Tình Ti Nhiễu là bí thuật độc môn của sư phụ, Lý Thời lấy từ đâu ra?
Đến đây Chu Nhan rốt cuộc cũng nhìn thấu dã tâm của Lý Hòa, chỉ là đã muộn. Lý Thời biết bản thân trúng độc, trong mắt rốt cuộc cũng có chút cảm xúc, hỏi nàng mình còn có thể sống được bao lâu. Tình Ti Nhiễu giày vò người, cho dù là người trong võ lâm khỏe mạnh cường tráng còn khó chống cự, huống chi hắn trời sinh đã yếu ớt? Chỉ sợ thân thể sẽ ngày càng suy yếu, đến cuối cùng dầu cạn đèn tắt. Chu Nhan khó khăn nói với Lý Thời, Tình Ti Nhiễu không phải là không có cách giải, chỉ cần hạ độc lên đứa nhỏ có huyết mạch tương thông, lại dẫn độc sang là được. Lý Thời chưa đợi nàng nói xong liền từ chối, “Không thể được.” Nàng cũng biết là không thể, đây là con của hắn và An Ninh, là đứa nhỏ mà An Ninh dùng mạng đổi lấy, làm sao hắn nỡ lòng? Nàng cùng Lý Thời ngồi im lặng cả đêm. Khi sao mai mọc lên, Lý Thời rốt cuộc cũng động đậy, hắn nói trong cung nguy hiểm, Thái hậu không phải là mẫu thân ruột của hắn, một lòng muốn ngoại thích chuyên quyền, Đại tướng quân Ngụy Hổ công cao chấn chủ, Lý Hòa giỏi lấy lòng người khác, một mình hắn thật sự bảo vệ không được hai đứa nhỏ. “Trường Ninh là hoàng tử, không thể ra khỏi cung, phương trượng Thiên m tự là ân sư của ta, có ông ấy ở đó, có thể bảo đảm Trường An bình an vô sự.” Lý Thời nhìn về phía Chu Nhan, giọng khàn khàn, “… Ta có thể nhờ ngươi… bảo vệ nữ nhi ta trưởng thành không?” Phương đông hửng sáng, có một tia sáng chiếu vào mắt nàng, rơi xuống một giọt ánh vàng, rơi trên gạch đá lạnh lẽo, bụi bay lên, sau đó biến mất. Nàng nói, lời nhờ vả của cố nhân, không dám chối từ. Trước khi rời khỏi Đại Hạ, Chu Nhan xóa đi tất cả dấu vết của mình, giả vờ như không biết gì cả, mời Lý Hòa đến Dao Quang hồ ăn cơm. “Giống như năm đó.” Lý Hòa cười nâng ly với nàng, uống cạn ly rượu nàng đưa. Trong rượu có Tình Ti Nhiễu. Sau đó nàng ở lại hậu sơn Thiên m tự, sống chín năm. Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thủy, tâm tình Chu Nhan vô cùng phức tạp. Ngày hôm đó trời mưa to, Lý Trường An nhất quyết muốn ra ngoài, lúc trở về liền mang theo một thằng nhóc người đầy máu, hoảng hốt muốn nàng cứu mạng. Nàng vốn cũng là nhàm chán, nhưng lúc bắt mạch cho thằng nhóc kia, lại phát hiện trên người hắn có Tình Ti Nhiễu. Năm đó sau khi Lý Hòa phát hiện mình trúng độc, đã từng tìm nàng, nhưng nàng biến mất không thấy bóng dáng, khiến hắn không tìm thấy. Tình Ti Nhiễu khó chế tạo, trong tay nàng có ba phần, Lý Hòa lấy đi hai, phần còn lại nàng hạ cho Lý Hòa. Lý Hòa bị nàng hạ độc, đoạn tuyệt đường con cái, không còn có thể hy vọng có con nối dõi, độc trên người thằng nhóc này đến từ đâu, thân phận là gì, không cần nói cũng biết. Lý Hòa biết có thể chuyển dời nguồn độc, làm ra quyết định hoàn toàn khác với Lý Thời. Nàng nên gi/3t thằng nhóc kia, để Lý Hòa rơi vào tuyệt cảnh, nhưng Lý Trường An… giống như nàng năm đó, thật ngốc. Chu Nhan nói cho nàng ấy biết, có một số đứa trẻ trời sinh đã bị cha mẹ vứt bỏ, sống người không ra người quỷ không ra quỷ, chi bằng ch3t đi cho xong. Nhưng Lý Trường An đồng cảm với hắn, cầu xin Chu Nhan cứu hắn. Nàng ấy nói: “Bà hãy cứu hắn tỉnh lại, bất kể hắn có phải là loại người đó hay không, từ nay về sau, hắn chỉ cần sống vì chính mình.” Chu Nhan cười đến ch ảy nước mắt. Nàng cảm thấy mình như rơi vào một vòng luân hồi, đi vòng vo, ước nguyện và yêu hận của con người vẫn là như vậy, nguyện vọng không thực hiện được, yêu hận cũng vẫn vô lực như cũ. Nàng rốt cuộc vẫn cứu. Có lẽ đây là ông trời cho nàng một cơ hội, để thằng nhóc này vì Trường An mà ch3t, coi như là chuộc tội nghiệt cho phụ thân hắn đi. Sau khi thằng nhóc kia tỉnh lại, chỉ nói tên của mình, không muốn nhắc đến người nhà nửa câu. Chu Nhan phỏng đoán hắn trốn ra ngoài, nàng chưa từng nghe nói Lý Hòa có thiếp thất, có lẽ hắn chỉ là cảm thấy ám vệ có quan hệ huyết thống dùng càng yên tâm, cho nên đem con trai mình đặt ở chỗ tối, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để huấn luyện. Huấn luyện ám vệ từ trước đến nay đều ở chỗ khác, thằng bé đó chưa chắc biết thân thế thật sự của mình, cũng chưa chắc biết phụ thân mình là Nhiếp chính vương của Đại Hạ. Lý Hòa nhất định đã biết mình không còn hy vọng có con, nếu không sẽ không hạ phần Tình Ti Nhiễu còn lại lên người đứa con trai vốn định huấn luyện thành ám vệ này. Chỉ là làm sao hắn có thể nghĩ đến, hy vọng duy nhất này vậy mà lại chạy trốn được chứ? Nghĩ như vậy, nàng suýt chút nữa cười thành tiếng. Thú vị biết bao, đợi đến một ngày nào đó, khi thằng bé đó phát hiện phụ thân ruột của mình vậy mà lại là Nhiếp chính vương, sẽ làm ra quyết định như thế nào? Nếu hắn dám ra tay với Trường An, nàng sẽ kết liễu hắn trước. Thằng bé đó tên là Hàn Thủy. Chu Nhan dạy Lý Trường An luyện độc, dạy cho Hàn Thủy lại là thuật gi/3t người hữu dụng nhất. Nàng nói đây là thứ Hàn Thủy học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản. Mà hắn quả thật là một khối nguyên liệu tốt để luyện võ, học cực kỳ nhanh, cực kỳ tốt. Tình Ti Nhiễu phát tác không có quy luật, nhưng đa số đều vào lúc trăng tròn, lúc Hàn Thủy độc phát lần đầu tiên cực kỳ nguy hiểm, nhưng hắn lại có thể nhịn xuống, đợi nàng đuổi Lý Trường An đi mới ngã xuống đất. “Sư phụ, đừng nói cho nàng ấy biết.” Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, câu đầu tiên nói với nàng lại là câu này.