Wavri ở ký túc xá hai ngày vẫn hồn nhiên không biết quan hệ giữa hai người, hoàn toàn trở thành một cái bóng đèn di dộng biết đi. Hai ngày sau, cậu nhóc xách theo cái ổ gà mà Lâm Lạc Bạch đã đan xong đi về nhà.

Dụ Văn Xuyên rất ngứa mắt Wavri. Wavri lúc nào cũng lấy cái lý do bệnh nặng để dính chặt lấy Lâm Lạc Bạch, đáng chết hơn chính là cậu nhóc đó dám mang khăn quàng cổ tình yêu mà Lâm Lạc Bạch đan cho anh đi.

Lâm Lạc Bạch còn nói anh lòng dạ hẹp hòi, cứ phải một hai so đo với em út cùng nhóm.

Sau khi tên phiền phúc kia đi rồi cuộc sống của hai người mới trở lại đúng quỹ đạo, khôi phục lại trạng thái keo sơn gắn bó.

Một ngày nọ khi hai người đang ngồi trên xe đến địa điểm quay, Lâm Lạc Bạch thần bí hỏi Dụ Văn Xuyên: “Lúc quay xong chương trình em có thể chạm vào anh trước mặt trạm tỷ không?”

Dụ Văn Xuyên vẫn đang còn giận dỗi nhất thời ngơ ngẩn, sắc mặt từ từ đỏ lên: “Em muốn làm gì?”

Lâm Lạc Bạch thấy hắn ngượng ngùng, cười nói: “Em sờ có chút xíu thôi mà.”

Dụ Văn Xuyên: “……Em sờ nhiều xíu cũng được.”

Lâm Lạc Bạch trừng mắt: “Anh nghĩ lung tung cái gì đấy! Em đang tính toán lúc quay xong có thể lơ đãng sờ sờ cơ ngực của anh. Em nghe nói trên mạng có mấy người thích cắn CP kiểu này lắm. Chúng ta biểu hiện không giống như bình thường sờ tới sờ lui, được dịp đùa giỡn thì sờ nhau hai cái.”

Dụ Văn Xuyên nhíu mày: “Áp dụng được à?”

Lâm Lạc Bạch: “Dùng được. Em nghe nói thì chỉ có chuẩn.”

Chương trình ghi hình xong cũng đã gần hai giờ đêm. Thế nhưng vẫn có rất nhiều fan đứng ở ngoài trường quay để chờ thần tượng của mình. Fan với trạm tỷ không giống nhau. Fan chỉ có thể chờ ngoài, trạm tỷ lại có đặc quyền riêng, có thể trực tiếp đợi ở trong trường quay.

Kết thúc ghi hình, Lâm Lạc Bạch đi cùng Dụ Văn Xuyên, theo đúng kế hoạch, vô tình hữu ý soạng ngực Dụ Văn Xuyên.

Dụ Văn Xuyên cũng rất phối hợp, sau khi bị sờ xong chỉ nhìn Lâm Lạc Bạch chứ không nói gì cả.

“Đêm nguyệt hắc phong cao, thần tượng Lâm Lạc Bạch ăn đầu hũ đồng đội Dụ Văn Xuyên, thật ngọt!” Đến cả cái tiêu đề giật tít Lâm Lạc Bạch cũng thay fan nghĩ rồi.

*nguyệt hắc phong cao: trăng mờ gió lớn, từ này mình không nghĩ được sang tiếng việt cho hay nên để hán việt, có nghĩa là thích hợp làm những chuyện mờ ám; cũng có thể hiểu là tình cảnh nguy hiểm

Đúng như Lâm Lạc Bạch dự đoán, quả nhiên có một vài trạm tỷ hướng máy ảnh về phía hai người chụp liên tục.

Lâm Lạc Bạch còn đang lo lắng không biết hành động vừa rồi của mình có nhanh quá khiến cho mấy trạm tỷ không chụp được hay không. Giờ nhìn phản ứng của mấy nàng, xem ra cậu không cần lo lắng nhiều.

Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng việc xào CP cũng có thành quả rồi. Đêm đó Lâm Lạc Bạch thành thật ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau.

Lâm Lạc Bạch mở di động ra, hy vọng nhìn thấy được sự tăng vọt fan của CP Dụ Văn Xuyên x Lâm Lạc Bạch, cậu lượn qua lượn lại một vòng topic.

Có trạm tỷ đang ảnh cậu và Dụ Văn Xuyên đứng một mình, có trạm tỷ đăng ảnh cậu ra khỏi trường quay cùng với đồng đội khác, chỉ duy nhất không có một trạm tỷ nào đăng ảnh cậu ăn đậu hũ của Dụ Văn Xuyên.

Này cũng thật kì quái đi.

Rõ ràng nhiều ống kính chĩa vào như thế, tại sao không có một ai đăng lên?

Chẳng lẽ tối hôm qua là cậu đang nằm mơ sao?

Lâm Lạc Bạch không tin, cẩn thận ngồi dò từng bức ảnh mà các trạm tỷ đăng lên, cuối cùng cũng tìm ra được một bức ảnh do trạm tỷ của Dụ Văn Xuyên chụp, hai ngón tay cậu còn đang thò ra ở chỗ góc ảnh. Rõ ràng lúc này cậu vừa mới sờ Dụ Văn Xuyên xong, sao ảnh lên chỉ còn 2 ngón tay vậy??

Không phải cậu đang mơ. Có trạm tỷ chụp được!

Hơn nữa cậu chắc chắn rằng trạm tỷ không chỉ chụp được có hai ngón tay của cậu, khẳng định là có chụp cả lúc cậu sờ cơ ngực của Dụ Văn Xuyên nữa.

Nhưng tại sao cô ấy lại giấu ảnh đi, không tung ra cơ chứ?

Tại sao lại như vậy?

Lâm Lạc Bạch không rõ.

_

“Hế lô, các bác có chụp được lúc mà Lâm Lạc Bạch sờ cơ ngực của Dụ Văn Xuyên không?”

“Có chụp, lúc đấy tui còn tưởng mắt tui có vấn đề:).”

“LLB là cố ý sờ hay sao?”

“Không rõ nữa. Tui cảm thấy lúc đấy chắc vừa quay xong chương trình, ai cũng mệt mỏi cả, đầu óc choáng váng nên sờ nhầm người chăng?”

“Vậy các bác không định đăng ảnh à?”

“Đương nhiên là không. Ai chả biết hai người họ có nhiều fan only như thế nào cơ chứ. Tui sợ sau khi tui đăng ảnh chắc sẽ bị tế sống lên hotsearch mất. Tui chỉ muốn bình yên kiếm tiền thui T-T.”

“Bác có thể mở một trạm đi CP mà (¬‿¬)”

“Tui đang ngẫm…… Ế? Bác đừng có khích tui °٢°! Bác thích như thế thì mở đi.”

“Úi chời. Số lượng fan CP của hai người họ đã tuyệt chủng từ 800 năm trước rồi. Có mở trạm cũng thành nhà hoang.”

“Tui ngày hôm qua vừa có một ý nghĩ điên rồ. Giả sử, giả sử thôi, nếu mà hai người có một ngày thật sự ở bên nhau thì làm sao? Các bác nghĩ xem có khả năng không?”

“Tui cảm thấy không thể nào. Hai người bọn họ nếu muốn yêu nhau thì cũng yêu nhau lâu rồi. Sao có thể chờ tới bây giờ chứ? Cùng ở chung ký túc xá, cùng hoạt động với nhau nhiều năm như vậy, có phải người xa lạ không biết nhau đâu.”

“Thì….”

“Thui thui, cái đống ảnh của LLB và Xuyên Xuyên tui phải che đậy thật kĩ. Sắp tới tui phải bán ptb*, không được mắc sai lầm không chết tui mất.”

*ptb: viết tắt của photobook, là quyển sách toàn ảnh chụp của idol trong đó, bạn nào đu Kpop hoặc Cpop sẽ rõ, mình cũng không biết giải thích sao nựa:((

_

Lâm Lạc Bạch ở trong phòng hậm hực một lúc, cơn tức từ nãy đến giờ vẫn không hết được. Cậu đi đến trước phòng Dụ Văn Xuyên, gõ cửa.

“Vào đi.”

Lâm Lạc Bạch đẩy cửa bước vào. Cậu thấy Dụ Văn Xuyên đang cầm điện thoại chuẩn bị đăng bài lên Weibo.

Dụ Văn Xuyên: “Chị Hồ bảo anh đăng ảnh chụp chung với em ở sân khấu ngày hôm qua.”

Vừa nghe đến ảnh chụp chung, Lâm Lạc Bạch lập tức tiêu tan hết tức giận trong lòng. Cậu vui vẻ, thở dài: “Chị Hồ giúp chúng ta nhiều quá.”

Dụ Văn Xuyên ấn đăng ảnh.

Lâm Lạc Bạch cũng lấy di động của mình ra, chuyển tiếp lại ảnh chụp.

Một lát sau, nhiệt độ của Weibo tăng cực nhanh, thậm chí hai người còn leo lên top 5 hotsearch: #Sân_khấu_của_Dụ_Văn_Xuyên_Lâm_Lạc_Bạch#

Cũ không đi, mới không tới. Trạm tỷ không muốn đăng hình, được thôi, để chính chủ đăng cho mà xem!

Lâm Lạc Bạch nghĩ tí nữa phải đến cảm ơn chị Hồ mới được.

Cậu vui vẻ nhìn hotsearch cứ tăng dần lên. Ai ngờ đâu thứ cậu nhìn thấy trong topic không phải là fan CP đông đảo, mà là ảnh chụp riêng của hai người bọn họ.

Mật độ dày đặc, nhìn hoa cả mắt. Tất cả đều là ẢNH CHỤP ĐƠN!

Hóa ra fan của hai người lấy ảnh Dụ Văn Xuyên đăng lên Weibo cắt ra thành hai nửa. Cậu một nửa, anh một nửa, còn dùng một đống photoshop như đang âm thầm phân cao thấp xem ai chỉnh thần tượng của mình đẹp hơn vậy. 

_Hết chương 6_