Ngoài mộng cảnh.

- Ba ngày trôi qua rồi! - Hoa Thiên Dung nhìn sắc trời đang sáng dần lên rồi nói.

Kỷ Vương vốn đang đứng nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy Hoa Thiên Dung nói cũng mở mắt ra nhìn pháp trận đang dần suy yếu, nếu không nhờ ba vòng bùa thuật của Kỷ Vương và đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên thì có lẽ trận pháp này đã không giữ nổi nữa.

- Hôm nay là ngày cuối cùng, nhìn chúng có lẽ sắp không trụ nổi nữa rồi - Kỷ Vương nhìn sáu người các nàng trong pháp trận đều bị thương nặng lắc đầu nói.

- Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên cũng nên chuẩn bị đi! - Kỷ Vương nhắm mắt lại thở dài rồi nói.

Trong mộng cảnh.

Đã ba ngày trôi qua các nàng đều đã kiệt sức cũng rất mệt mỏi, toàn thân đều đau nhức đến tận xương tuỷ đâu đâu cũng là vết thương, thật sự các nàng sắp không trụ nổi được nữa rồi.

- Mệt mỏi quá! - Thanh yếu ớt nói.

- Chúng ta sẽ chết ở đây thật sao? - Y Vân nhắm mắt mệt mỏi nói.

Các nàng thật sự rất mệt.

- Chúng ta không được chết, mọi người đều đang đợi chúng ta ở ngoài! - Nhiên gắng gượng nói.

Đúng vậy sao các nàng có thể chết được chứ, Thu Tâm, Hoan Nhi, Hoan Điệp cùng đám Bảo Bảo, Đồng Đồng, Uyên Uyên đều đang chờ ba nàng ở bên ngoài còn có cả Kỷ Vương sứ giả và sư phụ Hoa Thiên Dung nữa.

Thu Tâm, Hoan Nhi, Hoan Điệp các muội ấy đều đang đợi các nàng gả ba muội ấy cho đám Hàn, Sinh, Hạo. Cả Viên Hạo, Dạ Tước, Đế Bạch cũng đang đợi các nàng về nên các nàng không thể chết được.

Y Vân, Nhiên và Thanh cố chống người dậy, tựa lưng vào nhau chống đỡ cho nhau chỉ là vài động tác đơn giản cũng khiến các nàng thở không ra hơi toàn thân đều đau đớn.

- Giờ chúng ta phải làm sao? Nếu đánh bại được nó thì đã đánh được rồi, đâu phải thê thảm ngồi đây! - Thanh nhìn con Phượng hoàng đang nằm ngủ rồi nói.

Sao có thể quên mất con Phượng hoàng cao quý này chứ, nó là thần huyết thống cao quý của thần thú đấy. Thấy các nàng không dậy nổi nữa nó liền buông một câu

" các ngươi thật vô dụng " xong liền nằm đó ngủ.

- Không phải Kỷ Vương nói vạn vật đều có điểm yếu sao? Giao đấu với nó ba ngày rồi cũng không thấy nó có điểm yếu gì! - Y Vân thở dài nói.

Điểm yếu... sao nàng có thể quên mất điều quan trọng này chứ.

- Nó có điểm yếu đó! - Nhiên kích động nói.

Cả Y Vân và Thanh cũng kinh ngạc.

- Lúc Kỷ Vương nói vạn vật đều có điểm yếu luôn một mực nhìn kí hiệu ngọn lửa trên đầu nó còn sờ nữa. Chắc chắn có vấn đề! - Nhiên nhìn hai nàng nói.

Đúng là Kỷ Vương có làm vậy nhưng lúc đó Y Vân và Thanh đều đang trầm tư suy nghĩ nên cũng không quan tâm lắm. Với lại các nàng cũng không chắc lắm, một là Kỷ Vương đang ám chỉ điều gì đó hai là nó không có nghĩa gì.

- Không biết đúng hay không nhưng chúng ta thử xem sao? - Thanh suy nghĩ một lát rồi nói.

- Đúng, nhưng chúng ta phải làm sao? - Y Vân nhíu mày nói.

Không biết Nhiên nghĩ gì đó xong liền lôi Loan Cầm ra.

- Các tỷ muội quên rồi sao? Khi chúng ta đến mỗi người chúng ta đều được sư phụ Hoa Thiên Dung đưa cho một quyển sách - Nhiên cười nhạt nói.

Đúng, sao các nàng có thể quên được việc quan trọng này.

Y Vân và Thanh cũng lần lượt lôi Thiên Liên và Kim Nhân ra. Các nàng bắt đầu niệm chú, ở cuối sách có nói khi cả ba thánh bảo hợp lại sẽ tạo ra một thánh bảo khác là Xích Cẩm Đan, có uy lực rất lớn. Nhưng trong sách không có vẽ hình dạng mới của nó.

Khi các nàng niệm chú xong các thánh bảo liền dung hợp lại tạo một luồng sáng rất chói mắt các nàng liền che mắt lại đến Phượng hoàng đang ngủ say cũng thức dậy.

Khi luồng sáng qua đi một chiếc ô màu đỏ rực giống Phượng hoàng hiện ra trước mắt các nàng, xung quanh ô có đều có tua rua hạt ngọc nhìn rất đẹp và lung linh.

Đây là Xích Cẩm Đan.

Không để cho Phượng hoàng kịp phản ứng các nàng liền dùng nội lực của mình truyền vào Xích Cẩm Đan, Xích Cẩm Đan liền xoay vòng đầu ô hướng về Phượng hoàng những hạt ngọc trên tua rua liền rời ra bay về phía Phượng hoàng tạo thành một trận pháp vòng tròn bao quanh nó.

Các nàng lại truyền thêm nội lực vào, đầu ô của Xích Cẩm Đan liền tại một ngọn lửa lớn đánh về phía đầu Phượng hoành nơi có kí hiệu ngọn lửa.