Hồ Bất Thích cảm thấy mọi chuyện hôm nay là lạ ở chỗ nào đó, tất cả mọi người đều nói những thứ anh không hiểu, cũng cố tình không trả lời câu hỏi của anh.

Thế nhưng người không bình thường nhất lại là chính anh.

Trước nay vẫn luôn là công dân an phận thủ thường, Hồ Bất Thích, rõ ràng đã phát hiện ra Lotus là người cảnh sát đang truy bắt, rõ ràng nhìn thấy Lotus vừa bắt cóc con tin vừa cướp trực thăng chạy trốn, thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào còn bám theo.

Thế nhưng chỉ đơn thuần bám theo thì cũng thôi đi, chính là vừa nãy, anh còn đạp rớt vài người cũng bám theo nữa.

Hồ Bất Thích lần đầu làm chuyện xấu cảm thấy có chút áy náy, nhưng dù vậy anh vẫn không muốn Lotus bị bắt.

Lotus không phải người xấu, Hồ Bất Thích tin chắc như vậy, cho nên nhất định có hiểu lầm gì rồi, anh phải làm rõ, thêm nữa cũng phải cứu con tin ra.

Lung la lung lay, Hồ Bất Thích cuối cùng cũng đứng được trước cửa khoang thuyền, sau đó, anh liếc mắt thấy Lotus đang bận rộn trước bàn điều khiển. Đứng một lúc mà đối phương vẫn chưa phát hiện ra mình, dùng sức chớp chớp đôi mắt bị gió thổi trúng, Hồ Bất Thích quyết định nên chào hỏi trước.

“Hi… Xin chào.”

Kỳ thật đây chỉ là một câu chào hỏi vô cùng bình thường, nếu nó được sử dụng ở thời gian và địa điểm khác thì đúng là lý tưởng.

Cứng ngắc quay đầu, biểu tình trên mặt “Lotus” không khác mấy so với người đàn ông trong bức danh họa “Tiếng thét”.

“Mi! Sao mi lại ở đây? Mi, mi đứng đó từ bao giờ?” Khuôn mặt của, “Lotus” trong mắt Hồ Bất Thích hay đúng ra phải gọi là Lyon, vất vả lắm mới khôi phục chút huyết sắc lập tức lại trắng bệch.

“Tôi vừa mới đứng đây thôi à.” Hồ Bất Thích thành thật trả lời.

Thế nhưng loại thành thật này trong mắt đối phương, tự động bị phân thành biểu cảm lạnh lùng.

“Mi đừng lại đây!” Quay đầu lại nhìn bàn điều khiển, Lyon gần như tuyệt vọng, vừa rồi trên mặt đất còn có cơ hội chạy trốn, hiện tại đang trên trời, trong không gian gần như kín hoàn toàn này, cùng với con quái vật kia, ngày này năm sau chắc là ngày giỗ của hắn ta rồi!

Thùng dụng cụ bên dưới bàn điều khiển có một cái cờ lê cỡ to, Lyon cuống quýt nắm cờ lê trong tay, rõ ràng là kim loại lạnh như băng, thế mà hắn ta không cảm nhận nổi dù chỉ một chút hơi lạnh, bởi vì so với nó tay hắn ta còn lạnh hơn.

“Gió lớn, lạnh quá.” Hồ Bất Thích nói vài câu, sau đó bước vài bước vào trong buồng lái.

“Gió… lớn… lạnh… quá…” Những lời này được cơn gió đang thổi vù vù cuốn theo truyền tới lỗ tai đang sợ hãi gần chết của Lyon, lập tức biến thành tiếng quỷ trầm trầm run run.

“A a a a a~ cái thế giới chết tiệt này!” Lyon hoảng sợ tới cực điểm, không còn đường thối lui, vì thế bí quá hóa liều, nhằm đầu Hồ Bất Thích mà bổ cờ lê trong tay xuống, thế mà không được như ý muốn, nhìn thấy đối thương vỡ đầu chảy máu.

Con tin lúc trước bị hắn ta bắt cóc lên trực thăng đang chắn trước người Hồ Bất Thích, lấy cánh tay nhận một đòn thay anh.

Lyon ngẩn ra, nhìn nhìn cờ lê to bản trong tay, nơi đó, phần tay cầm vốn thẳng tắp hiện tại lại như bị uốn cong.

Mà tên đàn ông trước mặt vừa nhận một đòn lại mặt không biểu cảm, tựa như không bị thương, đôi mắt xanh biếc như hai viên bi thủy tinh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lyon.

“A — ”

Giống như dã thú bị vây vào đường cùng, Lyon như không thiết sống cầm cờ lê không ngừng đánh về phía đối phương, mà người trước mặt lại vững vàng che chở cho anh, mặc cho những nhát đánh như cơn mưa giáng xuống người, tựa như không có cảm giác.

Cuối cùng Lyon hết hơi hết sức, thả rơi cờ lê xuống sàn, ngồi phịch xuống đất, tên giết người cướp của hung ác bậc nhất nước Mỹ vậy mà bắt đầu khóc tu tu.

Dùng cánh tay còn lại may mắn chưa bị thương, người đàn ông có đôi mắt màu xanh biếc nhặt cờ lê lên, mặt không biểu cảm phang cho tên đang khóc ầm ĩ kia một nhát, vì vậy, thế giới yên tĩnh.

Cuối cùng, đôi mắt xanh biếc kia quay lại đối diện với hai mắt Hồ Bất Thích.

“Anh… Anh là Lotus.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, Hồ Bất Thích ngơ ngác nói.

Khóe miệng cứng ngắc khẽ cong, người đàn ông mắt xanh ném cờ lê dính máu trên tay, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Hồ Bất Thích.

Đều do anh không tốt, lại nhận nhầm một kẻ tội phạm hung ác như vậy thành Lotus, không nói là dẫn sói vào nhà, để đối phương giả mạo Lotus, còn khiến Lotus bị thương nặng, đây là kết quả sau khi Hồ Bất Thích tự tiến hành phân tích cộng tưởng tượng.

Hồ Bất Thích cẩn thận kiểm tra toàn thân Lotus, cánh tay Lotus bị thương, nhưng không đợi Hồ Bất Thích động tay, Lotus đã băng bó xong cho bản thân, vì thế một thứ nổi bật hơn cả: trên cái đầu bóng lưỡng trọc lóc đầy những vết trầy xước lớn lớn nhỏ nhỏ, không chỗ nào không có, tóm lại nhìn qua có vẻ, về sau Lotus có muốn nuôi tóc dài… sẽ có chút khó khăn.

Vì vậy, Hồ Bất Thích cẩn thận khen ngợi, “Quả đầu này của anh rất đẹp.”

Im lặng sờ sờ đỉnh đầu mình, biểu cảm của Lotus lập tức trở nên tức giận.

Chết tiệt – tên thối tha nào dám biến bộ tóc dài phiêu dật của mình trở thành trọc lóc như này? Lại còn giống như chó gặm thế nữa?! Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu ngài Nguyên soái.

Đây nhất định là chuyện khủng bố xảy ra sau khi mình bị thất tình mà biến về hình dạng cây! Ngài Nguyên soái mặt không biểu cảm tức giận ngập trời.

May hắn có mang theo thiết bị theo dõi cầm tay.

(Thiếu tướng Kanbies: Đây… là… do… Ngài… thường… xuyên… c…. o… s…. Người… trầm… tư… đó… mà…)

Giây tiếp theo, Ngài Nguyên soái dùng tốc độ ánh sáng rút thiết bị theo dõi bật lên, vì thế, hắn đã phát hiện tên thối tha khiến hắn trọc đầu là ai.

Là Bush…

Kỹ thuật… rất tốt nha…

Rời mắt khỏi thiết bị, ngài Nguyên soái nhìn về phía Hồ Bất Thích, nở ra một nụ cười vừa chột dạ vừa bi thảm.

Vì vậy, trong mắt Hồ Bất Thích, đó là Lotus lấy ra một cái gương (thiết bị theo dõi cầm tay cực giống gương mà phụ nữ trái đất hay sử dụng), cẩn thận nhìn nhìn một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười vừa lấy lòng vừa buồn bã với mình.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, Hồ Bất Thích đoán rằng Lotus đã hiểu ra chuyện “Sau này mình có thể sẽ trọc (hói) đầu”.

Còn trẻ mà đã trọc (hói) đầu – đây quả thật là một trong bảy sự kiện bi thảm nhất trong cuộc đời một người đàn ông! Không nói đến kiểu đàn ông “Lúc nào cũng mang gương theo người chắc là rất chú ý vẻ ngoài nhỉ?” như Lotus, kể cả loại người trạch nam như Hồ Bất Thích, phát hiện ra tương lai mình có thể mang quả đầu Địa Trung Hải, cũng còn không thể chấp nhận nữa mà.

Nhất thời không nghĩ ra nên an ủi đối phương thế nào, nhìn biểu cảm dù đã cố gắng giấu diếm nhưng vẫn lộ vẻ đau buồn của Lotus, Hồ Bất Thích quyết định đồng cam cộng khổ.

“Tôi thích nhất là trọc đầu! Chờ chúng ta trở về lập tức đi tìm tiệm cắt tóc, tôi cũng muốn để đầu trọc!”

Ngài Nguyên soái thích làm đẹp, thích tự mình thiết kế kiểu dáng, nghe vậy lập tức đứng hình.

Ngài Nguyên soái vừa nhận được sự thật bi thảm là bản thân sau một đêm thành đầu trọc lại tiếp tục phát hiện ra một sự thật còn bi thảm hơn: Bà xã thích đầu trọc. Hắn chưa kịp tiêu hóa hết việc này, lập tức nghe được chuyện càng bi thảm hơn nữa: Bà xã không những thích đầu trọc, mà còn muốn biến bản thân mình thành trọc đầu.

Cái kia… đầu trọc lâu, hoa… sẽ không nở được, orz.

“Tuy rằng hai người không sinh con, nhưng cũng không muốn bỏ qua khả năng sinh con”, ngài Nguyên soái lập tức tinh thần sa sút.

Ngay lúc ngài Nguyên soái đang bận sa sút tinh thần, còn Hồ Bất Thích thì bận lục trong đầu ra tên của mấy anh đẹp trai trọc đầu, để lấy ví dụ cho ngài Nguyên soái tin tưởng rằng, trọc đầu vẫn đẹp trai, thì bàn điều khiển trực thăng bỗng vang lên tiếng nói.

“A? Trời ạ! Giờ mới nhớ ra không có ai điều khiển trực thăng!” Hồ Bất Thích giật mình.

Vị này quả thật thần kinh thô hết chỗ nói, trung tướng Are nghe ngóng tình hình trên trực thăng qua máy nghe trộm cạn lời.

“Ồ hình như là chế độ lái tự động, không biết chúng ta đang ở bang nào của Mỹ?”

Hồ Bất Thích nhìn Lotus tiến về bàn điều khiển, hình như hắn thao tác rất quen tay, dưới điều khiển của hắn, trực thăng chậm rãi đáp xuống. Hồ Bất Thích hứng thú dạt dào nhìn qua cửa sổ, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề phá hoại bầu không khí tốt đẹp như “Vì sao rõ ràng Lotus quen thuộc điều khiển trực thăng như vậy mà đến giờ mới ra tay”.

Lotus nhảy xuống trước, dưới sự giúp đỡ của hắn, Hồ Bất Thích cũng tiếp đất không sứt mẻ gì.

“Á – trực thăng hỏng rồi à?” Nơi vốn phải là cánh quạt giờ trống không, cho dù là kẻ không hiểu biết cũng hiểu được như vậy không thể bay lên được – cánh quạt, thứ vốn chỉ dùng để trang trí, bay qua mấy hành tinh đã rớt mất rồi.

“Hình như thế, vậy chúng ta không trở về được nữa rồi.” Đây là câu khẳng định, Hồ Bất Thích nhìn Lotus, Lotus nhẹ nhàng cầm tay anh.

“Cũng được, tôi cũng chưa đi du lịch ở bang khác bao giờ!” Hồ Bất Thích đỏ mặt, nhẹ nhàng nắm lại tay Lotus.

Rất xin lỗi, giấc mơ tới bang khác ở Mỹ để du lịch của ngài tạm thời không thể thực hiện, bởi vì ngài đã bay qua nước Mỹ – bay ra khỏi trái đất – đi xuyên dải ngân hà.

Hoan nghênh tới ngôi sao không tên số 129! Ồ ngay cả tôi cũng chưa từng được đến đó đâu!

Trung tướng Are ngồi một bên nghe trộm độc thoại nội tâm xong, tiếp tục nghe trộm, ngôi sao này trước đây từng xảy ra chuyện một đội tới thăm dò mất tích toàn bộ, lúc đó nhiệm vụ của bọn họ là tới khảo sát xem ngôi sao này có an toàn hay không, ngài Nguyên soái tự nguyện đến đây chắc cũng vì tìm hiểu chuyện đó.

“Quả thật không phải Mỹ!” Hồ Bất Thích không biết gì, vẫn còn tưởng mình đang ở trái đất, nắm tay Lotus chậm rãi đi, trong đầu anh hiện lên hình ảnh bản đồ, cho dù lúc trước bọn họ có bay hướng nào, cũng không thể bay đến nơi không người ở chứ?

Đúng vậy, nơi bọn họ đang đứng là một nơi vô cùng hoang vu, đừng nói đến người, ngay cả động thực vật cũng không chút bóng dáng.

“Là đất phèn.” Quan sát một đường, Hồ Bất Thích ngồi xuống nắm một nắm đất, lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao lại có một địa phương nhiễm phèn lớn đến vậy?”

Anh mờ mịt nhìn xung quanh, nơi này tựa như bị Thượng đế lãng quên, không thấy được chút gì gọi là quà tặng của mẹ thiên nhiên, chỉ có hoang vắng, bầu trời màu lam yêu dị giao với mặt đất khô cằn tạo thành một đường chân trời thẳng tắp. Xung quanh yên lặng dị thường, giống như giữa trời đất bao la chỉ còn lại hai người bọn họ.