Hồ Bất Thích cảm thấy mình tựa như đang ngủ, anh rơi vào một giấc mơ.

Trong mơ anh biến thành một thân cây, cùng một cái cây khác nẩy mầm lớn lên trên cùng một khoảnh đất. Trên mặt đất, cành lá họ đan xen nhau, dưới mặt đất, rễ của họ quấn lấy nhau. Bọn họ hưởng chung một cơn mưa, cùng phơi nắng dưới một mặt trời, bị côn trùng hút nhựa cùng một lúc, cùng rụng lá khi thu đến, mùa xuân năm sau lại hoa lá đầy cành, một cơn gió thổi qua, tán của cả hai có thể sàn sạt rung động như nhau.

Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng tâm ý tương thông, không có gì về nhau là không biết –

Là hai gốc cây vô cùng hạnh phúc.

Sau đó, Hồ Bất Thích tỉnh lại.

Anh cảm thấy rất nóng, ngẩng đầu, mới phát hiện mặt trời đã lên đỉnh, không biết có phải anh ảo giác hay không, anh cảm thấy hôm nay mặt trời thấp hơn nhiều so với trước đây, anh muốn cử động thân thể, lại phát hiện mình không thể động đậy, cúi đầu, Hồ Bất Thích phát hiện hai chân mình phủ đầy bùn đất.

Đầu ngứa quá, Hồ Bất Thích đưa tay lên gãi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lập tức nghĩ đến chuyện trước khi mình ngất xỉu: Lotus bị người khác chôn!

Sợ hãi nhìn sang bên cạnh, không thấy chút bóng dáng Lotus. Hồ Bất Thích điên cuồng quỳ trên mặt đất, dùng tay không đào lên từng lớp đất mà anh thấy còn mới, nhưng cuối cùng cũng chỉ tìm thấy Lyon hôn mê dưới tàng cây mà thôi.

Từ từ – cây? Sao chỗ này lại xuất hiện một gốc cây? Anh vẫn còn nhớ rõ, mình cùng Lotus đi lâu như vậy, nhưng trong vòng năm mươi mét xung quanh họ, một ngọn cỏ cũng không có…

Chống lại ánh nắng gay gắt nhìn ngọn cây cao cao, Hồ Bất Thích nheo mắt.

Cành lá trụi lủi, nhánh cây đã bị tỉa gần hết, thân cây thẳng tắp, rõ ràng là tác phẩm của con người.

Hồ Bất Thích lập tức trừng lớn mắt.

Đầu anh hiện tại rất loạn, Hồ Bất Thích mơ hồ cảm thấy mình sắp nhận ra được cái gì đó, nhưng tình tiết vụn vặt quá nhiều, ngăn cản anh phát hiện chân tướng.

Vì có thể bao quát được cả cái cây, Hồ Bất Thích vô thức lui lại mấy bước, dưới chân như đạp phải cái gì kêu rắc một tiếng. Anh xoay người nhìn xuống, phát hiện mình giẫm lên một nhánh cây, Hồ Bất Thích hạ người nhặt lên, đồng thời trong khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy một vật trên mặt đất lóe sáng.

Cầm vật vừa lóe sáng trên tay, Hồ Bất Thích tựa như bị một xô nước lạnh dội từ đầu xuống chân, anh bỗng nhiên hiểu ra một điều kỳ diệu!

“Lotus… là anh phải không?”

Giọng điệu khẳng định, Hồ Bất Thích xoay người, nhìn cái cây trụi lủi đáng thương cách đó không xa.

“Lotus, nhất định là anh sau khi chết đã hóa thành cây, dùng hình dạng này vĩnh viễn làm bạn bên tôi!”

Câu này vừa ra khỏi miệng, người khủng long đang kéo con mồi tới + người hành tinh thực vật đang thông qua thiết bị trên người ngài Nguyên soái theo dõi tình hình bên này… đồng loạt cạn lời.

Đã đến nước này rồi, cũng gặp người do khủng long biến thành rồi, vậy mà vị này vẫn kiên định tin tưởng ngài Nguyên soái là người trái đất, đây… có phải vì… ngài Nguyên soái cosplay người trái đất rất thành công đúng không?

Nhưng vấn đề là rõ ràng ngài Nguyên soái hoàn toàn không hề che giấu thân phận người ngoài hành tinh của mình mà! Hai bên ông nói gà bà nói vịt như vậy mà cũng hiểu được nhau thì đúng là… tình yêu vạn tuế nha!

“Không phải người hóa thành cây mà là cây hóa thành người đấy! Đến giờ mà cậu còn chưa phát hiện ra sao? Trời ạ -” Người khủng long đã thông qua việc liên lạc với trung tướng Naluter biết được thân phận người trái đất của Hồ Bất Thích không nhịn được phun ra chân tướng.

Hồ Bất Thích ngây người.

“Giống như bản chất của tôi là khủng long, vị này nguyên bản vốn là thực vật -” Người khủng long vừa gặm thịt vừa phổ cập tri thức về vũ trụ bao la cho người dân trái đất.

Đối với hắn ta mà nói, người trái đất là giống người rất hiếm thấy, nếu không phải người trước mặt hiện tại với hắn ta chỉ như mớ rau, thì hắn ta cũng muốn thử cắn một phát xem sao.

Sau khi người thuộc chủng tộc khác nhau giao hợp, gen cả hai sẽ có sự thay đổi, mà trong hai người thì gen của Lotus phát triển bậc cao hơn. Cho nên hiện tại người trái đất này đối với hắn ta không khác gì rau xanh, chỉ có thể giải thích là: Người trái đất này đã “làm” với gốc cây kia, cho nên thể chất cũng bị biến đổi rồi.

Thế nhưng một người một cây rốt cuộc làm như thế nào, hắn ta rất ngạc nhiên.

Theo hắn ta biết, trước nay chưa có người hành tinh khác nào xuống tay với người thực vật. (Vớ vẩn! Nếu đổi lại là mi, mi có muốn cưỡng híp một gốc cây ven đường không?)

Người trái đất quả thật chay mặn đều không chê nha~ Người khủng long cảm thán.

Suýt nữa quên, ở đây cũng không chỉ có một người trái đất, nghĩ tới đây, người khủng long không nhịn được liếc Lyon đang nằm dưới tàng cây một cái, người kia vẫn là người trái đất nguyên bản, hơn nữa bộ dáng cũng khá ngon miệng, khiến quý ngài khủng long vừa nhìn vừa chảy nước miếng ròng ròng.

Vì thế, sau khi được quý ngài khủng long kiên nhẫn giảng dạy một hồi, Hồ Bất Thích đã hoàn toàn hiểu rõ Lotus chính là người ngoài hành tinh.

“Sao… anh không sợ hãi chút nào vậy? Chủng tộc bọn tôi từng có người khi biến hình bị người trái đất nhìn thấy, nghe nói lúc đó ồn ào lắm nha.” Quý ngài khủng long tò mò nhìn Hồ Bất Thích, là một người vừa nhận được tin sốc như vậy, anh cũng quá bình tĩnh. Nếu như mình không lầm, thì biểu cảm của người này hiện tại hình như…

Là vui vẻ?

“May quá Lotus là người thực vật, tôi không phải bác sĩ, không thể băng bó trị liệu cho anh ấy, thế nhưng chăm cây là sở trường của tôi.” Im lặng nhìn Lotus giờ đã biến thành cây, khóe miệng Hồ Bất Thích cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Thả lỏng tâm trạng, dạ dày liền khôi phục công năng của nó: Bắt đầu kêu.

Xấu hổ ôm bụng, Hồ Bất Thích ngượng ngùng nhìn quý ngài khủng long đang gặm thịt.

“Có thể cho tôi xin chút thịt không?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Có thể, nhưng hóa ra anh cũng là động vật ăn thịt à?” Nhìn thoáng qua thân thể bé nhỏ (tương đối thôi) của Hồ Bất Thích, quý ngài khủng long lại bắt đầu tò mò, “Anh có ăn được thực vật không? Bình thường anh ăn cái gì?”

Theo hắn ta thấy, không móng vuốt không răng nhọn, nhìn đi nhìn lại ngoài thực vật ra thì có thể ăn gì khác?

“Thực phẩm chính là lúa gạo và lúa mì, còn cả hoa quả nữa, ây? Có gan nè! Có thể cho tôi chứ? Gan xào là món ăn vô cùng nổi tiếng đó, nướng cũng không tệ.”

Tìm trên người Lyon được bật lửa, Hồ Bất Thích vun ít cỏ khô trên mặt đất lại đốt lửa, bắt đầu vui vẻ nướng thịt, sống một mình nhiều năm, giờ anh có thể coi như là nửa nhà ẩm thực đó.

“Cá và hải sản cũng không thể thiếu, mỗi ngày còn phải ăn rau củ quả, còn có người thích ép lấy nước uống, đúng rồi, sữa động vật cũng là thứ thiết yếu.”

Bụng đói mà nhắc tới thức ăn, hơn nữa còn vừa từ quỷ môn quan lượn một vòng về, Hồ Bất Thích hiếm thấy thao thao bất tuyệt.

Nghe anh giới thiệu, quý ngài khủng long trợn mắt há mồm, cuối cùng kết luận: Không có gì người trái đất không thể ăn. Bọn họ không chỉ ăn, mà còn nuôi con mồi tới tuổi trưởng thành, lại sinh sản ra càng nhiều động thực vật cung cấp cho bọn họ! Vậy cũng không nói, bọn họ thậm chí còn chuyên nuôi con mồi để lấy sữa uống nữa!

Quý ngài khủng long không kiềm được nghĩ, không may mình bị Hồ Bất Thích bắt được, Hồ Bất Thích sẽ nhốt mình cùng những khủng long xa lạ khác, bắt họ sinh sản! Sau đó đến lấy trứng của họ ăn! Hoặc không trứng ấp ra sẽ ăn luôn khủng long nhỏ của họ! Thậm chí có thể vắt sữa của vợ hắn ta uống!

Rất không có giới hạn!

Quý ngài khủng long nuốt nước miếng!

Còn có, vừa rồi hắn ta chưa kịp nói…

Quý ngài khủng long cẩn thận liếc nhìn Hồ Bất Thích đang ngấu nghiến tảng thịt vừa được nướng chín. Không biết Hồ Bất Thích có phát hiện không, thứ hiện tại cậu đang ăn… chính là thịt khủng long hắn ta tha về, là thi thể con khủng long ăn cỏ lúc trước được phái tới đây dò xét mà hắn ta vừa tìm thấy.

Quý ngài khủng long lặng lẽ dịch mông ra xa Hồ Bất Thích thêm chút.

Hồ Bất Thích hoàn toàn không phát hiện mình vừa dọa sợ một giống loài hung ác như khủng long ăn thịt, ăn no, lau miệng, lúc này mới phát hiện mình thật lôi thôi, lúc xảy ra chuyện, anh chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ chạy ra, cho nên hiện tại thấy lành lạnh.

“Cái này… ăn thịt của anh, cám ơn.” Hồ Bất Thích nói.

Cái gì gọi là ăn thịt của tôi!? Ngài khủng long run run. Thế nhưng vẫn cứng ngắc gật đầu.

“…Cũng không tiện tiếp tục mượn quần áo của anh, nhưng đã ăn thịt của anh, thì cũng mạn phép, anh có thể cho tôi mượn da của anh được không?”

Cái gì là thịt của tôi, da của tôi cơ?! Đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm vậy chứ! Trưng bản mặt đen sì, ngài khủng long gật đầu.

Vì vậy, hắn ta đành trơ mắt nhìn Hồ Bất Thích quen thuộc cầm dao lột da khủng long xuống.

“Ha ha, may mắn lúc trước còn đi học có được giảng viên khoa bên chọn làm trợ giảng, từng làm tiêu bản, nên lột da cũng quen tay…” Thanh niên trái đất ngượng ngùng cười cười gãi đầu, nhưng, vẻ mặt đó trong mắt quý ngài khủng long lại không vô hại như vậy.

“Xử lý một chút là được, trùm lên người ấm lắm đây.” Hồ Bất Thích tủm tỉm bổ sung, “Tiếc là không có lông, có lông thì còn ấm nữa…”

Người trái đất thật đáng sợ, bảo sao trên người bọn họ ít da ít lông mà chả bao giờ sợ lạnh.

Bọn họ, lột… da… người… khác! Chỉ… để… cho… ấm!

Vì vậy, ngay giây tiếp theo, quý ngài khủng long liền quyết định, quý trọng sinh mệnh, tránh xa Hồ Bất Thích.

Cứng ngắc nói, “Chờ lát nữa người hành tinh Cổ tháp và ba tư phái người tới đón cậu.” Quý ngài khủng long tiếp tục cứng ngắc cáo từ, lảo đảo phi như bay, nhìn thế nào cũng thấy giống chạy trốn.

Quý ngài khủng long chạy quá nhanh, thịt thừa ăn không hết cũng quên mang theo, vì thế nhìn bóng dáng quý ngài khủng long vội vã bay xa dần, Hồ Bất Thích xúc động.

“Đúng là người tốt! Còn để thức ăn lại cho mình.”