Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy Ba ngày sau, quả nhiên hai biện pháp của Lục Hoán có hiệu quả! Bộ Binh Ba vốn thiếu người, có thể tinh giản công việc hợp tác với bộ Binh Hai, đương nhiên họ cầu còn không được, huống chi bộ Binh Ba còn có ý đồ bỏ đá xuống giếng, nghĩ đến chuyện bộ Binh Hai đang trong hoàn cảnh khó khăn, phải sứt đầu mẻ trán, loạn lại càng thêm loạn. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, bộ Binh Hai thuê người chăn ngựa về quản lý khu chuồng trại. Quan binh và người dân hợp tác với nhau, đối với những người chăn ngựa mà nói, đây chính là kiếm được bát sắt [*]. [*] Bát sắt (từ lóng): Chỉ người kiếm được công ăn việc làm ổn định. Những người chăn ngựa này đều có kinh nghiệm, tuy lương bổng bộ Binh Hai không nhiều, nhưng họ cho rằng mình đang ăn cơm của quốc gia, vậy nên không hề phàn nàn chuyện bổng lộc, trái lại còn vô cùng cao hứng! Cứ như vậy, bộ Binh Hai không chỉ dễ dàng giải quyết vấn đề này, còn giảm được rất nhiều chi phí phát sinh. Mà vấn đề vũ khí cũng thuận lợi hoàn thành. Sau khi bộ Binh Hai ra thông cáo, rất nhiều thương hội kinh thành rục rịch chuẩn bị. Lục Hoán sai đám quản sự truyền tin tức ra ngoài, khiến các thương hội tưởng rằng vận chuyển vũ khí là một công việc béo bở, để họ ngấm ngầm tranh đấu. Các thương hội tìm mọi cách câu kéo, chờ đến khi chọn được người thích hợp rồi, bộ Binh Hai đưa ra bản hợp đồng hấp dẫn. Cứ như vậy, mọi chuyện dễ dàng được giải quyết, còn giảm bớt được rất nhiều nhân lực vật lực tài lực. Hai chuyện này từng khiến bộ Binh Hai rối tinh rối mù, năm nào chiêu binh, cũng bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán. Vừa phải trấn an dân chúng bị quấy nhiễu bởi tiếng ồn, lại phải lo lắng vấn đề mất cắp, tóm lại bị xoay như xoay dế. Nhưng từ khi tân Bộ Binh Ngoại Lang nhậm chức, dễ dàng giải quyết hai vấn đề của bộ Binh Hai, vừa nhanh vừa chuẩn, cực kỳ có hiệu quả. Từ đó trở đi, thái độ của đám quản sự với Lục Hoán bắt đầu thay đổi. . . . Còn tưởng thiếu niên này dựa vào quan hệ của Vân Thái Úy và Ninh Vương phủ để đi cửa sau, nhưng hiện tại xem ra, hắn là người đa mưu túc trí, thông minh hơn người. Mặc dù họ không thích Lục Hoán, nhưng không thể không nói, trong tất cả các công tử danh gia vọng tộc, hắn chắc chắn là người thông minh nhất, là nhân tài hiếm có ngàn năm có một. Mắt thấy mọi chuyện xử lý đâu vào đấy, Bộ Binh Trung Lang thở phào nhẹ nhõm, đối với tân Bộ Binh Ngoại Lang lại thêm vài phần ưu ái. Chỉ cần hắn còn ở đây, còn phải sầu lo thành tích của bộ Binh Hai sao? Còn phải ưu phiền vì không thể thăng quan tiến chức sao? Lúc trước ông ta còn định đuổi hắn đi, để nhi tử của mình nhậm chức, nhưng giờ nghĩ lại, chỉ sợ như vậy sẽ tổn thất rất lớn. Bộ Binh Trung Lang ân cần quan tâm chăm sóc, còn lệnh cho đám quản sự đặt bồn hoa lên án thư của Lục Hoán, chuẩn bị đầy đủ chậu than, quét tước vườn tược xung quanh. Đám quản sự nhìn thái độ của Bộ Binh Trung Lang, cũng dần dần thay đổi thái độ... . . . Chờ đến ngày hôm sau Túc Khê online, trong game đã qua được ba ngày, cô mở to hai mắt, sao cảm giác... thái độ của bộ Binh Hai với nhóc con đã quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ... Nhóc con đang ngồi sau bình phong, vừa đọc sách vừa ghi chú giải. Đúng lúc này hết mực nước, nhóc con đứng dậy, định vào khố phòng (nhà kho) lấy thêm. Đột nhiên một tên quản sự vọt vào, nhiệt tình nói: "Viên Ngoại Lang, ngài cứ ngồi xuống, để tiểu nhân mài mực giúp ngài!" Nhóc con còn chưa kịp phản ứng, người kia đã xắn ống tay áo, đứng lì ở đó không chịu rời đi, ân cần mài mực cho nhóc con. Bọt thoại trắng trên đỉnh đầu nhóc con:..... Túc Khê:.... Quản sự Bính tỏ thái độ nịnh bợ vô cùng rõ ràng. Bên ngoài có vài hạt mưa, tí ta tí tách bên thềm, nhóc con định bung ô giấy dầu, quay trở về quan xá, bỗng nhiên có một quản sự chạy tới, bung ô hộ Lục Hoán, thản thiên nói: "Viên Ngoại Lang, chúng ta cùng về đi." Lúc trước đám quản sự tụm năm tụm ba nói xấu Lục Hoán, chỉ có mỗi người này bảo vệ nhóc con. Quản sự Đinh tỏ thái độ sùng bái vô cùng rõ ràng. Sau khi giải quyết mớ rắc rối của bộ Binh Hai, phần lớn mọi người đều thay đổi cách nhìn về nhóc con. Nhưng vẫn có một số người không phục, cho rằng nhóc con học trộm từ Thái Học Viện, múa rìu qua mắt thợ, không phải người tài giỏi gì cho cam, lần này có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng chưa chắc lần sau đã giải quyết được. Mấy người không phục này lấy quản sự Ất và quản sự Giáp làm trung tâm, trưng mặt lạnh với nhóc con, nhiều lần tổ chức nghị sự, bọn họ cố ý cáo ốm không đến, muốn gây thêm phiền phức cho nhóc con. Quản sự Giáp là người nóng nảy dễ xúc động, đương nhiên không thể tươi cười với nhóc con. Mà quản sự Ất mặt ngoài thì cung kính với nhóc con, nhưng không ít lần ngấm ngầm công kích, âm thầm khinh miệt. Túc Khê nhìn hai tên này, chỉ hận không thể búng ngón tay, đánh bọn chúng cho ra bã. Hai người này liên tục quấy nhiễu bộ Binh Hai, mặc dù nhóc con đã giải quyết mớ bòng bong, được hầu hết mọi người trong bộ Binh Hai kính nể, nhưng nếu hai người kia vẫn cứ tiếp tục cứng đầu, chỉ sợ nhóc con sẽ không thể nào đứng vững ở đây. Nhóc con bảo cô đừng lo, cứ để hắn giải quyết. Hắn sai thị vệ Ninh Vương phủ theo dõi quản sự Ất và quản sự Giáp, mỗi chiều sau khi rời nha môn hai người họ thường đi đâu, biết được quản sự Giáp thường hay đi đánh bài, còn quản sự Ất tham gia một hội thi ca. Một ngày nọ, canh lúc quản sự Ất đang đi trên đường, hắn để thị vệ của mình cầm một bọc vàng đứng trước phủ của quản sự Giáp. Dáng vẻ lén la lén lút kia, vừa hay bị quản sự Ất nhìn thấy. Sắc mặt hắn ta có hơi thay đổi. Ngày hôm sau, quản sự Giáp vừa vào nha môn, vừa hay bắt gặp Lục Hoán và quản sự Ất đang thân mật trò chuyện với nhau, hắn còn tặng cho quản sự Ất một tập thơ. Quản sự Giáp nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch. Cứ như vậy... Chưa tới ba ngày, quan hệ giữa mọi người trong bộ Binh Hai đã bắt đầu thay đổi! Quản sự Ất và quản sự Giáp thấp thỏm khẩn trương, lúc trước còn xa lánh nhóc con, giờ thì ra sức theo sau nịnh nọt! Có quản sự Ất và quản sự Giáp cầm đầu, sao đám quản sự khác dám làm loạn nữa?! Ban đầu Túc Khê còn không hiểu tại sao phải giả bộ biếu tặng vàng bạc cho quản sự Giáp, còn thân mật trò chuyện với quản sự Ất, rồi không hiểu sao hai người này lại bắt đầu muốn kết giao với nhóc con. Tan làm, nhóc con rời khỏi nha môn, vừa đi vừa giải thích: "Ngày hôm đó ta bảo thị vệ đứng trước phủ của quản sự Giáp, nhưng thực chất không hề tặng gì cho hắn ta. Mà ngày hôm sau, ta chỉ đơn giản nói chuyện thời tiết với quản sự Ất, không hề có ý lôi kéo đồng minh." Túc Khê kéo ống tay áo của hắn, ý bảo cô vẫn đang nghe. Nhóc con dịu dàng nhìn sang phía bên trái, lại nói: "Nhưng mà, quản sự Ất và quản sự Giáp luôn đối đầu với nhau, ai cũng sợ đối phương đi trước một bước, vậy nên không còn lòng dạ làm phản, vắt óc nghĩ cách nịnh bợ ta." "Ta chỉ lợi dụng tâm lý của hai người họ, cho người nọ chút ngon ngọt, lại để người kia vô tình nhìn thấy, lúc đó sẽ hoảng hốt nghĩ cách đối phó." "Quản sự Ất nghi ngờ ta mua chuộc quản sự Giáp, sợ nếu ta và quản sự Giáp đứng chung một thuyền, hắn ta sẽ bị dồn vào thế bí. Mà quản sự Giáp cũng sợ ta kết giao với quản sự Ất, lúc đó ta đá hắn ta ra khỏi bộ Binh Hai, hắn ta liền xong đời." "Hai người này tranh giành nhiều năm, hận thù chồng chất hận thù, khó mà có thể hòa giải. Bọn họ không thể hợp tác với nhau, bởi vậy chỉ còn một cách, đó là nịnh bợ ta. Cứ như vậy, ta muốn làm gì ở bộ Binh Hai cũng được, sẽ không bị ai cản trở nữa." Túc Khê hiểu được mọi chuyện, cảm thán không thôi, sao con trai của cô lại thông minh vậy chứ? Cô hiểu cách làm của nhóc con, đây chẳng phải là kế dồn vào đường cùng mà lúc trước thầy giáo từng giảng đó sao? Từ trước đến nay, Đế Vương luôn phải cân bằng quyền lực trong cung, để cho đám thần tử tranh đấu, còn Đế Vương ngồi giữa hưởng lợi. Hiện tại nhóc con mới mười lăm tuổi, nhưng hắn đã dụng kế rất thành thạo, tuy hắn chưa bộc lộ dã tâm, nhưng người mẹ già Túc Khê nhìn khí chất Đế Vương trên người hắn mà vui mừng không thôi. Lục Hoán bung ô giấy dầu, người đi đường đều tưởng hắn bị điên rồi, đã bung dù lại để nước mưa thấm ướt một bên bả vai. Nhưng chỉ có mình hắn biết, nàng đang ở bên cạnh hắn. Đôi khi hắn không muốn để nàng thấy tình cảnh hỗn loạn của bộ Binh, mấy ngày trước còn trào phúng khinh miệt, giờ lại cúi đầu nịnh hót, lòng người dơ bẩn xấu xí như vậy, hắn sợ làm bẩn mắt của nàng. Nhưng hai người đã đi với nhau một chặng đường dài, vượt qua biết bao khó khăn gian khổ, buồn cũng có mà vui cũng có. Hắn hy vọng, con đường này sẽ mãi mãi không có hồi kết. Không biết tạnh mưa từ bao giờ, Lục Hoán cảm giác ống tay áo của mình bị nắm chặt, đôi mắt dịu dàng nhìn khoảng không trước mặt, trong lòng thầm nghĩ... Nhất định phải tìm cách để nàng được quay trở về làm người, có hai chân hai tay, có thể nói có thể cười, dùng đôi mắt của mình nhìn vạn vật trên thế gian. Nhất định. . . . Mới chỉ có một thời gian ngắn, bộ Binh Hai lộn xộn hỗn loạn đã bị nhóc con dễ dàng thu phục. Ở bên phía Túc Khê, nhiệm vụ phụ [Thu phục Bộ Binh Hai] hoàn thành xuất sắc, cô được cộng thêm 2 điểm. Hiện tại Túc Khê chưa muốn giải khóa bản đồ vội, tạm thời giữ lại cơ hội này trước. Mà nhóc con vừa phải làm việc ở bộ Binh Hai, vừa phải tới Thái Học Viện học tập. Thượng quan học sĩ đang ở trong lao ngục, nhóc con có thể nhàn nhã đọc sách, không bị ai quấy rầy. Nhân cơ hội này, nhóc con ở lại Tàng Thư Các đọc rất nhiều sách, tới khi trời tối mịt vẫn không chịu về. Có mấy lần Túc Khê định logout, giục hắn mau nghỉ ngơi, hắn đồng ý với cô, nhưng chờ Túc Khê rời đi, hắn lại xoay người trở về. Kết quả ngày hôm sau Túc Khê online, thấy nhóc con đang ngủ ở Tàng Thư Các. Nhìn tấm chiếu đơn sơ trải dưới đất, thường phục cũng không thay, vừa ngủ vừa cầm sách, cô tức giận tới mức muốn đánh người, Phải làm thế nào với đứa con trai cuồng học này bây giờ?! Học tới nỗi mặt mũi hóp hết cả rồi! Túc Khê không đành lòng quấy nhiễu nhóc con, dù sao nhóc con đã đứng đầu bộ Binh Hai, đi muộn chút cũng không sao, vì thế cô vào siêu thị mua tấm chăn lông cừu, nhẹ nhàng dém cho hắn. Rồi lại cẩn thận rút quyển sách "Đạo trị quốc" trong tay hắn ra. Bỗng nhiên, bìa ngoài quyển "Đạo trị quốc" bị bung ra, suýt nữa rơi xuống đất, Túc Khê sợ nhóc con tỉnh giấc, vội vàng đỡ lấy. Cô có hơi buồn cười, nhóc con giống hệt cô, lúc nào cũng giấu tiểu thuyết sau sách ngữ văn, toán học, hóa học... Chậc, quá moe. Nhưng khi nhìn thấy bìa thực sự của quyển sách kia, Túc Khê trầm mặc. Đó là một quyển sách bị lật giở nhiều tới mức sờn gáy, "Hồi hồn". Túc Khê đặt điện thoại lên bàn, xoa xoa mày, nhìn về phía cửa sổ. Ánh trăng lấp ló, từng dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, bởi vì vẫn chưa dọn nhà xong, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đồ đạc, xe cộ dưới nhà đang di chuyển. Cô quay đầu nhìn phòng mình, điều hòa, thảm điện [1], laptop, tiếng điện trong phòng kêu ro ro. [1] Thảm điện: Loại thảm tích hợp với dây điện, dùng để sưởi ấm. Tất cả đều đang nhắc nhở cô, mặc dù nhóc con không phải nhân vật giả tưởng, nhưng hai người lại đang ở hai thế giới khác nhau. Nếu đã không ở cùng một chiều không gian, sao có thể đến bên nhau? Nhóc con luôn khao khát được nhìn thấy cô, nhưng không nói cho cô biết, vì thế lén đọc sách tìm cách. Nhưng kế hoạch này chỉ có thể ngâm nước nóng, cô không có khả năng đi vào trong game. Nhóc con sẽ mãi mãi không thể ký sinh linh hồn cô vào một thân xác khác được. Tất cả mộng tưởng của nhóc con chẳng khác nào hoa trong gương, trăng dưới nước, khát vọng bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu. Lần đầu tiên Túc Khê chơi game, nhìn đứa nhỏ lủi thủi trong căn phòng chật chội, cô không có cảm xúc gì nhiều, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, khi đó cô đâu có ngờ rằng, sớm chiều ở bên nhau, cô không nỡ rời xa hắn, chỉ là với kế hoạch của hắn, cô không thể đồng ý được. Từ nhỏ tới lớn, nhóc con đã chịu khổ đủ rồi, cô không muốn sự tồn tại của mình khiến hắn khổ thêm nữa. . . . Bởi vậy ở Thái Học Viện, nhìn thấy Vân Tu Bàng đang chờ nhóc con, cô càng quyết tâm phải tìm thật nhiều bằng hữu cho nhóc con. Chỉ khi có người ở bên san sẻ với hắn, cô mới yên lòng. Nhưng nghĩ tới tương lai, trái tim Túc Khê lại đau nhói. Nếu một mai, cô tận mắt chứng kiến nhóc con thành gia lập nghiệp, có người để yêu, có người để thương, cô không còn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn nữa... Hắn sẽ dành thời gian cho người khác, không hề mong ngóng khi cô xuất hiện, rồi lại buồn tủi khi cô offline... Liệu cô có vui vẻ được không? Thôi, niềm vui của mình không quan trọng, cuộc đời của nhóc con vẫn quan trọng hơn. Vân Tu Bàng luôn bám theo nhóc con, nhóc con cảm thấy phiền, lần nào tan học xong cũng nhanh chóng cất sách vở, vội vàng chạy ra cửa hông Thái Học Viện. Được vài ngày như vậy, Vân Tu Bàng nhận ra có điểm khác thường, hôm nay lập tức đuổi theo Lục Hoán tới cửa hông, thở hồng hộc nói: "Lục Hoán, đệ chờ huynh với, chạy nhanh như vậy làm gì?! Phụ thân của huynh nói, huynh phải đi theo học tập đệ!" Trên đầu nhóc con tỏa ra bọt thoại trắng:....... Lục Hoán đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên có một cơn gió xộc tới, nắm chặt ống tay áo của hắn, không để cho hắn đi. Lục Hoán: "......." Hắn dừng lại theo ý Túc Khê, nhưng khuôn mặt không vui vẻ gì cho cam. Lục Hoán lườm Vân Tu Bàng đang đứng ở đằng kia, dùng mũi giày di di hòn đá dưới chân, buồn bã nói: "Nàng lại muốn đi chơi với tên mập kia sao?" Túc Khê sợ hắn hiểu nhầm cô có ý với nhóc mập, vội vàng kéo ống tay áo bên phải của hắn, sau đó lại nắm tay trái của hắn, đẩy hắn về phía nhóc mập, sốt ruột thổi một đống gió trên mặt đất. Nhóc con là người thông minh, lập tức hiểu ra, nói: "Nàng hy vọng ta và hắn đi chơi với nhau?" Túc Khê bật ngón cái với nhóc con, quả nhiên chỉ có con trai cưng hiểu mami nhất thôi! Nhưng nhóc con vẫn không vui vẻ lắm, hắn cụp mắt, một lúc sau rầu rĩ nói: "Biết rồi." Vân Tu Bàng vất vả lắm mới đuổi kịp, lau mồ hôi trên trán, thở dốc nói: "Đệ... đệ... Sao đệ đi nhanh vậy? Hôm nay huynh cũng phải tới nha môn, có thể đi cùng đệ không?" Lục Hoán nhìn hắn, hiếm khi không quay đầu đi thẳng, nói: "Tùy huynh." Vân Tu Bàng vô cùng vui vẻ, cùng Lục Hoán sóng vai đi qua phố. Bởi vì hắn ta là người nhút nhát, ở Thái Học Viện không có bằng hữu, còn hay bị bắt nạt, hiện tại có Lục Hoán ở bên cạnh, rốt cuộc hắn ta cũng có một người bằng hữu, trong lòng vô cùng kích động, vì thế không ngừng hỏi Lục Hoán những gì học sĩ dạy hôm nay. Lục Hoán kiên nhẫn giải đáp, không hề có chút khó chịu. Vân Tu Bàng vừa mừng vừa cảm động. Mà người mẹ già Túc Khê nhìn thấy cảnh này, cũng cảm động không thôi. Chờ Vân Tu Bàng đi rồi, Lục Hoán quay trở về quan xá. Hắn ngồi xuống thưởng trà, nhấp hai ngụm nhỏ, có vẻ vừa rồi phải nói nhiều, giờ miệng đắng lưỡi khô. Túc Khê có hơi áy náy, phải giảng bài cho một đứa ngốc, cũng khó cho hắn rồi. Sau đó, nhóc con không hề nói chuyện. Hắn trầm mặc ngồi đó, trên đầu không ngừng tỏa ra bọt thoại trắng "......", giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng mãi không chịu mở miệng. Trong game, mặt trời khuất bóng về Tây, ánh nắng len lỏi vào cửa viện quan xá, chiếu vào đôi mắt hắn, khiến con ngươi của hắn sáng lên. Túc Khê xoa đầu hắn, ý hỏi "Sao vậy"? Nhóc con mím môi, khuôn mặt chibi nghiêm nghị, một lúc sau mới ngập ngừng nói: "Có phải... nàng cảm thấy tình cảnh của ta và Vân Tu Bàng giống nhau, nàng thương hại hắn ta, coi hắn ta như ta, bởi vậy mới bảo ta, bảo ta..." Hắn không dám nói tiếp, giống như mắc nghẹn, làn mi run rẩy, bật dậy đi vào trong viện. Ánh mặt trời chiếu xuống người hắn, cả người nhóc con gầy yếu, bóng dáng cũng gầy yếu. Túc Khê ngẩn ngơ, không ngờ nhóc con lại nghĩ vậy... Hóa ra hắn tưởng cô bảo hắn chăm sóc Vân Tu Bàng, là vì cô coi hắn ta là Lục Hoán thứ hai, thương cảm cho số phận của nhóc mập sao? Hiểu lầm, hiểu lầm to! Túc Khê nhanh chóng đi vào trong phòng, muốn giải thích cho hắn nghe, nhưng trò chơi này có quy tắc, nhóc con có thể nói chuyện với cô, nhưng cô phải đạt 100 điểm mới có thể nói chuyện với hắn! Chỉ vì cái điều khoản này, Túc Khê cảm giác mình khoa chân múa tay y như người câm điếc! Đứa nhỏ vẫn đang tủi thân ở trong phòng, cô gãi đầu, nhìn đống củi lửa ở trong góc, lập tức kéo nhóc con tới đó. Trên đầu nhóc con tỏa ra bọt thoại trắng: ? Túc Khê rút ra một khúc củi, đưa tới trước mặt nhóc con, ý bảo – Nhìn đi, có rất nhiều củi, nhưng mami chỉ cần một cây. Nhóc con không hiểu ý cô, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại buồn rầu chán nản. Túc Khê nóng nảy, vứt khúc củi kia đi, lại rút ra hai khúc củi khác, một khúc to một khúc nhỏ, để ở trước mặt nhóc con. Sau đó cô ném "bốp" khúc củi to đi, ý bảo – Hiểu chưa, mami không cần nhóc mập, mami chỉ cần con. Lục Hoán hơi nhếch môi, nhưng ngay lập tức lại cau mày, khoanh tay đứng đó, buồn bã đáp: "Ta không hiểu ý nàng." Túc Khê sắp điên đến nơi rồi: "A A A A A A A A A!" Cô gãi đầu, đặt một khúc củi sang phía bên trái nhóc con, lại đặt hai cây củi sang phía bên phải nhóc con, sau đó ném "bốp" hai khúc củi bên phải ra ngoài. Lần này nhóc con nhíu mày, có vẻ đã hiểu, nghiền ngẫm một lúc mới hỏi: "Ý nàng là.... chỉ có mình ta?" Túc Khê điên cuồng kéo tay trái của hắn. Nhóc con vẫn đứng yên ở đó, nhưng khóe môi nhếch lên, hai tai hắn ửng đỏ, con ngươi dưới ánh nắng chiều tựa như viên ngọc, hắn thản nhiên nói: "Ồ, thật sao?" Hắn bình tĩnh như vậy, nhưng trên đầu lại tỏa ra bọt trắng: "Biết ngay mà." Túc Khê:............. Con trai, con diễn hơi lố rồi.