Gần đài Chương Hoa có cái tháp chuông, sáng sớm đều được tiếng chuông đánh thức.Que hương trong chiếc lư sớm đã lụi tàn, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa chiếu vào, làm lớp bụi khẽ tung bay trong tia sáng.

Thần Tử Thích mở mắt ra, sờ sờ ngực.

“Chíp?” Gà con lông xù mềm, còn đang ngủ say trong ngực, bị đè qua lớp quần áo, bất mãn rầm rì một tiếng.

Gà con thế mà vẫn còn này!

Thần Tử Thích nheo mắt, nhìn bóng một đám người đang tiến đến, đi đầu chính là Chính Long đế.

“Hoàng thượng, nghiệm xem thần tuyển, nên để thần đến làm….” Quốc sư theo sau Hoàng đế, giọng nói hình như có vẻ đang chịu áp lực.

“Đây chính là việc đại sự, trẫm muốn tự tới xem lễ.” Hoàng đế bỏ mặc khuyên can của quốc sư, bước vào trong điện. Đằng sau hắn, là một đội kim ngô vệ.

Các hoàng tử  đều đã tỉnh, lục tục đứng dậy. Thần Tử Thích giương mắt, nhìn đám người mặc cẩm y tú kim diệp, đao da rắn viền vàng đeo trên eo, nghe đồn đây là đội kim ngô vệ trong lời đồn. Bọn họ đều là cao thủ võ lâm, bề ngoài là võ quan của hoàng đế, chứ kì thực là thân vệ đế vương.

Địch Diệp Thanh mất hút bấy lâu nay, cũng ở trong đội ngũ,giờ phút này đang đứng ở vị trí gần hoàng đế nhất, tay vịn chuôi đao, nhìn không chớp mắt.

“Bệ hạ, ngài để kim ngô vệ tiến vào, sẽ quấy rầy Thần Minh.” Quốc sư mặt lạnh lùng, đứng giữa đại điện. Lúc này, hắn không còn mặc trường bào kéo dài kia nữa, mà đổi thành một bộ xiêm y chấm đất. Đầu đội mũ quan màu bạc, đính chín viên trân châu to nhỏ, xuyên qua chỉ bạc, tạo hình một cây quạt xòe ra, cực kì độc đáo.

Cũng chính lúc này, Thần Tử Thích mới nhìn rõ diện mạo quốc sư. Tầm khoảng trên dưới hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, khí chất văn nhã, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh trắng nõn, không nhiễm bụi trần. Chỉ có điều hiện giờ, khuôn mặt ấy cũng đang hàm chứa sự tức giận.

Không chỉ có kim ngô vệ của đế vương, mà còn vài vị trọng thần trong triều, cũng đi theo vào. Có cung nữ bưng ngọc đái thuộc về thái tử cùng xiêm y màu vàng đỏ thêu kim long, đứng một bên.

Đan Y ló đầu ra khỏi vạt áo, quan sát tình hình chung quanh, hơi nheo mắt lại.

“Quốc sư,” Chính Long đế tươi cười đón quốc sư, khẽ dùng sức nắm chặt cổ tay hắn, ám chỉ ý tứ thích thú mười phần nói, “Có thể bắt đầu rồi.”

“Chư vị hoàng tử, thỉnh xem còn anh đào trong miệng hay không?” Quốc sư nhìn thoáng qua hoàng đế, rút mạnh tay mình về, ánh mắt liếc qua hoàng tử, thời điểm nhìn Thần Tử Thích, ánh mắt chợt dừng lại.

Trên cổ áo xanh thiên thanh, lộ ra một cái đầu chim lông xù đỏ au, vô cùng bắt mắt.

“Của ta mất rồi!” Đại hoàng tử lập tức thốt ra, làm bộ rất bối rối.

“Xem ra, Hoàng trưởng tử chính là thái tử được đích thân Thần Minh chọn lựa.” Có cựu thần lên tiếng.

“Đại hoàng tử tài đức vẹn toàn, tự nhiên sẽ được Thần Minh ưu ái.” Những người khác cũng phụ họa theo.

Thần Minh lựa chọn thái tử? Nói cách khác, người không có anh đào, sẽ là người được chọn làm thái tử ư?

Thần Tử Thích lòng đánh cái bộp, cúi đầu nhìn cục lông trong vạt áo, lại nhìn quốc sư đứng trước tượng thần. Quốc sư cũng vừa nhìn thoáng qua, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.

Quốc sư suy sụp mà lắc lắc đầu.

“Biết đâu chừng anh đào không thấy là do Đại hoàng huynh ngủ say nuốt mất thì sao,” Tam hoàng tử cười lạnh một tiếng, nhai anh đào của mình, “Sao quốc sư không nhìn xem, vẫn có hoàng tử không có anh đào này.”

Người có được Thái tử vị, là kết quả sau khi Kiếm Minh cùng Khí Tông thương lượng, sớm đã định sẵn. Thế nhưng Tam hoàng tử trước giờ cực ghét Đại hoàng tử, muốn cậu ta ấm ức mà thôi.

Các hoàng tử đều nhổ anh đào ra, để vào lòng bàn tay.

“Anh đào của ta mất rồi.” A Mộc ngốc nghếch giơ tay.

Ánh mắt mọi người đều chuyển lên người A Mộc, lập tức có kim ngô vệ lên xem. Quốc sư vốn nên đi trước kiểm tra, lại bị cản ở một bên.

Kim ngô vệ kiểm tra miệng A Mộc, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, trong miệng Thập nhất hoàng tử có cặn anh đào, chắc đã tự cắn mất.”

“Của Tiểu thất cũng không thấy.” Tam hoàng tử cao giọng nói.

Kim ngô vệ lập tức đi đến, đế giày nện trên mặt đất cứng rắn của điện Chương Hoa, phát ra tiếng cộp cộp, quanh quẩn trong đại điện. Thần Tử Thích lén nhìn đao da rắn viền vàng trong tay kim ngô vệ, đột nhiên cảm thấy cổ mình thật lạnh lẽo.

“Có lẽ do ngủ quá sâu, bất cẩn thận ăn mất rồi.” Thần Tử Thích ngồi xổm, nhặt hạt anh đào tối qua bé chim đỏ ném trên mặt đất, đưa cho mọi người xem.

Chính Long đế rất hài lòng vì kết quả này, cất cao giọng: “Nguyện vọng của Thần Minh đã rõ, không cần bàn thêm nữa. Truyền ý chỉ của trẫm, ngay ngày hôm nay phong Hoàng trưởng tử Thần Tử Viên làm thái tử, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ sắc phong.”

Thị nữ ở một bên nhanh chóng cầm xiêm y tiến đến, dâng cho Đại hoàng tử. Mặc trang phục thuộc về thái tử, Đại hoàng tử đắc ý, quỳ xuống tạ  ơn.

Kích cỡ của bộ xiêm y kia, vô cùng vừa vặn với cơ thể mười sáu tuổi của Đại hoàng tử.

Hai móng của  bé chim đỏ túm vạt áo Thần Tử Thích, lông xù hết cả lên.

Quốc sư không nói lời nào, quỳ xuống trước Tượng Thần, nhắm mắt ngâm tụng, không hề có ý chúc phúc vì tân thái tử, mà trái lại giống như đang xưng tội với Thần Minh.

Nhóm triều thần nhìn nhau, không nói thêm, theo các hoàng tử cùng rời khỏi đài Chương Hoa.

“Quốc sư, hoàng tử được thần lựa chọn, là ai?” Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Chính Long đế và quốc sư, hoàng đế đợi nửa canh giờ, cũng không thấy quốc sư mở mắt, không nhịn được hỏi một câu.

“Thần chọn ai, cũng chẳng còn ý nghĩa với Hoàng thượng nữa, người cần gì phải hỏi nhiều.” Quốc sư mở mắt, ngửa đầu nhìn tượng Phượng Hoàng tung cánh muốn bay, giọng điệu lãnh đạm nói.

“Trẫm chỉ muốn biết, Hoàng tử được thần chọn, rốt cuộc có điều gì bất đồng?” Chính Long đế vươn tay, sờ vào hoa văn Thanh Long trên người.

“Nghịch thiên mà đi, vu quốc bất lợi.” Quốc sư tuyệt không muốn trả lời hắn, chỉ lạnh lùng cảnh cáo, “Vạn mong Hoàng thượng, tự giải quyết cho tốt.”

“Tự giải quyết cho tốt? Ha, ngươi đi hỏi đám đại thần kia đi, dâng anh đào để chọn thái tử, ai chịu tin phục đây?” Chính Long đế cười lạnh, “ Từ đời tổ phụ trẫm, đã không còn ai có thể luyện thành Long ngâm thần công nữa rồi! Thần Minh sớm đã rời khỏi hoàng tộc, thế gia đại tộc mới là nền móng quốc gia!”

Quốc sư đứng dậy, lặng lẽ nhìn hoàng đế, trong mắt hình như có tia thương hại.

“Ngươi nhìn trẫm như vậy là có ý gì?” Chính Long đế bị quốc sư nhìn mà thấy chột dạ.

Quốc sư thu hồi ánh mắt, bọc lư hương vào một tấm lụa, im lặng phất tay mà đi.

Bởi vì A Mộc cũng ăn mất anh đào, Thàn Tử Thích mới không có nổi danh, sau cũng không có người truy cứu chuyện này, cậu liền giấu gà con, bình yên trở về cung Thanh Vân.

Đan Y hãy còn đang xù lông, hai cái móng nhỏ đi qua đi lại trên bàn.

Thần Tử Thích ghé lên trên bàn, nhìn chằm chằm gà con, quốc sư hiển nhiên có biết tên này tồn tại. Nếu cậu đoán không lầm, sáng nay quốc sư lắc đầu, là bảo cậu không được phát ra tiếng. Tuy không hiểu lắm, nhưng Thần Tử Thích vẫn cảm thấy, nếu cậu nói anh đào của mình bị bé gà đỏ này ăn mất, chắc chắn  thanh đao kia lấy mạng cậu ngay tức khắc.

“Mi chính là Thần Minh quốc sư nói phải không?” Thần Tử Thích vươn một ngón tay nõn nà, chọc chọc mông gà.

Bé gà đỏ nghe được lời này, dừng cước bộ, kiêu ngạo hất cái đầu nhỏ.

“Thần bảo hộ hóa ra là gà à?” Thần Tử Thích khó tin mà chọc chọc.

“Hừ hừ ” Đan Y ngã quỵ trên bàn, tức giận đập cánh, đã nói là Thần Minh mà, sao vẫn nói thành gà thế?

Thần Tử Thích ôm bé chim đỏ vào lòng bàn tay, động tác nhẹ nhàng trước nay chưa từng có : “Thần Minh thế mà trưởng thành có dạng gà, nếu làm gà giống, vậy chẳng phải sẽ sinh ra ngàn vạn thần gà sao?”

Đan Y cụp mắt nhìn Thần Tử Thích, không muốn nói chuyện với cậu nữa.

“Giàu to rồi!” Thần Tử Thích ôm gà con lăn lên giường, hôn chụt một cái lên cái đầu lông xù, làm hai cọng lông chíp xẹp xuống, “Ha ha ha ha, ông đây là người được thần chọn!”

“Oành!” Lông tơ đỏ nhạt, vèo cái biến thành đỏ ửng, Đan Y giơ cánh nhỏ, cọ cọ đỉnh đầu, đem hai cọng lông chíp bông dựng thẳng.

“Sau này ta sẽ không gọi mi là Hướng Thiên nữa, mà gọi là Thần Gà nhá!”

“Chíp!”

“Thần Gà à, mi có ảo thuật không?”

“Chíp chíp!”

“ Mi biết biến gì ra không ? Biến thử hai vạn lượng hoàng kim coi sao?”

“ …. ”

“Không biết làm gì, mi có điểm nào khác với gà thường nào?”

………..

Thần Tử Thích đắm chìm trong hưng phấn có được thần gà, nên là với chuyện không có được thái tử vị, thật ra chẳng có cảm giác gì. Dù sao nửa tháng trước, cậu vẫn là đứa trẻ nông thôn ăn uống kham khổ, sống sao cho thoải mái mới là việc quan trọng nhất.

Lễ Tế Thiên diễn ra mệt nhọc, điện Xuân Hi cho các hoàng tử nghỉ ngơi một ngày. Thần Tử Thích liền cùng bé gà đỏ chơi đùa trong hoa viên của cung Thanh Vân.

Vì là vật phẩm tế bái, nơi nào cũng bày rất nhiều anh đào, hiến tế kết thúc, anh đào còn thừa có thể tha hồ ăn. Buổi chiều, Chính Long đế đột nhiên muốn đến cung Thanh Vân thăm Thường Nga, ban thưởng cho nàng một mâm lớn anh đào.

Ngày hôm sau đi điện Xuân Hi, Thần Tử Thích tóm bé gà đang ngủ say theo, ôm vào trong ngực. Lại bốc một nhúm anh đào để Phúc Hỉ bọc vào, để tùy thời  “Cung phục Thần Minh ”. Bé gà hình như rất khoái ăn anh đào, hôm qua một mâm lớn anh đào được Phúc Hỉ rửa sạch, cơ bản đều rơi vào bụng nó, cũng không biết thân hình nhỏ con này sao chứa được nhiều anh đào thế cơ chứ.

Đại hoàng tử đã được xác định là thái tử, không khí trong điện Xuân Hi cũng không còn giống trước.

Nhóm hoàng tử đều lục tục lên chúc.

Tam hoàng tử không có đi lên, đứng cạnh Nhị hoàng tử, mắt lạnh nói: “Có gì phải đắc ý chứ, hắn ta tự cho mình tài đức vẹn toàn mới được chọn thật đó à? Luận văn, luận võ công, hắn ta có điểm nào bằng huynh đâu.”

Là hoàng tử của Hoàng hậu, theo lý thuyết Nhị hoàng tử phải có địa vị cao hơn, ấy vậy mà lại bị con trai Quý phi đoạt mất thái tử vị.

Nhị hoàng tử cười nhạt: “Đây là kết quả ván cờ của Kiếm Minh và Khí Tông, nếu không sớm định đệ ấy là thái tử, ta đã không thể học kiếm thuật rồi, phải thấy hài lòng thôi.”

Người trong hoàng thất, chỉ có thể tập Long Ngâm thần công, không được luyện những công pháp khác. Nhị hoàng tử muốn tập luyện kiếm pháp Kiếm Minh, sẽ phải dùng vị trí thái tử đổi lấy. Hiện tại thiên hạ lấy võ vi tôn, ba đời nay tuyệt thế thần công của hoàng thất đã không có người luyện thành nữa, sau này việc ai thắng ai cũng còn chưa biết.

Thái tử được một đám người vây quanh, rất là đắc ý, quay đầu nhìn A Mộc đứng bên cạnh Thần Tử Thích, nheo mắt nói : “Tiểu thất, nghe nói phụ hoàng ban thưởng cho nương đệ một mâm anh đào, có phải vì thấy đệ thích lén ăn anh đào hay không?”

Lúc ấy anh đào của hai thằng nhóc này cũng biến mất, thực sự làm cậu ta khó chịu. Giờ mới tiến cung được bao lâu đâu, chẳng lẽ đã trở thành người của nhị hoàng tử rồi sao?

Thần Tử Thích đột nhiên bị gọi tên, giật thót mình, ngẩng đầu nhìn Thái tử, thấy rõ ác ý không hề che đậy của cậu ta.

“Hừ,không tự xem xuất thân của mình, còn dám ăn anh đào, anh đào là thứ ngươi có thể ăn sao?” Tứ hoàng tử lập tức nói theo, ngụ ý, anh đào chỉ có Thái tử tôn quý mới được ăn.

Thần Tử Thích chớp chớp mắt, mặt hết sức vô tội nói: “Đâu có, đệ cho gà ăn mà. ”
Tiểu kịch trường :

Chim tướng công: Lặp lại lần nữa, ta không phải gà!

Thích Thích: Với ta người là Thần gà.

Chim tướng công: Ta cũng phải Thần gà!

Thích Thích : Vậy là gì?

Chim tướng công : Ta là phu quân của ngươi!

Thích Thích : À ~ Vậy ra là người nuôi gà hả?

Chim tướng công :……..

P.s =)) Tứ hoàng tứ nói anh đào để cho thái tử cao quý. Em Thích lại bảo anh đào em bón cho gà ~ =)))))))))))))) thâm phết.