Ngày hôm sau Phùng Lệnh Nghi biết tin tức này. Nàng vô cùng vui vẻ, ở trong điện thoại không hề che giấu sự thưởng thức và vừa lòng của mình với Mạnh Lan Đình.

“Lan Đình, em làm rất tốt, chị đã biết là em có thể thuyết phục nó mà. Nếu Tiểu Cửu đáp ứng rồi thì cũng không cần chờ đến cuối tháng, hai đứa mau hoàn thành việc dang dở rồi chị sẽ an bài cho mấy đứa lên phi cơ xuất ngoại ngay.”

Sau khi gác điện thoại, Mạnh Lan Đình ngồi ở trong phòng, vẫn có chút không thể tin, mọi thứ lại dễ như trở bàn tay, cuối cùng đều đã thành sự thật.

Phùng Khác Chi đáp ứng rồi.

Rất nhanh nàng sẽ cùng hắn, còn có đệ đệ Mạnh Nhược Du cùng đến nước Mỹ, trải qua một cuộc sống hoàn toàn mới.

Đây giống như một giấc mơ không chân thật vậy.

Nhưng nàng biết, đây là sự thật, tất cả đều là sự thật.

Phùng Khác Chi sáng sớm đã đến Bộ Tư Lệnh, hoặc là đi chỗ khác, nàng cũng không hỏi, mà hắn cũng không nói.

Nàng một mình ở trong phòng ngây người thật lâu, rốt cuộc mới ổn định tâm tình, thay xiêm y, xuống dưới, chuẩn bị chút quà kỷ niệm, để lão Diêm đưa mình đến Chu gia.

Mạnh Nhược Du tạm thời còn ở Chu gia.

Chu thái thái thấy nàng bỗng nhiên tới thì thập phần cao hứng. Nhóm Vương thái thái cách vách thấy ô tô dừng ngoài ngõ thì sôi nổi tới cửa, đều muốn nịnh hót.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách vang lên hoan thanh tiếu ngữ, thật náo nhiệt.

Gần giữa trưa, nhóm Vương thái thái mới dần dần tan đi. Mạnh Lan Đình rốt cuộc nói ra kế hoạch xuất ngoại của chính mình, cùng Chu thái thái từ biệt, cảm tạ bà lâu nay đã chiếu cố quan tâm mình.

Chu thái thái nghe vậy thì kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tán đồng, “Như vậy thực tốt! Cháu vốn dĩ nên đi học! Hiện tại kết hôn, cùng Phùng công tử đi du học thì không còn gì tốt hơn! Lão Chu mà biết thì nhất định cũng vô cùng cao hứng. Ông ấy vẫn luôn cảm thấy cháu nên đi học tiếp, nếu không thì thật đáng tiếc!”

Bà lại hướng Mạnh Lan Đình biểu đạt lời chúc phúc chân thành của mình.

Mạnh Lan Đình nhìn mắt đệ đệ ngồi nơi đó không rên một tiếng, có chút buồn bã, nói lời cảm tạ.

“Hai chị em cháu trò chuyện đi, ta đi nấu cơm, làm xương sườn om quả mơ. Sáng nay hàng thịt đầu phố để lại một miếng ngon cho ta, không béo không gầy, quả mơ cũng là mới hái.”

“Để cháu giúp bá mẫu.”

Chu thái thái vội thoái thác, cuối cùng không được thì vô cùng cao hứng mà cùng Mạnh Lan Đình đi xuống nhà bếp. Làm cơm xong, giáo sư Chu cũng đã trở lại. Chu thái thái thỉnh lão Diêm cùng ăn chung. Lão Diêm chết sống không chịu. Mạnh Lan Đình cũng không dám miễn cưỡng mà để ông tự đi ăn.

Trên bàn cơm, giáo sư Chu nghe xong kế hoạch của Mạnh Lan Đình thì thập phần tán đồng, dặn nàng cố gắng nghiên cứu học vấn, ngày sau về nước có thể giúp sức. Nhưng sau đó ông lại nhíu mày, giống như có tâm sự gì.

Mạnh Lan Đình hỏi thì ông mới thở dài một tiếng, nói buổi sáng mới vừa gặp hiệu trưởng. Xét thấy tình hình phương bắc, tránh không khỏi một hồi chiến hỏa đến gần, cũng vì muốn việc học có thể tiếp tục kéo dài mà mấy trường học trứ danh ở phương bắc đã suy nghĩ liên hợp với nhau rời đến vùng Tây Nam tương đối an toàn.

Thượng Hải là thành phố phồn hoa nhất của Trung Quốc, những kẻ ngoại bang đã sớm thèm nhỏ dãi, ngo ngoe rục rịch.

Hiện giờ tuy còn thái bình, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ phải chịu cảnh chiến tranh. Một khi khai chiến, ai cũng không biết ngày nào mới kết thúc.

Các trường đại học cũng là phòng ngừa chu đáo, suy xét một khi tình huống có biến, đem mọi thứ rời đi. Tin tức này vừa truyền ra đã khiến mọi người hoảng sợ. Rất nhiều giáo viên đại họ có người khẳng khái sôi nổi không sợ gian nguy muốn theo trường rời đi, cũng có người dao động, âm thầm muốn tìm đường khác.

“Trăm ưu duyên quốc sự, vừa khóc há tư tình. Ta chỉ là một người dạy học, bục giảng ở nơi nào, ta tự nhiên là muốn đứng ở nơi đó.”

Chu thái thái ước chừng cũng là lần đầu tiên nghe thấy tin tức này. Bà chậm rãi buông chén đũa, trầm mặc một lát, ngay sau đó lại cầm lấy chiếc đũa, cười nói: “Đây không phải kết thúc! Có gì mà phải mất hứng! Đến lúc đó, chúng ta cùng đi là tốt rồi. Nghe nói Tây Nam bên kia khí hậu tốt, không giống Thượng Hải, vừa đến mùa đông liền âm lãnh âm lãnh, ta đã sớm không muốn ở! Tới bên kia, nói không chừng bệnh phong thấp của ông lại tốt lên.”

Giáo sư Chu nở nụ cười, gật đầu: “Cũng phải. Ăn cơm quan trọng. Lan Đình, cháu cũng ăn đi!”

Mạnh Lan Đình áp xuống cỗ kính nể cùng cảm động, cười gật đầu.

Cơm nước xong nàng từ biệt vợ chồng giáo sư Chu, Mạnh Nhược Du tiễn nàng ra cửa, tới bên cạnh ô tô hắn bỗng lộ vẻ mặt kích động, mở miệng kêu một tiếng “Chị”.

“Em không cần nói gì hết.” Mạnh Lan Đình đánh gãy lời hắn nói, “Lời Chu bá phụ nói em cũng nghe thấy rồi, tiếp tục học tập cũng là để cống hiến cho đất nước. Em chỉ cần hoàn thành việc học, cái khác ngày sau lại nói. Em chuẩn bị tốt, đến lúc đó chị đến đón em.”

Mạnh Nhược Du hơi hơi hé miệng, trố mắt đứng tại chỗ, nhìn tỷ tỷ xoay người lên ô tô, dần dần đi xa.

……

Cách hai ngày, Phùng Khác Chi mang theo Mạnh Lan Đình đi Nam Kinh, cùng Phùng lão gia từ biệt.

Phùng Lệnh Nghi cũng ở đó.

Trong thư phòng, thần sắc Phùng lão gia cực kỳ phức tạp, có vui mừng, lại phảng phất mang theo vài phần áy náy. Trầm mặc hồi lâu ông mới dặn dò hai người đến Mỹ rồi phải chiếu cố lẫn nhau, tương thân tương ái, không cần nhớ mình.

Phùng Khác Chi đáp ứng, còn dặn phụ thân bảo trọng thân thể.

Phùng Lệnh Nghi đi tới, nhìn chăm chú Mạnh Lan Đình, mỉm cười cầm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, không nói gì hết.

Mạnh Lan Đình rũ mắt xuống.

Phùng Lệnh Nghi đi tới trước mặt đệ đệ, thay hắn vuốt phẳng lọn tóc vừa bị gió thôi bay, mỉm cười nói: “Tiểu Cửu, kết hôn rồi thì cậu đã là người lớn, phải gánh vác vai trò trượng phu, và cả trách nhiệm của phụ thân, biết không?”

“Em biết.” Phùng Khác Chi nói.

“Tới Mỹ rồi, có bất luận chuyện gì cũng nhớ liên hệ cho chị.”

“Đại tỷ, chị cũng phải chú ý thân thể.”

Phùng Lệnh Nghi nhìn chăm chú vào đệ đệ, mỉm cười gật đầu, tươi cười còn lẫn nhiều luyến tiếc, còn có vui mừng.

Sau khi ăn cơm, vì còn có việc khác nên Phùng Khác Chi liền ở Nam Kinh thêm hai ngày, còn Mạnh Lan Đình thì phải về Thượng Hải để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.

Phùng Khác Chi đưa nàng đến nhà ga, dàn xếp xong mới dặn dò binh lính hộ tống phải để ý nàng, sau đó hắn đứng ở trên đài ngắm trăng phất tay từ biệt nàng, nhìn theo con tàu ngày càng xa.

Con tàu rời bến rồi, xung quanh đã chẳng còn ai.

Mới vừa rồi dòng người còn chen chúc xô đẩy trên đài ngắm trăng, hiện tại chỗ đó trở nên trống rỗng. Phùng Khác Chi một mình tiếp tục đứng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất.

Hắn xuất thần một lát, từ túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, ngậm ở trong miệng, cúi đầu, dùng bật lửa châm rồi xoay người chậm rãi ra khỏi sân ga.

Mạnh Lan Đình nhìn ra ngoài cửa kính bằng thủy tinh,

thấy thân ảnh Phùng Khác Chi đứng ở trên đài ngắm trăng càng ngày càng nhỏ, đến khi chỉ còn là một điểm đen rồi biến mất. Lúc nàng tới nhà ga Áp Bắc thì trời đã tối rồi. Phùng Lệnh Mỹ tự mình tới đón nàng, kéo cánh tay Mạnh Lan Đình một bên hướng tới chỗ xe đỗ, một bên nói: “Buổi chiều nhận được điện thoại của Tiểu Cửu, nói có việc không thể cùng em về, để chị đưa em trực tiếp về công quán, cùng nhau ở hai đêm, chờ hắn về lại đến đón em. Nói thật Lan Đình, chị nhìn Tiểu Cửu lớn lên, lần đầu tiên thấy hắn đối với người khác cẩn thận như vậy.” Phùng Lệnh Mỹ cười nói.

Mạnh Lan Đình nói: “Phiền toái Bát tỷ rồi, kỳ thật Bát tỷ không cần tự mình tới đón em.”

“Không có việc gì. Gần đây chị cũng rảnh, huống chi Tiểu Cửu đã nhờ chị.”

Mạnh Lan Đình đi theo Phùng Lệnh Mỹ ra nhà ga, đi đến chỗ đỗ xe thì thấy một quan quân dáng người anh đĩnh đang dựa vào bên xe, giống như đang chờ đón người, quay đầu nhìn về bên này một cái thì lập tức bước nhanh qua.

Hà Phương Tắc.

Phùng Lệnh Mỹ dừng chân một chút.

“Bát tỷ phu!” Mạnh Lan Đình lộ tươi cười, kêu hắn một tiếng.

“Lan Đình! Em tới rồi?” Trên mặt Hà Phương Tắc cũng mang theo ý cười. “Ngày đó nương anh đến đây, nhờ em bồi bà nói chuyện cả ngày, rất cảm ơn em.”

“Không có gì. Bát tỷ phu không cần khách khí.” Mạnh Lan Đình nói.

Hà Phương Tắc lại nhìn về phía Phùng Lệnh Mỹ, thấp giọng nói: “Anh đang ở gần đây, tiện đường có thể đón hai người về nên đã để lão Diêm về trước.” Nói xong hắn liền đem hành lý bỏ vào xe, lại mở cửa xe chờ hai người đi lên.

Mạnh Lan Đình nhìn Phùng Lệnh Mỹ, thấy nàng không nói một lời mà ngồi xuống thì cũng vội vàng đuổi theo, hướng Hà Phương Tắc nói lời tạ.

Hà Phương Tắc hơi hơi gật đầu, thay các nàng đóng cửa xe, đi lên, lái xe về Phùng công quán.

Hắn lái xe rất vững vàng. Trên đường, Mạnh Lan Đình thấy hai người một câu cũng không nói, mình lại không biết nói gì, vì thế nhắm mắt, một đường chợp mắt tới tận công quán mới xuống xe đi vào.

Nàng ngủ ở căn phòng Phùng Khác Chi ở trước khi kết hôn, cùng với phòng của Phùng Lệnh Mỹ ở trên lầu hai, đối diện nhau. Hà mẫu tới mấy ngày, cũng đang ở trên lầu hai. Lúc ăn cơm chiều, Mạnh Lan Đình mới biết được sáng mai bà phải về.

Phùng Lệnh Mỹ giữ bà lại, “Nương, ngài đi một chuyến xa thế này thật không dễ dàng, ngài ở thêm mấy ngày nữa đi.”

“Đã ở lâu thế này rồi, hai đứa đều bận, mà nương cũng chỉ tính đến xem chút là về. Thấy hai đứa đều tốt thì nương cũng yên tâm rồi. Trong nhà còn nuôi chút heo gà, không tiện nhờ hàng xóm quá lâu.” Hà mẫu cười nói.

Phùng Lệnh Mỹ đành phải đáp ứng: “Vậy con liền không tiễn nương nữa, sáng mai con sẽ dẫn nương tới nhà ga, rồi sẽ có người đưa nương về đến tận nhà.”

Hà mẫu nói lời cảm tạ.

Mạnh Lan Đình rất có hảo cảm với Hà mẫu, thấy bà sáng mai phải đi, mà buổi tối mình cũng không có chuyện gì nên ăn cơm trưa xong nàng liền bồi Hà mẫu trong chốc lát.

Hà mẫu là người không chịu ngồi yên, ở chỗ này mười ngày, bà liền làm vài đôi giày, phân cho người hầu trong nhà, mọi người đều rất cao hứng. Mạnh Lan Đình đi vào thì thấy bà đang làm một đôi giày đầu hổ cho oa nhi. Một cái đã làm xong, màu hồng hồng, độn bông, mềm mụp, tiểu lão hổ trên đầu thì uy phong lẫm lẫm, rất là dễ nhìn.

Thấy Mạnh Lan Đình tới, Hà mẫu thật cao hứng, để nàng ngồi xuống, nói mình mấy ngày nay không có việc gì làm nên làm một đôi giày, đang muốn đi đưa cho nàng và Cửu công tử.

“Má Phùng nói thiếu nãi nãi chẳng những có học vấn mà còn là giảng viên đại họ. Quà cưới của hai người a không có gì để tặng, liền làm hai đôi giày, coi như là tâm ý, mong thiếu nãi nãi không cần ghét bỏ.”

Mạnh Lan Đình kinh ngạc lại cảm động, liên thanh nói lời cảm tạ: “Hà gia nãi nãi, ngài vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Hà mẫu cười tủm tỉm mà nói. “Còn thừa nửa cái này, tối nay là xong.”

Mạnh Lan Đình giúp Hà mẫu thêu hoa trên giày, tới hơn 9 giờ tối thì giày đã làm xong, vô cùng đáng yêu, nàng thích vô cùng, cứ cảm ơn mãi, sau đó cầm trở lại phòng mình, tắm rửa rồi ngủ.

Đêm khuya, Hà mẫu đã ngủ, Hà Phương Tắc cùng Phùng Lệnh Mỹ hẳn cũng đã ngủ, cả tòa phòng ở đã tắt đèn, an tĩnh giống như một con thuyền đang trôi trong đêm.

Kết hôn hơn nửa tháng.

Mấy đêm đầu nàng không quen bên người đột nhiên nhiều thêm một người, người nọ lại còn mặt dày, ở trên giường dây dưa nàng các kiểu. Nhưng mấy ngày nay nàng lại giống như đã bắt đầu quen thuộc.

Đây là đêm đầu tiên sau khi kết hôn nàng ngủ một mình.

Nàng nhịn không được nghĩ hắn giờ này đang làm gì, có ngủ chưa hay cũng giống mình đang nhớ hắn. Trên giường trống rỗng, Mạnh Lan Đình ngủ không được, đành ngồi dậy bật đèn, đem đôi giày đầu hổ kia cầm để trên gối, nghiêng đầu, nằm bò nhìn một hồi lâu, ngón tay chọc chọc con hổ nhỏ hung ba ba đang nhe răng về phía mình, càng nhìn càng cảm thấy có chút giống Phùng Khác Chi, lại nhịn không được cười.

Chỉ là nụ cười này còn chưa nở hết thì đã biến mất. Nàng thu giày đầu hổ, tắt đèn, lại lần nữa nằm trở về.

Ước chừng rạng sáng 3, 4 giờ trong lúc mông lung nàng nghe được tiếng vang, giống như có cái gì đó rơi trên mặt đất. Bởi vì là rạng sáng, chung quanh đặc biệt an tĩnh, cho nên tiếng vang này lọt vào tai nàng hết sức rõ ràng, hơn nữa nàng vốn là nửa ngủ nửa tỉnh nên lúc này liền bừng tỉnh.

Cảm giác tựa hồ tiếng động này truyền đến từ phòng Phùng Lệnh Mỹ ở đối diện.

Mạnh Lan Đình nghiêng tai nghe xong một lát, lại không nghe thấy gì nữa. Đây đúng là đoạn thời gian tối nhất của một đêm vì thế nàng xoay người, nhắm mắt tiếp tục ngủ.