Phù Vân Thành là một tửu lâu nổi tiếng, khách tới nơi đây nườm nượp như mây, bên trong lúc nào cũng tấp nập rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Đệ tử của các môn phái lớn nhỏ và tán tu chiếm một góc, tụ ở bên nhau thì thầm, tất cả đều nói về cùng một chuyện.

“Thái Huyền Tông lần này cũng thật là hào phóng _ _ mở tiệc chiêu đãi mọi môn phái trong thiên hạ. Chỉ cần là người tu chân, không kể môn phái, không hỏi xuất thân đều có thể tham gia buổi thịnh yến này. Nghe nói trong bữa tiệc có cá trân châu Nam Hải vô cùng quý hiếm, thịt của sói tuyết nơi cực bắc Thiên Sơn,.... Những thứ này đều là bảo vật mà có tiền cũng chưa chắc mua được, ăn vào vừa có thể gia tăng tu vi, chữa trị vết thương cũng vô cùng tốt.”

Người bên cạnh nghe vậy thì hít sâu một hơi: “Không hổ là kiếm tông số một Tu chân giới.”

“Xa xỉ quá.”

“Những người tu luyện hôm nay đến Phù Vân Thành, đa phần là tới để tham gia buổi tiệc.”

“Tại sao Thái Huyền Tông lại đột nhiên muốn mở tiệc chiêu đãi?”

“Nghe nói là có chuyện vui.”

“Là chuyện vui gì vậy? Đại hôn của nội môn Thái Huyền Tông? Cuối cùng Vân Cẩm tiên tử cũng gả ra ngoài? Hay là bọn họ và Vạn Pháp Đạo Môn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, chuẩn bị cùng nhau tạo nên một Tu chân giới hài hòa?“

“Tất cả đều không phải. Huyết mạch của tông chủ Thái Huyền Tông lưu lạc ở nhân gian 21 năm rốt cuộc cũng tìm được rồi!“

“Vậy mà tông chủ của Thái Huyền Tông lại có huyết mạch?“

“Chắc là các ngươi không biết chuyện này rồi.” Người đang nói chuyện là một tu sĩ trung niên, tay cầm nắm đậu phộng vừa ăn vừa rung đùi đắc ý kể lại: “Hơn hai mươi năm trước tông chủ của Thái Huyền Tông diệt trừ ma tu ở phía Tây Nam, vì mối hận này khiến cho ma tu bắt đi phu nhân của tông chủ lúc đấy đang mang thai 6 tháng. Sau khi phu nhân của tông chủ sinh hạ hài tử ở nhân gian, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, không thể hồi phục. Chính vì vậy mà huyết mạch của tông chủ mới lưu lạc ở nhân gian.“

“Tông chủ Thái Huyền Tông và vợ yêu nhau sâu đậm, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm con trai. Hai tháng trước, tông chủ rốt cuộc cũng ở nhân gian tìm được nhi tử, liền lập tức đưa về tông môn, sau khi kiểm tra đo lường, lại phát hiện con trai ruột có kiếm cốt trời sinh.”

“Tông chủ vô cùng vui mừng, vậy nên mới có bữa thịnh yến chiêu đãi tám phương này.”

Người nghe ồ lên, vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ không thôi.

Không vì lí do nào khác, chỉ vì con trai ruột của tông chủ Thái Huyền Tông là người có kiếm cốt trời sinh.

Phải biết rằng ở Tu chân giới, ngoại trừ thuần linh căn là thể chất tu luyện cực tốt ra, thì ba loại thể chất: kiếm cốt trời sinh, tiên cốt trời sinh và đạo cốt trời sinh là vượt trội hơn hẳn so với thể chất tu luyện bình thường.

Hơn nữa Thái Huyền Tông lại là kiếm tông số một Tu chân giới, hiện giờ thiếu tông chủ vừa nhận về còn là kiếm cốt trời sinh ngàn dặm mới tìm được một người, thật sự là chuyện vui làm rạng rỡ tông môn.

Đạo tu trung niên kia thấy người xung quanh đều bị mình hấp dẫn thì vênh váo đắc ý nói: “Chắc các ngươi cũng biết, khi vị thiếu tông chủ này còn mang theo một nam nhân, nói là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn ở nhân gian!”

“Chuyện này thì có gì lạ?”

“Chậc, nếu thật sự là bạn bè thì cũng không có gì lạ. Quan trọng là bọn họ sớm chiều ở chung, ngày đêm không rời, nghe nói nam nhân kia lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân.”

“Chẳng lẽ là một đôi đạo lữ đồng tính? Mau, kể cho ta nghe nữa.”

Sơn môn của Thái Huyền Tông.

Những bậc thang dẫn lên núi uốn lượn như dẫn thẳng tới tầng mây, nhìn không thấy điểm cuối, trên con đường núi có người đang chậm rì rì leo lên.

Đó là hai chàng thanh niên, một người mặc đạo bào màu xanh trắng thêu họa tiết chim hạc, một người khác mặc bộ y phục cũ kĩ màu xanh hẳn là tán tu.

Hai người là bạn tốt của nhau.

Người mặc đạo bào màu xanh trắng thêu họa tiết chim hạc tên Võ Yếu Ly, hắn là đạo tu. Đệ tử nội môn của Vạn Pháp Đạo Môn, thuần linh căn, cũng là một thiên tài tuổi còn trẻ đã thành danh.

Võ Yếu Ly: “Ba ngày sau buổi tiệc mới bắt đầu, các quán trọ ở Phù Vân Thành cũng đã kín người. May mà ta có thư mời, có thể vào Thái Huyền Tông ở, không cần lo lắng về nơi ở nữa. Miêu đạo hữu, ngươi ở cùng chỗ với ta đi.”

Miêu Tòng Thù nghe vậy bèn ngẩng đầu, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, thỉnh thoảng đáp lại.

Võ Yếu Ly: “Trước kia ngươi ở nhân gian mười mấy năm, bây giờ trở về vừa lúc gặp Thái Huyền Tông mở tiệc. Tuy nói từ trên xuống dưới Thái Huyền Tông tính cách đều như khối sắt, vừa thẳng vừa thúi, nhưng mà thực lực đúng là rất mạnh. Ngươi cũng tính là có lộc ăn.”

Miêu Tòng Thù: “Lần này ngươi đi theo tông môn tới đây, trên đường lại tự ý tách đội liệu có bị trách tội không?”

“Không sao đâu.” Võ Yếu Ly nói: “Lần này là tiểu sư thúc của ta đại diện Vạn Pháp Đạo Môn đi dự tiệc, hắn luôn không quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt này. Chỉ cần ta có mặt đúng giờ, đến lúc đó làm gì cũng được.”

Tiểu sư thúc của Võ Yếu Ly là Động Đình chân quân của Vạn Pháp Đạo Môn, bản thể của hắn là một con rồng. Thân là Yêu tộc nhưng lại có đạo cốt trời sinh, bởi vậy bái nhập Vạn Pháp Đạo Môn. Là một trong những đại nhân vật có quyền có thế trong Tu chân giới.

“Vậy cũng tốt.” Miêu Tòng Thù nói xong, rồi lấy ra từ trong tay áo một chiếc thuyền bạch ngọc.

Thuyền bạch ngọc vừa đáp đất liền biến thành một chiếc thuyền đơn bình thường, Miêu Tòng Thù lười nhác ngồi trên đó, đút hai tay vào trong ống tay áo mời Võ Yếu Ly cùng đi.

Võ Yếu Ly nhảy lên thuyền, vừa đánh giá chiếc thuyền bạch ngọc vừa nói: “Ngươi nhặt được linh khí thượng phẩm từ lúc nào vậy?”

Ở trong mắt Võ Yếu Ly, Miêu Tòng Thù chỉ là một tán tu.

Ở trong mắt Tu chân giới, tán tu không thể nghi ngờ là một từ đồng nghĩa với bần cùng.

Miêu Tòng Thù rũ mi mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền bạch ngọc hồi lâu, rốt cuộc từ trong trí nhớ xa xăm nhớ ra một chút: “Quà chia tay.”

“?”

Đột nhiên Võ Yếu Ly quay đầu lại nhìn Miêu Tòng Thù, thấy y hạ mi mắt bộ dáng cô đơn thì lập tức tin tưởng không hề nghi ngờ.

Miêu Tòng Thù trông không tính là quá đẹp, nhưng cũng thuộc loại ưu nhìn, trắng nõn tuấn tú càng nhìn càng thấy thích.

Đáng tiếc lại là một tán tu nghèo không môn không phái.

Võ Yếu Ly cảm thấy tiếc thay cho Miêu Tòng Thù, ánh mắt cậu lướt qua chiếc thuyền bạch ngọc dưới chân, vừa nhìn liền biết nữ tử từng cùng bạn tốt ở bên nhau nhất định gia thế hiển hách, nếu không quà chia tay tùy tiện tặng cũng không phải là linh khí thượng phẩm.

“Trên đời này nữ tu xinh đẹp có cả ngàn cả vạn, người này không được còn có người khác, Miêu đạo hữu, đừng đau lòng.”

“Ta không có đau lòng.”

“Đừng có cậy mạnh. Một nửa bờ vai của ta mãi mãi dành cho ngươi.”

Miêu Tòng Thù nhìn lướt qua bả vai gầy yếu của Võ Yếu Ly, trong lòng biết cậu hiểu lầm nhưng cũng không muốn giải thích, dù sao cũng là người yêu cũ của không biết bao lâu về trước rồi.

“Cảm ơn, đạo hữu.”

Chẳng mấy chốc thuyền bạch ngọc đã đến Thái Huyền Tông, trước cổng sơn môn từ sớm đã có đệ tử ngoại môn đứng chờ khách khứa.

Bọn họ vừa thấy thuyền bạch ngọc đáp đất, lập tức tiến lên chào đón.

Võ Yếu Ly: “Vạn Pháp Đạo Môn Võ Yếu Ly, y là một người bạn theo ta tới đây.”

Đệ tử ngoại môn đã sớm nhận ra đạo bào của Vạn Pháp Đạo Môn trên người cậu, lại nghe đến y là một nhân vật trẻ tuổi nổi danh, lập tức cung kính nói: “Động Đình chân quân đã sớm chờ các vị đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn ở Phong Càn Viện, bây giờ ta sẽ dẫn hai vị đến đó.”

Miêu Tòng Thù cùng Võ Yếu Ly đi theo đệ tử ngoại môn đến Phong Càn Viện, đi qua một cây cầu vòm treo lơ lửng giữa 2 đỉnh núi, đột nhiên trên đỉnh đầu có một luồng sáng sánh ngang với ánh sáng Mặt Trời và Mặt Trăng lướt qua.

Ba người nghỉ chân ngẩng đầu lên nhìn, đệ tử ngoại môn cực kì hâm mộ nói: “Đây là kiếm ý của Từ sư thúc.”

Miêu Tòng Thù: “Từ sư thúc?”

Đệ tử ngoại môn: “Là thiếu tông chủ của Thái Huyền Tông chúng ta, Từ Phụ Tuyết, hắn mới nhập môn không đến 2 tháng đã có thể ngộ ra được kiếm ý.”. Ngôn Tình Xuyên Không

Võ Yếu Ly: “Chính là vị thiếu tông chủ vừa mới tìm về kia sao?”

Đệ tử ngoại môn: “Đúng vậy.”

Miêu Tòng Thù khoanh hai tay lại trong ống tay áo: “Trời sinh kiếm cốt khi tu luyện kiếm đạo cũng như làm ít mà hưởng nhiều, hai tháng trước chẳng qua chỉ là một phàm nhân cái gì cũng không biết, vậy mà hiện tại đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, điều này chứng tỏ bản thân thiếu tông chủ chính là kỳ tài ngút trời.”

Khen thiếu tông chủ đồng nghĩa với việc khen tông môn, một đệ tử ngoại môn như hắn cũng được hưởng chung vinh dự này, lập tức cảm thấy một tán tu bình thường không có gì đặc biệt như Miêu Tòng Thù rất thuận mắt.

Một vài bóng người cùng với luồng sáng lần lượt xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, ba người vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà trong chốc lát, một luồng sáng phía trước bỗng nhiên đi vòng lại, sau đó dừng ở trước mặt bọn họ.

Luồng sáng tan đi, để lộ ra trong đó một bóng người cao gầy, sau khi luồng sáng tan hết, bóng người cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Đó là một thiếu niên cao gầy, tướng mạo thiên về nữ tính, cực kì xinh đẹp, nhưng mà giữa hàng lông mày của thiếu niên lại hằn sâu sự lạnh lùng của những năm tháng nỗ lực sống sót khi còn trẻ, khiến hắn lạnh băng như cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.

Lúc này lại có mấy luồng sáng khác rơi xuống, tất cả đều là đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông.

Bọn họ mồm năm miệng mười quan tâm thanh niên: “Từ sư đệ, ngươi làm sao vậy?”, “Từ sư thúc, chẳng lẽ là trong quá trình vận khí cảm thấy đình trệ?”, “Từ sư đệ, ngươi quen biết với đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn sao?”

_ _ Rốt cuộc cũng có người chú ý tới Từ Phụ Tuyết vẫn luôn nhìn ba người ở trên chiếc cầu hình vòm.

Nhưng ở trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có Võ Yếu Ly là miễn cưỡng lọt vào trong mắt.

Võ Yếu Ly thấp giọng nói: “Hắn chính là người trời sinh đã có kiếm cốt, Từ Phụ Tuyết đó à? Miêu đạo hữu, ta cảm thấy hình như nãy giờ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi _ _ Các ngươi quen nhau sao?”

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, đâu chỉ là quen, mà họ còn là người yêu cũ nữa kìa.

Đại khái là mười ba năm trước, lúc y đến nhân gian tình cờ gặp được một đứa bé. Đứa nhỏ kia không cha không mẹ, bị nhốt trong lồng sắt vật lộn với dã thú để mua vui cho con cháu của các vương hầu.

Miêu Tòng Thù nhìn không nổi việc như vậy liền ra tay cứu hắn, sau khi cứu lại phát hiện ra đứa nhỏ này là tình duyên trời định của mình.

Y đối với trẻ con đương nhiên là không có suy nghĩ đó, vốn dĩ muốn bỏ gánh không làm. Ai ngờ đứa bé này vì bị thương quá nặng mà bệnh đến mơ mơ màng màng, giống như sói con mà cắn lấy cổ tay y, còn rớt hai giọt nước mắt như mèo nhỏ mà gọi mẹ.

Hắn vừa gọi như vậy Miêu Tòng Thù liền mềm lòng.

Vì mềm lòng liền ở lại giả làm một người phàm lớn hơn hắn vài tuổi, cùng hắn lớn lên, bảo vệ hắn bình an, từng bước một đưa hắn bước lên trung tâm quyền lực.

Đứa nhỏ này miệng rất ngọt, lúc bị thương hứa hẹn với y rất nhiều lời còn êm tai hơn cả thề non hẹn biển.

Kết quả chờ đến lúc hắn phát đạt mà Miêu Tòng Thù không còn giá trị lợi dụng, chỉ một lá thư từ biệt hắn liền đuổi Miêu Tòng Thù - người đã giúp đỡ hắn trong lúc hoạn nạn mười ba năm đi.

Cũng chính là khi đó, y mới biết được tình duyên trời định mà y vẫn luôn tin tưởng hóa ra trong lòng sớm đã có người thương.

Ánh trăng sáng trong lòng hắn là thế tử vương phủ có nhan sắc khuynh thành, trùng hợp cũng là nơi lúc trước nhốt hắn vào trong lồng thú.

Miêu Tòng Thù thật sự không nghĩ tới tình duyên trời định của mình vậy mà để chỉ chó liếm!

Trách không được hắn một chút cũng không cảm động đối với hành vi săn sóc của y, lúc có giá trị thì lợi dụng triệt để, đến khi không còn giá trị liền một chân đá đi, còn đá đến triệt để như vậy.

Quả thực là một con sói mắt trắng* tàn nhẫn vô tình mà.

*raw 白眼郎: đây là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Nhưng mà không ngờ tiểu tử này thế mà lại là con trai ruột bị thất lạc bên ngoài của tông chủ Thái Huyền Tông, hơn nữa còn là kiếm cốt trời sinh?

Quả nhiên không phải là vật ở trong ao.

Từ Phụ Tuyết đi vài bước về phía trước, nhìn thẳng vào Miêu Tòng Thù nói: “Ngươi còn chưa chết tâm sao?”

Miêu Tòng Thù: “Đã chết rồi. Từng mảnh một.”

Hiển nhiên là Từ Phụ Tuyết không tin những lời này của y, nhìn một cái thật sâu vào mắt y, nói: “Là ta có lỗi với ngươi. Ngươi _ _ “

Khi hắn còn đang định nói thêm điều gì đó thì lá phù truyền tin đeo ở bên hông đột nhiên phát ra âm thanh, bên trong có người sốt ruột nói: “Từ sư thúc, bệnh của thế tử Cẩm Trình đột nhiên trở nặng. Ngài mau đến xem xem.”

Ôn Cẩm Trình chính là thế tử của vương phủ, cũng là ánh trăng sáng trong lòng Từ Phụ Tuyết.

Tu chân giới đồn rằng Từ Phụ Tuyết mang về một nam nhân nói đây là người ở nhân gian từng chịu chung hoạn nạn với hắn, thì ra chính là Ôn Cẩm Trình.

… Đúng là chân ái đấy.

Nhưng mà Miêu Tòng Thù nhớ rõ, người chân chính cùng Từ Phụ Tuyết trải qua hoạn nạn chính là y.

Từ Phụ Tuyết nghe được tin từ phù truyền tin, lập tức dừng chân lại nói với Miêu Tòng Thù: “Hai ngày sau ta lại đến tìm ngươi.” Hắn nói xong cũng không chờ đối phương trả lời đã vội vội vàng vàng rời đi.

Mấy đệ tử nội môn khác đều tò mò nhìn Miêu Tòng Thù, đáng tiếc Miêu Tòng Thù dù là tu vi, căn cốt hay dòng dõi bối cảnh đều vô cùng bình thường, thật sự không có sức hấp dẫn khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vậy bọn họ chỉ cùng Võ Yếu Ly chắp tay liền rời đi, toàn bộ hành trình đều không nhiều lời vô nghĩa.

Võ Yếu Ly có chút ngây ngốc, cậu cũng không biết nhóm đệ tử nội môn của Thái Huyền Tông này đột nhiên dừng lại rồi lại đột nhiên rời đi rốt cuộc là có ý gì.

Võ Yếu Ly: “Hắn có ý gì? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

Miêu Tòng Thù thở dài: “Đời người tựa như biển lớn, người yêu cũ luôn không hẹn mà gặp.”

Võ Yếu Ly: “??”

Võ Yếu Ly: “!!”

_ _ Quà chia tay!!

Tác giả có lời muốn nói:

So - triết lý nhân sinh - krates* - Miêu Tiểu Thù: Cuộc đời tựa như biển lớn, người yêu cũ là cá trong biển, cá và người đánh cá nhất định sẽ có lúc không hẹn mà gặp.

*Sokrates là một triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, và là nhà triết gia đạo đức đầu tiên của nền tư tưởng đạo đức phương Tây.

Người yêu cũ số 12345 cùng với người yêu hiện tại:))

Miêu Tòng Thù: …..Không có túi*.

*raw 不是一兜 lấy từ câu thành ngữ 吃不了兜着走 (ăn không hết thì gói mang về)

1. Nó là ẩn dụ cho việc gây rắc rối hoặc gây ra hậu quả bất lợi do hành động của chính mình gây ra và hậu quả phải gánh chịu một mình.

2. Ban đầu nó là một tiếng lóng phương ngữ, và theo thời gian, ý nghĩa ban đầu của nó có thể đã bị lãng quên, nhưng cách sử dụng hiện tại của nó thiên về cảnh báo, đe dọa hoặc đùa giỡn.

Chỗ này tôi không biết edit là gì cho hợp nên xin phép chém bừa mong mọi người thông cảm

1v1, người nói chuyện yêu đương, ngủ với thụ là công, chỉ có công thôi.

Người thích, động lòng vẫn luôn chỉ có công.

Những người yêu cũ khác hoặc nhiều hoặc ít đều tồi, về cơ bản mọi người đều là yêu đơn phương.

Trừ Võ Yếu Ly ra, cậu rất thẳng.