng kiên trì không in nữa.

Nguyễn Kiều rất thích cuộn băng dán này của Lâm Trạm, vừa xuất phát từ tư lợi vừa cũng từ yêu thích băng dán thật nên tần suất cuộn này xuất hiện trên ống kính trong video sổ tay sắp tới rất cao.

Cô có hay trao đổi băng dán mới với mấy chủ weibo sổ tay quen biết khác, vì thế cuộn này cũng xuất hiện trong video làm sổ tay và hình ảnh PO của chủ weibo sổ tay hot khác.

Chưa đầy một tuần, cuộn giới hạn “ấn tượng Nam Thành” trong chợ phiên sổ tay Nam Thành liền trở thành cuộn muốn mua đứng đầu bảng băng dán sắp tới.

Khi Nguyễn Kiều nói chuyện này với Lâm Trạm, ánh mắt sáng lấp lánh, rất là vui vẻ.

Lâm Trạm phản ứng cũng rất bình thản.

Trên thực tế điều Nguyễn Kiều muốn nói với Lâm Trạm là người ngoài nghề như cô cũng có thể nhìn ra trên phương diện vẽ tranh Lâm Trạm rất có thiên phú, mà thiên thú đều là có thể thấy chứ không thể cầu được, nếu anh cảm thấy hứng thú với vẽ tranh thì hoàn toàn có thể phát triển trên phương diện này.

Nhưng Nguyễn Kiều nhạy cảm thấy được, gần đây tâm tình của Lâm Trạm không tốt lắm.

Anh ăn chưa được bao nhiêu cơm thì đã mở miệng nói, “Anh ăn no rồi.”

Nguyễn Kiều khựng lại, từ từ đặt đũa xuống, cô yên lặng một chốc rồi nhẹ giọng mở miệng: “Lâm Trạm, có phải anh có tâm sự gì không?”

Lâm Trạm nâng mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ lười biếng không khác gì ngày thường: “Anh thì có thể có chuyện gì chứ.”

Nguyễn Kiều còn chưa mở miệng thì Lâm Trạm đã đứng dậy, “Em muốn uống gì, nước chanh được không? Anh đi mua hai chai trước.”

Nguyễn Kiều cũng đứng dậy theo anh, “Em ăn xong rồi, đi với anh nhé.”

Hai người đang mua nước ở cửa hàng tiện lợi thì di động Lâm Trạm đột nhiên vang lên.

Nghe vài câu thì Nguyễn Kiều đã biết là bạn anh gọi tới, rủ anh tối đi chơi.

Lâm Trạm nói chuyện với người đó mấy câu rồi đồng ý.

Cúp điện thoại, anh hỏi Nguyễn Kiều: “Buổi tối đi Lạc Sào không?”

Nguyễn Kiều theo bản năng lắc đầu, “Em không đi.”

Lâm Trạm cũng không cưỡng ép.

Chập tối, Nguyễn Kiều và Hứa Ánh tản bộ ở sân thể dục.

Hai ngày nay Hứa Ánh thường hay thở dài, lên lớp cũng thường xuyên thất thần, không có trạng thái tốt.

Phía trước có đôi tình nhân mặc đồ cặp chạy bộ, chạy xong hai người cười rộn rã, có lẽ là nữ sinh kia đang làm nũng, vì vậy bạn trai đột ngột ngồi xổm xuống cõng nữ sinh chạy về trước.

Hứa Ánh nhìn thấy cảnh này, không khỏi ai oán, “Phiền quá đi…”

Nguyễn Kiều quay đầu lại, “Sao thế, cậu và bạn trai giận dỗi nhau à?”

Hứa Ánh khẽ lắc đầu, giọng buồn rầu không có chút hứng thú, “Không có giận nhau.”

???

“Ơ, Kiều Kiều, cậu và Lâm Trạm quen nhau cũng gần một năm rồi, chẳng lẽ không cảm thấy tình cảm càng lúc càng phai nhạt sao? Tớ cảm thấy anh ấy không còn tình cảm mãnh liệt với tớ nữa, hoàn toàn không giống lúc vừa mới bên nhau.”

Mắt Nguyễn Kiều khẽ giật.

Hứa Ánh tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy khi yêu nhau lúc khiến con người ta động lòng nhất vẫn là thời kỳ mập mờ, xác định quan hệ rồi thì tình yêu cuồng nhiệt chỉ có mấy tháng sẽ trở thành như bây giờ.”

“Khi còn chưa quen nhau, tớ lướt xem weibo của anh ấy, ngay cả từng câu từng chữ của hơn ba trăm tin share kèm theo tớ cũng chưa từng bỏ qua, còn thường suy đoán anh ấy đăng cái này lên là có ý gì, đăng cái kia lên là có ý gì.”

Hứa Ánh cúi đầu, tựa lên vai Nguyễn Kiều, thở dài, “Hiện tại tốt rồi, tớ còn lười chẳng muốn xem vòng bạn bè của anh ấy.”

Gió hơi lạnh.

Nguyễn Kiều kéo nón áo hoodie đội lên, trong lúc bừng tỉnh mới phát hiện đã qua nửa mùa thu rồi.

Còn mấy tháng nữa là tròn một năm cô và Lâm Trạm quen nhau.

Giống như những lời Hứa Ánh nói, lúc mới bắt đầu mập mờ quấn quít bên nhau, đến lúc dính với nhau một chỗ như trẻ em sinh đôi rồi đến bây giờ, thời gian này từng có những tranh cãi trong lời nói, thậm chí từng có chiến tranh lạnh, nhưng những hồi ức có thể nhớ tới phần lớn vẫn là sự ngọt ngào.

Nhưng học kỳ này sau khi giảng dạy ở vùng sâu trở về, cô cũng có một số cảm giác như thế, cảm thấy giữa mình và Lâm Trạm dường như còn thiếu chút gì đó mà cô không rõ được, chỉ biết theo thời gian trôi đi, hai người càng lúc càng quen thuộc nhưng về tình cảm thì không có đột phá đến không hề có tình cảnh ngăn trở nào, ngược lại giống như đang từ từ hạ nhiệt.

Kinh nghiệm về tình cảm của cô cũng không nhiều, không biết có phải mỗi đoạn tình cảm đều sẽ có thời kỳ nguội lạnh hoặc là thời kỳ “nút thắt cổ chai” (*) không.

(*) Nút cổ chai trong một quá trình xảy ra khi một lượng công việc được đổ vào quá nhanh và vượt quá khả năng xử lý trong bước tiếp theo để tạo ra kết quả mong đợi.

Nghe Hứa Ánh làu bàu một lúc, cô cũng xuất hiện một chút lo lắng được mất.

Sắc trời dần tối, hai người đi vài vòng rồi định trở về.

Trên đường đi Hứa Ánh nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Kiều Kiều, hình như lớp bộ phận Quốc tế của Lâm Trạm bắt đầu thúc giục thi Ielts rồi đấy, còn phải chuẩn bị hồ sơ gì đó nữa, Lâm Trạm nhà cậu có đăng ký lớp chưa?”

Nguyễn Kiều lắc đầu, “Hình như chưa.”

“Vậy cậu ấy tính học trường gì, haizz, cậu ấy ra nước ngoài thì không phải các cậu sẽ ở hai nơi khác nhau sao, khoảng cách rất xa đó.”

Nguyễn Kiều không thể nào trả lời mấy vấn đề này, bởi vì Lâm Trạm cứ luôn trốn tránh kế hoạch trong tương lai.

Thật ra, chuyện này cũng là việc mà cho tới nay Nguyễn Kiều vẫn không thể nào buông bỏ được.

Cô thích lập ra kế hoạch cho tương lai, nhưng dường như Lâm Trạm đã quen với việc đi một bước tính một bước.

Sau lần chiến tranh lạnh học kỳ trước, Nguyễn Kiều không hỏi kỹ và cũng không dám hỏi.

Cô sợ Lâm Trạm không có kế hoạch cho tương lai, càng sợ trong kế hoạch tương lai của Lâm Trạm không hề có bóng dáng của cô.

Lâu như vậy, cô đã vô ý bỏ qua vấn đề chắn ngang giữa hai người vẫn chưa được giải quyết, cứ luôn nghĩ rồi sẽ ổn thôi, nhưng trên thực tế cô không biết có ổn hay không, chỉ biết bản thân mình không nỡ bỏ Lâm Trạm.

Nếu như tương lai không thể nào đi tiếp với nhau nữa, cô cũng cam lòng lừa mình dối người tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này.

Buổi tối, Nguyễn Kiều lên giường ngủ rất sớm.

Nhưng cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.

Lúc 11 giờ rưỡi, cô phát hiện trong phòng vẫn không có động tĩnh, vậy mà Lâm Trạm vẫn chưa trở về.

Cô gửi tin weixin cho Lâm Trạm trước.

Không có trả lời.

Sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm Trạm, gọi được nhưng kề cà không có ai nhận máy.

Nguyễn Kiều hơi bất an, nghĩ rằng bọn họ đến Lạc Sào ca hát chắc chắn âm thanh vô cùng lớn nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo, nhưng lý do này cũng không thuyết phục được bản thân cô.

Khi Giang Thành nhận được điện thoại của Nguyễn Kiều thì Lâm Trạm đang dựa vào cách tường, đầu còn chảy màu, sắc môi trắng bệch.

Anh thấy màn hình hiển thị cuộc gọi của Giang Thành, muốn bảo cậu ấy đừng nghe máy nhưng lúc này Giang Thành đầu rối tung, nhanh chóng ấn nút nghe.

Tốc độ nói của cậu ấy rất vội, trong lời nói còn đầy vẻ căng thẳng, “Nguyễn Kiều, đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ tớ đang đưa Lâm Trạm đến bệnh viện!”