Miêu Tòng Thù cực kỳ sợ hãi, lập tức nằm lại chỗ cũ, sau khi uống xong hai ly trà linh quả, chờ đến khi chiếc thuyền lầu của cảnh chủ Đông Hoang trên không trung rời đi, bấy giờ y mới dậy chỉnh lại cái cửa sổ lưu ly trên mái nhà trước mặt rồi tiếp tục vui vẻ thoải mái đếm số xe loan lướt ngang qua.

Mãi đến khi gần tới giờ Mùi, Võ Yếu Ly và một đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn mới cùng nhau đến đưa Miêu Tòng Thù trở về Thái Huyền Tông.

Miêu Tòng Thù hai mắt khép hờ, lười biếng dựa vào mạn thuyền bạch ngọc nhìn ra xa nơi biển mây, dãy núi. Võ Yếu Ly ngồi xếp bằng ở bên cạnh y, trong lòng bàn tay cầm một chiếc túi tiền thêu hình hoa phong lan rồi cười với vẻ mặt dại gái.

Miêu Tòng Thù thấy thế, hỏi: ”Ai tặng vậy?”

Cậu sẽ không thật sự đi theo đuổi cái người đại tỷ tỷ gì cũng lớn hơn so với bản thân chứ.

Võ Yếu Ly ngửi mùi hương từ chiếc túi tiền phong lan, rồi nói với y: ”Ta đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Nàng ấy vô cùng xinh đẹp, chân dài, ngực bự, eo còn nhỏ ơi là nhỏ nữa.” Thậm chí còn cao hơn cả cậu, nhưng mà cái này không quan trọng, bởi vì khuôn mặt có thể bù lại vào khuyết điểm về chiều cao. “Nàng ấy là người của Hợp Hoan tông, tuy tu Hoan Hỉ Thiền nhưng mà đến nay vẫn chưa có đạo lữ.”

Công pháp của Hợp Hoan tông phần lớn là song tu, trong số đó thì Hoan Hỉ Thiền tương đối đặc biệt. Khi tu luyện mà có đạo lữ song tu thì tất làm ít mà hưởng nhiều, hơn nữa làm vậy còn giúp ích cho đạo lữ. Nhưng nếu không có đạo lữ thì tu luyện còn chậm hơn cả người thường một chút.

Miêu Tòng Thù: ”Chúc mừng. Nếu sau này các ngươi thành đôi, ta sẽ đến tặng quà mừng.”

“Mong lời may mắn của ngươi sẽ thành sự thật.” Phù truyền tin của Võ Yếu Ly chợt sáng lên, cậu vội cầm lấy rồi đưa lên nghe, đầu bên kia là Đăng Tê Chi đang hỏi về nơi ở của Miêu Tòng Thù. “Tiểu sư thúc, Miêu đạo hữu và chúng ta đang trở lại Thái Huyền Tông rồi.”

Đăng Tê Chi: ”Trực tiếp đến Thanh U Phong đi.” Sau đó hắn lại bảo Võ Yếu Ly đưa tin phù cho Miêu Tòng Thù. “Miêu Thù, sau khi yến hội kết thúc chính là lúc bí cảnh mở ra. Trong bí cảnh có vô số kỳ ngộ, sẽ rất có lợi đối với ngươi.”

Miêu Tòng Thù trong lòng từ chối, y chưa bao giờ có chí lớn như muốn phi thăng rời khỏi Tu chân giới, vốn đã định rằng cả đời sẽ sống lêu lổng, không có chí hướng.

Hơn nữa, bí cảnh thượng cổ nghe tên thôi đã thấy nguy hiểm muôn trùng, không chỉ vậy, nó còn nguy hiểm ở chỗ có vô số tu sĩ đổ xô tới đó. Mà nhiều người thì cũng đồng nghĩa với việc tỉ lệ gặp phải người yêu cũ sẽ rất cao, quỷ mới biết y rốt cuộc còn bao nhiêu tên người yêu cũ chưa kịp nói chia tay.

Đến lúc đó bọn họ vô tình gặp nhau, chẳng phải sẽ biến thành một cái bãi tha ma cỏ xanh bạt ngàn trải dài ngàn dặm sao.

“Miêu Thù?”

“Ta nghe thấy rồi.” Miêu Tòng Thù ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng sớm đã chuẩn bị xong, chỉ đợi chút nữa sẽ chạy trốn, dù sao cái khác thì y không có, nhưng linh khí ẩn thân lại có thừa.

Đăng Tê Chi cho rằng y đã đồng ý, nên nói một câu “ngoan” rồi kết thúc cuộc trò chuyện, phù truyền tin trong nháy mắt bị đốt cháy rồi biến mất trong không trung.

Võ Yếu Ly ngồi xổm xuống rồi nói chuyện với y: ”Tiểu sư thúc đối xử với ngươi rất chân thành.”

Miêu Tòng Thù: ”Ta đối xử với bạn trai hiện tại của ta cũng là thật lòng.” Thực ra y cũng là một người nặng tình, y đối với mỗi một mối tình đều cực kỳ nghiêm túc,

Võ Yếu Ly: ”Các cao thủ lần này tới tham dự yến hội của Thái Huyền Tông đều ở trong chính điện Thanh U, chỉ có tiểu sư thúc của ta là có tư cách vào bên trong. Nếu hắn đồng ý đưa ngươi vào đó, thì cũng chính là đang tuyên bố với toàn bộ Tu chân giới rằng ngươi là người của Vạn Pháp Đạo Môn. Về sau bất kể là ngươi đi đâu, phía sau cũng sẽ có một đại tông môn chống lưng cho, sẽ không còn là một tán tu không tên không họ, không môn không phái nữa.”

Miêu Tòng Thù vẫn từ chối: ”Một người mạnh mẽ không chịu khuất phục như ta sẽ không uống thuốc hối hận.”

Võ Yếu Ly: ”Có tên tuổi của tiểu sư thúc thì cơ bản là sẽ không có ai dám đụng vào ngươi.”

Đáng xấu hổ là Miêu Tòng Thù thế mà lại cảm thấy do dự, y hỏi: ”Nếu ta đắc tội toàn bộ Thái Huyền Tông, toàn bộ Bồng Lai Tông, cảnh chủ Đông Hoang và khả năng còn có một số người nào đó ta không nhớ rõ lắm, chỉ cần ta nói ra tên họ của Đăng Tê Chi thì bọn họ sẽ không đụng đến ta à?”

Võ Yếu Ly dùng khuôn mặt vô cảm nhìn y, Miêu Tòng Thù cũng ngây thơ vô (số) tội mà nhìn lại cậu.

Võ Yếu Ly suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời y: ”Lúc đó ngươi lựa chọn tự sát thì sẽ tương đối thực tế hơn.”

Miêu Tòng Thù nằm trở lại chiếc thuyền bạch ngọc, cảm thấy y chính là một con cá mặn kiêu ngạo bất khuất, đối mặt với sự dụ dỗ của Võ đạo hữu vẫn trung trinh không khuất phục như lúc ban đầu.

… Lần này y sẽ nhớ kỹ, sau này quay lại y sẽ kể cho bạn trai bây giờ, lấy chuyện đó ra để chứng minh tình yêu của bản thân.

Thuyền bạch ngọc đã đến Thái Huyền Tông, Võ Yếu Ly nhảy xuống rồi quay đầu lại nói: ”Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, thì ngươi cũng mãi là bạn của ta.”

Nghe vậy, Miêu Tòng Thù cười nói: ”Ta cũng vậy.”

Bọn họ từ trước đây đến mãi sau này cũng sẽ mãi là bạn tốt của nhau, đối xử với nhau chân thành thấu hiểu.

Ngay sau đó, người vừa rồi còn nói bọn họ là bạn tốt đối xử chân thành với nhau - Võ Yếu Ly, lập tức vứt bỏ y chạy về phía đại tỷ tỷ xinh đẹp cậu vừa mới quen ở Phù Vân Thành, thậm chí vì thấy sắc nảy lòng tham mà phẩy tay ý bảo Miêu Tòng Thù đứng qua một bên đợ,i đừng cản trở mình thoát ế.

Bọn họ đứng ở quảng trường rộng lớn nhất bên dưới Thanh U Điện, giữa trung tâm quảng trường chất đầy những chiếc xe loan và linh thú của các môn phái lớn. Đại diện của các môn phái và những đệ tử đi theo gặp nhau còn đứng lại trò chuyện một lúc, thế nên dù là quảng trường rộng lớn vẫn có vẻ vô cùng chen chúc, náo nhiệt.

Đối diện với Vạn Pháp Đạo Môn là một con chim loan màu xanh lam vô cùng to lớn, đuôi chim tựa như đuôi Phượng Hoàng lay động cực kỳ chói mắt, bên trên còn kéo theo một chiếc xe loan hoa lệ giống như lâu đài nhỏ. Tất cả những người ngồi trên xe loan đều là những nữ tu xinh đẹp mỹ lệ, gương mặt quyến rũ, dáng người bốc lửa.

Phía sau xe loan còn cắm mấy lá cờ xí đang phần phật trong gió, trên lá cờ có thêu Phật Hoan Hỉ bằng tơ vàng sống động như thật.

Hợp Hoan tông từ trên xuống dưới đều là nữ tu, bởi vậy Cảnh Vãn Thu thân là thiếu tông chủ của Hợp Hoan tông đồng thời cũng là người đàn ông duy nhất trong này mới gia nhập vào Thái Huyền Tông. Các nữ tu của Hợp Hoan tông duyên dáng thướt tha bước xuống, hấp dẫn ánh mắt của phần lớn những người trên quảng trường.

Các nàng vây quanh một nữ nhân cao ráo, ung dung hoa quý, dung nhan xinh đẹp tựa hoa đào mà bước tới, bên cạnh có một tu sĩ nhận ra nàng, rất nhanh hô lên: ”Cảnh tông chủ.”

Rõ ràng nàng chính là tông chủ của Hợp Hoan tông, Cảnh Trâm Bạch, Võ Yếu Ly đứng đối diện nàng đang tỏ vẻ ân cần, chu đáo.

Mà Cảnh Trâm Bạch cười như không cười mà liếc nhìn Võ Yếu Ly, một đôi mắt phượng giống như đang liếc mắt đưa tình mà cũng tựa mây mù mênh mang vạn dặm, khiến cho người ta không rõ rốt cuộc là nàng có ý gì.

Miêu Tòng Thù lấy linh quả ra ăn, tiện tay cầm quả khô chia cho các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn ở xung quanh. Y hỏi: ”Tình yêu đích thực mà Võ đạo hữu gặp được chính là tông chủ Hợp Hoan tông?”

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn: ”Đũng vậy. Võ Yếu Ly vừa gặp đã yêu, lửa tình vừa cháy liền không dập tắt được.”

Miêu Tòng Thù: ”Hai người họ đều có tình cảm với nhau à?” Thoạt nhìn thì không giống lắm, Cảnh Trâm Bạch rõ ràng là người có địa vị cao, hơn nữa tuy rằng không có suy nghĩ kia nhưng lại cố tình vô ý quyến rũ Võ Yếu Ly.

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn nói ngắn gọn: ”Củi khô là Võ sư thúc, ngọn lửa cũng là người luôn.”

Nói cách khác, Võ Yếu Ly độc thân bao nhiêu năm cuối cùng cây vạn tuế cũng nở hoa nên củi khô bốc cháy, cháy đến mức không dập nổi.

Miêu Tòng Thù im lặng một hồi, cho dù cợt nhả thì vẫn là một tên trai tân. Y cũng không nghĩ đến Võ Yếu Ly thích ‘lớn’, vậy mà lại ‘lớn’ đến mức tuổi có thể làm mẹ cậu luôn.

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn: ”Tiểu sư thẩm tổ, chúng ta nên vào rồi.”

Miêu Tòng Thù đáp lời, lại nhìn về phía Võ Yếu Ly, nhận ra Cảnh Trâm Bạch vậy mà còn cao hơn Võ Yếu Ly nửa cái đầu, không khỏi cảm thán khẩu vị của Võ Yếu Ly cũng thật độc đáo.

Họ đi qua hai cái quảng trường ở trong và ngoài, tiến vào Thanh U Điện, Thanh U Điện chia thành chính điện, thiên điện, dựa vào cấp bậc của môn phái mà sắp xếp cho hợp lý, vì thế sẽ không làm cho người khác cảm thấy bị xem thường hoặc là thấy trong mắt Thái Huyền Tông chỉ có danh lợi.

Miêu Tòng Thù và các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn ở cùng một chỗ, đều ở thiên điện. Ngược lại Võ Yếu Ly da mặt dày nên đi theo tông chủ Hợp Hoan tông vào chính điện, thành công hòa lẫn vào trong một đám cao thủ.

Chẳng qua vốn dĩ cậu đã có tư cách tiến vào trong chính điện, vậy nên cũng không có ai cảm thấy kì lạ.

Người của các môn phái khác cũng lục tục đến, trong số đó, hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất chính là Động Đình long quân của Vạn Pháp Đạo Môn, Dao Sơn cư sĩ từ Bồng Lai Tiên Tông, tông chủ Hợp Hoan tông Cảnh Trâm Bạch, nhưng người chân chính khiến mọi người chấn động lại chính là cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ.

Mọi người sôi nổi phỏng đoán xem rốt cuộc lần này cảnh chủ rời khỏi Đông Hoang để đến Thái Huyền Tông là vì chuyện gì, có người nói có thể là bởi vì chuyện bí cảnh thượng cổ mở ra lần này.

“Tuy rằng nói là chuyện này không truyền ra bên ngoài, nhưng ở trong các môn phái lớn cũng không phải là chuyện gì bí mật.”

“Hai ngày trước, Thái Huyền Tông và các môn phái lớn đã bàn bạc với nhau, sau khi tin tức truyền ra đã nói rõ rằng tất cả mọi người đều có cơ hội tiến vào bí cảnh.”

Nhất thời có người vô cùng mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã bị dội nước lạnh.

“Đáng tiếc bí cảnh thượng cổ cũng không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, có lẽ còn phải xem tư chất nữa.”

Nghe vậy có rất nhiều tu sĩ lộ ra biểu cảm thất vọng.

“Đến lúc đó thử một lần là biết chúng ta có đủ tư chất hay không.”

“Nói cũng đúng.”

“Bí cảnh thượng cổ có vô số dị bảo, nói không chừng sẽ có người nhờ đó mà ngộ ra đại đạo.”

“May là bí cảnh thượng cổ lần này mở ra ở Tu chân giới chúng ta, nếu mà mở ra ở Ma Vực vậy thảm rồi.”

“Này, không biết lần này ma tu có tới không?”

Các tu sĩ im lặng một lúc lâu, ngay sau đó sôi nổi phủ nhận: ”Có cảnh chủ Đông Hoang ở đây, ma tu sao dám đến xâm phạm được chứ?”

“Một trăm năm trước, Ma Vực ủng hộ Ma Chủ mới lên ngôi. Nghe nói tên Ma Chủ kia bò ra từ trong Vạn Ma Quật, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, vừa đi ra đã thống nhất Ma Vực mấy trăm năm hỗn loạn phân tán.” Có một vị tu sĩ vừa đi Đông Hoang du lịch trở về nói: ”Theo ta thấy, Ma Chủ đã có dấu hiệu muốn xuất chinh tấn công Tu chân giới rồi.”

Miêu Tòng Thù sờ sờ bụng, vừa nãy lúc ở Phù Vân Thành ăn có hơi nhiều, vì thế y móc viên thuốc tiêu thực mà bạn trai đưa từ trong không gian giới tử ra. Sau khi uống hai viên thuốc, bụng y rất nhanh đã xẹp lại, y lại có thể tiếp tục vui vẻ thưởng thức mỹ thực, linh quả, rượu ngon.

Y vừa ăn chút gì đó vừa lắng tai nghe các tu sĩ bên cạnh kể lại một ít tin tức nhỏ không biết là nghe được từ đâu. Tất cả mọi người cũng đều lắng nghe giống như nghe thuyết thư, vô cùng thích thú.

Mãi đến khi Thái Huyền Tông gõ lên tiếng chuông vang xa bốn phía, tiếng chuông vang vọng toàn bộ Thanh U Phong báo hiệu bữa tiệc đã chính thức bắt đầu. Tường vân tiên hạc từ trên trời bay tới, một chiếc đài bạch ngọc từ từ bay lên tầng mây, trên đài chuông, nhạc, tỳ bà, cổ cầm và các nhạc cụ khác đồng loạt cất tiếng, các vũ nữ xinh đẹp múa lên những điệu múa duyên dáng làm nổi bật khúc nhạc, bên dưới đài mọi người nhìn theo không chớp mắt.

Miêu Tòng Thù đối với đoàn ca vũ cao cấp này tán thưởng từ tận đáy lòng, bọn họ từ biên soạn nhạc đến đội hình múa đều vô cùng đẹp mắt.

Không hổ là kiếm tông đệ nhất Tu chân giới, giàu nứt đố đổ vách, đã vậy bọn họ còn rất biết cách chơi.

Trong lúc mọi người còn đắm chìm trong bữa tiệc, đột nhiên có một luồng ánh sáng lạnh xuyên qua không trung đâm thẳng vào giữa ngực của cô gái trẻ đang nhảy múa, cả người nàng liền bị mũi tên ấy trực tiếp đóng đinh lại trên nền đá xanh. Máu tươi lan ra khắp nơi, nỗi hoảng sợ và giận dữ nhanh chóng bùng nổ.

Bên trên đài bạch ngọc và bữa tiệc phía dưới trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, những mũi tên màu đen rơi xuống như mưa rào bất chợt khiến cho các tu sĩ có trong bữa tiệc của Thái Huyền Tông giống như đều trở thành bia ngắm. Máu tươi rất nhanh đã nhuộm đỏ cả quảng trường, thi thể nằm rải rác khắp nơi.

Các tu sĩ ôm đầu chạy như chuột, nhanh chóng trốn vào trong thiên điện. Các vị cao thủ ở chính điện nghe thấy tiếng động thì mau chóng đi ra, người đầu tiên chính là Đăng Tê Chi. Hắn nhìn thấy tình cảnh bên ngoài thì ngay lập tức sử dụng trận pháp ngăn chặn các mũi tên và cắt chúng thành hai mảnh.

Tiếp theo là Tiết Thính Triều, hắn ôm cầm tấu nhạc, khúc nhạc này có tác dụng xoa dịu tâm trạng và chữa thương.

Sau đó là tông chủ của Thái Huyền Tông, Từ Phụ Tuyết và Ôn Cẩm Trình đang đứng ở hai bên trái phải của hắn, tông chủ Thái Huyền Tông thấy có người vậy mà dám coi thường danh tiếng của kiếm tông hắn đã vậy còn xâm nhập vào trong tông môn để đánh lén thì không khỏi giận đến tím mặt.

Hét lên một tiếng, một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xé toạc lớp ngụy trang ẩn giấu giống như dời non lấp biển, chỉ thấy sau khi ánh sáng trắng bị xé rách, khí đen lập tức tràn ra. Trong làn khói đen xương trắng chất chồng, tiếng quỷ than khóc, linh hồn hoảng sợ, dường như có muôn vàn quỷ binh ma tướng, mà đứng đằng trước lại là một thiếu niên áo tím đi chân trần.

Mặt mày hắn hoàn mỹ như người từ trong tranh bước ra, hai mắt đen nhánh như mực, trên gò má có một đồ đằng màu đen quỷ dị. Bộ quần áo tím có đôi ống tay áo bó sát, mái tóc dài tết lại thành một cái bím nhỏ vắt sang vai trái, trên người hắn đeo rất nhiều trang sức bằng bạc, một thân trang phục dị vực cùng với đàn quỷ binh phía sau đã nói rõ hắn là người đến từ Ma Vực.

Tông chủ Thái Huyền Tông trầm giọng hỏi: ”Ngươi là người phương nào?”

Âm thanh chất vấn tràn ngập kiếm khí sắc bén, xen lẫn sát khí rõ ràng, hóa thành đao kiếm nhằm thẳng vào cổ của thiếu niên áo tím kia mà bay đến. Nhưng mới đến trước mặt thiếu niên, còn chưa chạm được vào góc áo của hắn đã bị một ma tướng đánh tan.

Thiếu niên áo tím kia mắt cũng không thèm chớp, chỉ vân vê ngón tay rồi nói: ”Ta chỉ muốn biết nơi thượng cổ bí cảnh mở ra.”

“Làm càn _ _!!”

**

Miêu Tòng Thù cảm thấy linh quả và rượu ngon trong tay đột nhiên không còn thơm nữa, các món ngon mỹ vị trên bàn cũng trở nên nhạt như nước ốc, y yên lặng đặt linh quả và rượu kia trở lại chỗ cũ, xoay người lại đi ngược với dòng người, muốn nhân cơ hội này mà chạy trốn.

Y hẳn là nên chạy theo hướng này, sau đó chạy thẳng xuống dưới chân núi, chạy về phía Côn Luân mà một đi không quay đầu trở lại.

Ở bên ngoài, tông chủ Thái Huyền Tông và thiếu niên áo tím kia vì bất đồng quan điểm mà trực tiếp đánh nhau, đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông cũng được mở ra, đem hai người đang đánh nhau khóa lại trong trận pháp.

Những người khác bàng quan đứng nhìn, bao gồm cả các vị cao thủ cũng không ra tay can thiệp.

Miêu Tòng Thù nghe thấy tu sĩ bên cạnh kêu lên: ”Hắn là Ma Chủ?”

“Ma Chủ Doanh Phương Hộc!!”

Bàn tay đang che mặt của Miêu Tòng Thù hơi run lên, bởi vì thiếu niên áo tím ở ngoài kia, ngoài thân phận thật sự là Ma Chủ Doanh Phương Hộc, thì hắn còn bạn trai cũ của y.

Y từng nghĩ rằng bạn trai cũ chỉ là một thiếu niên bình thường, tính cách có chút kỳ quái mà thôi, mãi đến một ngày thiếu niên bình thường có tính cách kỳ quái mà y nghĩ lại ra tay muốn giết y để rồi sau đó tiến hành một cuộc tình băng luyến* vô cùng biến thái.

*giới thiệu chung về thể loại Băng luyến: Chỉ mối quan hệ yêu đương mà một bên hoặc cả hai bên là xác chết, xác sống, bộ phận cơ thể người, nội tạng... Hoặc chỉ việc yêu thầm nhưng hành xử lạnh như băng, thâm trầm, tất cả tình cảm đều im lìm không để người khác chú ý. Khi tình yêu đơn phương trở thành sự tuyệt vọng, vì không được chấp nhận mà tình cảm sẽ biến thành hắc ám, biến thái muốn biến đối phương thành xác chết hoặc xác sống để chiếm hữu.

Đến lúc này Miêu Tòng Thù mới hiểu, thiếu niên không phải là một người bình thường, tính cách của hắn cũng không phải chỉ là có chút kỳ quái mà thôi.

Hắn là một tên bệnh kiều*.

*bệnh kiều giống với một loại bệnh tâm lý. Người bệnh sẽ nảy sinh cảm giác chiếm hữu và khát khao đối với một cá nhân nào đó, sau đấy sẽ tìm những cách để giam giữ người kia lại. Nếu như ai đó làm cho họ cảm thấy yêu thích, họ sẽ lấy loại tình cảm mãnh liệt của bản thân làm động lực cho các hành vi phi pháp, chẳng hạn như làm tổn thương những người xung quanh, làm tổn thương chính bản thân mình để khơi dậy sự tội lỗi trong đối phương, thậm chí có thể làm thương tổn cả người họ thích.. Nó giống như yandere vậy, cũng có trường hợp đối xử tốt đến mức khiến đối phương ỷ lại vào mình để thỏa lòng giam giữ và độc chiếm.

Bạn trai cũ cũ của y là một tên bệnh kiều đáng sợ.

Miêu Tòng Thù rơi những giọt nước mắt hối hận, sau đó chạy trốn suốt đêm không bao giờ trở lại Ma Vực nữa.

Ai có thể ngờ được khi chúng ta gặp lại nhau, thiếu niên bệnh kiều thích chơi băng luyến ngày xưa hiện tại đã trở thành Ma Chủ có thể nói giết là giết người của kiếm tông số một Tu chân giới!

Nếu họ gặp lại nhau lúc này, liệu y còn có thể sống nổi sao?

“Đừng chen lấn!”

“Gì vậy? Đã đông thế này rồi mà còn muốn chen vào, vội thế để đi đầu thai à?”...

Các tu sĩ bất mãn la hét ầm ĩ, rồi cố gắng hết sức để tiến về phía trước khiến cho Miêu Tòng Thù vốn dĩ muốn chen ra phía sau lại bị đám đông không ngừng đẩy về phía trước.

Cuối cùng, y vô tình bị ai đó đẩy ra thiên điện.

“Rầm” một tiếng, y trực tiếp rơi thẳng xuống bên ngoài quảng trường, đúng lúc ngã xuống ngay dưới chân của thiếu niên áo tím.

Tất cả mọi người đột nhiên im bặt, nhìn chăm chú vào vị tán tu áo xanh.

Tán tu áo xanh bỗng trở thành tâm điểm của sự chú ý, đứng trước mặt vương.

Miêu Tòng Thù:... Mẹ nó.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: Hải vương gặp bệnh kiều, đi một chuyến băng luyến:))

Miêu hải vương tỏ vẻ lật xe cũng sẽ không lật nhanh như vậy, y còn có thể cứu được.