Từ nhỏ, ta đã ốm yếu nhiều bệnh, có cao tăng nói với phụ hoàng mệnh của ta quá yếu, cần phải ở dưới sự che chở của Phật tổ mới có thể bình an trưởng thành, phụ hoàng liền đưa ta đến Thiên m tự ở ngoại ô hoàng thành, nếu không có việc gì quan trọng, chỉ khi nào có lễ hội lớn mới đón ta trở về hoàng cung.

Ở Thiên m tự ta gặp được một vị tiền bối, bà ấy dạy ta cách dùng độc.

Tiền bối nói ta rất có thiên phú, ta nghĩ trong dã sử hậu cung thường có ghi chép về việc dùng độc, nên cũng nghiêm túc học hỏi bà ấy. Sau này phụ hoàng băng hà, ta cũng rời khỏi Thiên m tự trở về hoàng cung, không ngờ bản lĩnh này lại đúng lúc phát huy được tác dụng.

“Dùng loại độc quý giá như vậy gi/3t ngươi, là vinh hạnh của ngươi.”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của mình trong gương, nhịn không được khẽ cười, đưa tay sửa sang lại mái tóc rối bời một lúc. Ta bò dậy, nhặt một mảnh sứ vỡ, c.ắ.t c.ổ thích khách, lại thuận tay đ.â.m con d.a.o găm vào tim hắn, đ.â.m liên tục, dùng sức đến mức trật khớp cổ tay.

Năm đó ta mười sáu tuổi.

Hoàng đệ ôm ta khóc trong cung điện âm u lạnh lẽo, còn ta, ý thức được mình cần phải có trợ lực.

Ta quyết định tìm cho mình một người ám vệ có thể bảo vệ an nguy cho ta và hoàng đệ bất cứ lúc nào.

Một ám vệ chỉ nghe lệnh của ta, có thể vì ta mà chet, vì ta quét sạch mọi chướng ngại vật.

3.

Ta mượn danh nghĩa đi thắp hương để rời khỏi cung đến Thiên m tự gặp Hàn Thủy.

Hắn là đứa trẻ ta tình cờ nhặt được khi còn nhỏ sống ở Thiên m tự.

Lúc đó hắn ngất xỉu bên đường, ta nhất quyết muốn cứu hắn, đưa hắn đến cho vị tiền bối dùng độc kia.

Tiền bối bắt mạch cho hắn, có chút kinh ngạc, lại sờ sờ xương của hắn: “Không ngờ lại là người tập võ.”

“Đứa nhỏ nhỏ như vậy, cha mẹ hắn sao nỡ lòng để hắn……” Lời ta nói đến một nửa lại dừng lại, ta nhớ tới những câu chuyện giang hồ mà tiền bối kể cho ta.

Có rất nhiều đứa trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ bán đi, bỏ vào tổ chức bí mật, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn khốc để bồi dưỡng, mười mấy năm sau, những đứa còn sống sót, chính là cỗ máy gi/3t người tốt nhất.

Lúc đó ta vẫn là một đứa ngốc không hiểu chuyện đời, ta nói: “Bà hãy cứu hắn tỉnh lại, bất kể hắn có phải là loại người đó hay không, từ nay về sau, hắn chỉ cần sống vì chính mình.”

Sau khi nghe ta nói xong câu này, tiền bối cười.

Ta chưa bao giờ thấy bà ấy cười vui vẻ như vậy, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Lý Trường An, chỉ bằng câu chuyện cười mà ngươi nói hôm nay, ta nguyện ý thay ngươi chữa khỏi cho hắn, đảm bảo sống khỏe mạnh, không chỉ có thể chữa khỏi, ta còn muốn truyền thụ võ công cho hắn, để tu vi của hắn tiến thêm một bước nữa.”

Đây là bà ấy muốn thu nhận đồ đệ rồi sao?

Ta biết muốn để tiền bối thu nhận đồ đệ là vô cùng khó khăn, nhưng vẫn bị bà ấy cười đến mức luống cuống tay chân. Ta đỏ bừng cả mặt: “Ta nói sai gì sao?”

Tiền bối nén cười, nhìn ta thật sâu, nói: “Thiếu niên các ngươi chưa nếm trải mùi đời, nào biết sầu lo, chỉ thích lên lầu cao cho oai phong. Lên lầu cao rồi lại than ngắn thở dài, cố ép u sầu vào bài từ cho ra vẻ ta đây từng trải.”

Ta: “...”

Tiền bối lại tiếp tục: “Sắc đẹp nào rồi cũng phôi pha, con đường phía trước lắm chông gai, thị phi.”

Ta: “...”

Tiền bối thở dài: “Sao ngươi vẫn chưa ngộ ra...”

“Tiền bối...” Ta đang muốn nói chuyện thì Hàn Thủy tỉnh lại.

Trong nháy mắt ngắn ngủi khi hắn mở mắt ra liền vùng dậy, ánh mắt đảo qua ta và tiền bối, nhận ra ta là người yếu ớt nhất, lập tức tay hóa thành vuốt chim ưng, hướng thẳng về cổ họng ta, kéo ta ra trước mặt che chắn cho hắn.

Tiền bối sáng mắt lên, vỗ tay quát lớn một tiếng: “Tốt!”

Khoảnh khắc đó, tuy ta không nhìn thấy Hàn Thủy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nghi hoặc sâu sắc của hắn.

Tiền bối thấy hắn sững sờ, lại nói: “Nhưng mà động tác vừa rồi của ngươi còn chưa đủ nhanh nhẹn, ngươi xem, nếu từ bên phải tấn công vào sườn ngươi, chẳng phải ngươi sẽ không bắt được nó sao? Động tác này phải sửa lại, có muốn ta làm mẫu cho ngươi một lần không?”

…… Ta cũng nghi hoặc.

Nhưng cuối cùng Hàn Thủy vẫn ở lại Thiên m tự.

Hắn là người biết thời thế, biết tiền bối có thể chữa khỏi vết thương cho hắn, liền lập tức ở lại. Chỉ là hắn không muốn nói cho chúng ta biết thân thế của hắn, chỉ nói ra tên của mình. Nhưng ta và tiền bối đều không để tâm.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

Ba chúng ta, một người là kim chi ngọc diệp nhưng lại yếu ớt nhiều bệnh, một người là tiền bối giang hồ thân phận bí ẩn dùng độc như thần, một người là thiếu niên lang thang thanh lãnh lại có thiên phú dị bẩm, lại sống cùng nhau vô cùng hòa hợp.

Ít nhất lúc đó ta nghĩ như vậy.

Mấy năm ở Thiên m tự, thực ra ta rất vui vẻ.

Ban ngày ta dạy Hàn Thủy biết chữ đọc sách, buổi tối tiền bối dạy chúng ta dùng độc và võ công.

Tiền bối dạy cho Hàn Thủy phương pháp gi/3t người hữu dụng nhất.

Bà ấy nói đây là thứ Hàn Thủy học từ nhỏ, không thể quên đi căn bản.

Nhưng ta luôn cảm thấy biểu cảm của bà ấy khi nói những lời này là mang theo ý trêu chọc hắn.

Thỉnh thoảng ta sẽ đánh nhau với Hàn Thủy một trận, nhưng thường thua nhiều thắng ít, không chỉ rất mất mặt, mà còn bị tiền bối chê cười.

Mà Hàn Thủy quả thực là thiên tài luyện võ với xương cốt kỳ lạ, vào mùa xuân năm thứ ba ta gặp nhau, hắn đã thành thiếu niên cao lớn phổng phao, cũng từ đó trở đi, ta không bao giờ đánh lại hắn nữa.

Nhưng tiền bối thường nói rằng, khi hai người tranh đấu, không phải lúc nào cũng đều dựa vào vũ lực để chiến thắng, nhất định phải tìm ra điểm yếu của đối phương để tấn công, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất trong chiến đấu.

Ta ghi nhớ lời dạy của tiền bối, rốt cuộc hai tháng sau đã phát hiện ra một điểm yếu chí mạng của Hàn Thủy.

Ta còn nhớ đó là một buổi trưa.

Tiền bối dùng xong bữa, liền ngủ trưa.

Ta lại rất tỉnh táo, kéo Hàn Thủy luyện chiêu cùng ta.

Ta thương lượng với hắn, hắn chỉ được phép phòng thủ, không được tấn công.

Động tác của ta thực ra đã rất nhanh, nhưng hắn luôn luôn nhanh hơn ta, bất kể ta ra chiêu về phía nào, hắn đều có thể dự đoán trước, sau đó né tránh trước. Đánh tới đánh lui, trong lòng ta tích tụ không ít uất ức, so với việc đánh không lại, rõ ràng là đánh không trúng càng khiến người ta tức hơn!

Ta hờn dỗi nằm bẹp xuống đất, che mặt làm nũng: “Không đánh nữa không đánh nữa!!!”

Hắn có chút luống cuống đứng tại chỗ, ngẩn ra hồi lâu lại ngồi xổm xuống, đưa một tay về phía ta.

Không biết tại sao, ta lại nghĩ ra một trò, ta đưa tay qua nhưng lại không phải nắm tay hắn, mà là nhẹ nhàng cào hai cái trên eo hắn.

Chỉ nghe hắn kêu một tiếng, lập tức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

Ta: “……”

Hắn đè lên người ta.

Nặng quá.

“Ngươi…… ngươi không sao chứ?”

Ta không được tự nhiên vặn vẹo người muốn đứng dậy, lại bị hắn đè đến mức không thể động đậy.

Hơi thở của hắn quấn quanh bên tai ta, nặng nề, dồn dập.

“Dậy, dậy đi……” Ta có chút hoảng hốt, lại muốn cào hắn, bị hắn chế trụ lại: “Đừng nhúc nhích……”

Giọng hắn rất khàn, môi kề sát tai ta, lúc nói chuyện hơi thở đứt quãng phả vào cổ ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt ta đang dần nóng lên.

Có lẽ là vì ánh nắng quá rực rỡ, quang đãng không mây.

Buổi trưa hôm đó, cây cối trong sân không bị gió thổi lay động cành lá.

Cho nên ta có thể nghe thấy, mạch đập của hắn rất nhanh, như trống trận.

Tim ta cũng theo đó rối loạn.